Lúc đầu Du Thanh Sơn không hiểu, suy nghĩ một chút cũng hiểu được.

Có chuyện xấu mà Chu Bác Dương và Đinh Mẫn Tú làm ra, không sợ Dương Tế Chi không cho công việc, nhưng trực tiếp thay ca cũng có tai họa ngầm, không bằng công khai tuyển người đi vào để có sự đảm bảo.

Hết lần này đến lần khác, tình huống bây giờ, không có nhà máy nào sẽ công khai tuyển người, cơ bản nhân viên cũng đã đủ rồi.

Vị trợ lý kia muốn để cho thân thích của mình đi vào, nhưng tình trạng bây giờ, khó đây.

Nếu như hai nhà bọn họ thương lượng xong, vị trợ lý kia lén tổ chức một buổi phỏng vấn ngầm, tuyển Du Hướng An có trình độ cấp ba vào vị trí kế toán, như vậy, tất nhiên chỗ trống khi Dương Tế Chi về hưu, thân thích của ông ta có thể đi vào, trước mắt tạm thời cứ làm công việc này, chờ thêm mấy năm, biểu hiện tốt, ông ta lại cân nhắc đến chuyển thành chính thức cũng không phải chuyện gì khó.

Du Hướng Hải nhìn ông ngoại bà ngoại một chút, lại nhìn cha và cậu, không nhịn được buồn bực: “Mọi người đang nói gì vậy, sao con nghe không hiểu.

" Anh ta có chút không hiểu.

Du Thanh Sơn khoát tay, chê bai nói: "Con suy nghĩ lại chút đi, bây giờ hai vị trí, hai người.

"Du Hướng Hải: "! " Hình như hiểu được một chút, nhưng có thể như vậy sao? Chuyện tuyển người đơn giản như vậy?Diêu Thúy Phân không nhịn được thở dài một cái: "Còn phải cẩn thận hỏi thăm một chút, không thể kéo dài chuyện này nữa, không bao lâu bọn nó sẽ tốt nghiệp, tốt nhất nên sắp xếp xong trước khi bọn nó tốt nghiệp, có đơn vị làm việc cũng không cần phải xuống nông thôn.

"Lời của bà nhắc nhở Du Hướng Hải, Chu Bác Dương lại định thêm tên của em gái mình vào, Du Hướng Hải giận không chỗ nào phát tiết.

Chỉ có thể hận anh ta đã có công việc rồi, nếu không anh ta thật sự muốn đi đến nông thôn sống thử.

Lại nói, tình huống của nhà họ Chu thì tương đối giàu có, Chu Bác Dương là con trai độc nhất, đừng nói là anh em, ngay cả một chị em gái cũng không có, ông nội anh ta đến tuổi về hưu, khi anh ta tốt nghiệp trung học liền đi đến chỗ làm việc của ông nội anh ta.

Trừ ông nội anh ta ra, bà nội của anh ta và ba mẹ của anh ta đều là công nhân chính thức, một nhà năm người thì bốn người đều có công việc, lúc đầu công việc của bà nội anh ta là dự tính cho vợ của anh ta.

Diêu Thúy Phân cười lạnh một tiếng: "Nhà họ Chu đây là muốn cưng chiều cho hư con trai độc nhất mà, sau này còn cần bọn họ phiền lòng nhiều.

" Ba đời nhà học Chu đều là con một, chỉ có một đứa con trai như vậy, tất nhiên nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, nhưng bây giờ lại làm ra loại chuyện không bằng heo chó, sau khi làm chuyện này, ai có thể nói không có lần thứ hai.

Còn có Đinh Mẫn Tú, còn quá trẻ, cô ta dựa vào cái bụng vào cửa nhà họ Chu, những trưởng bối nhà họ Chu kia cả đời cũng không ngóc đầu lên được, nếu như cái thai này là con gái, như vậy về sau cuộc sống của cô ta sẽ rất khổ cực.

Tần Mạnh cũng nghĩ đến cháu gái ngoại từ trên trời rơi xuống Đinh Mẫn Tú này, ông nhìn con rể nói: “Con định xử lý nó như thế nào, một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng.

"Tâm trạng của Du Thanh Sơn nặng nề, ông vẫn nghĩ không thông tại sao cô ta lại làm ra chuyện như vậy, ông thở dài một tiếng, "Con tự nhận làm một người cha kế đủ tư cách, nó làm như vậy, không nghĩ đến con, không nghĩ đến nhà họ Du, bình thường thấy là một đứa trẻ tốt, bây giờ lại đánh vào mặt chúng ta, con còn không biết Xảo Nương có biết chuyện này hay không.

"Nếu như bà ấy biết thì càng làm cho người ta bị đả kích.

Diêu Thúy Phân cũng thở dài một hơi, chỉ tiếc Phong Lan của bà mất sớm, để lại một đứa con trai chưa đầy tháng không có người chăm sóc, con rể cũng đang tuổi tráng niên, lúc đầu đám người nhà họ Tần bọn họ cũng đã quan sát tỉ mỉ Triệu Xảo Nương, tính tình bà ấy dịu dàng, lại không có chỗ để đi, chỉ cần bà ấy không ngốc thì sẽ chăm sóc tốt Du Hướng Cư lúc còn nhỏ, còn về con gái của bà ấy, tuổi tác không nhỏ, nuôi mấy năm thì phải gả đi, đến lúc đó tìm một người không tệ gả ra ngoài, cũng không có lỗi với hai mẹ con bà ấy, ai nghĩ đến Đinh Mẫn Tú ăn của nhà họ Du, ở của nhà họ Du, lại có thể làm ra chuyện đoạt đối tượng của Tiểu An không biết xấu hổ này.

Phải biết hộ khẩu của cô ta đều nằm ở chỗ cha của cô ta, ăn dùng đều là của nhà họ Du, kết quả, nuôi mấy năm, nuôi ra một đồ vong ân bội nghĩa.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play