Một ngày đầu thu ôn noãn hiếm hoi, Cơ Thiến như cũ mang thuốc đến, xong việc thì đứng ở bên ngoài chờ đợi. Không ngoài dự đoán, Tông Yến vẫn bị đuổi ra ngoài như mọi hôm, thấy nàng thì xấu hổ ho khan một tiếng.
"Ngươi làm gì ở đây?"
"A." Cơ Thiến đưa một bình sứ cho Tông Yến, đồng thời giơ tập giấy lên cho nàng xem: Cái này có thể trị được sẹo, sử dụng rất tốt, điện hạ nhận lấy đi.
"Cảm ơn ngươi."
Tông Yến nhận lấy bình sứ, vui vẻ mỉm cười: "Lần nào cũng để ngươi lo lắng, bản vương phải có quà bồi đắp mới được."
Nói xong thì lấy trong tay áo một cây trâm bạch ngọc, kiểu dáng đẹp mắt điêu khắc tinh xảo. Cái này là lễ vật nàng tặng cho Tông Giai Kiều, nào ngờ nàng ấy không chịu nhận, đành phải tặng cho Cơ Thiến để đỡ phải xấu hổ.
Cơ Thiến hoàn toàn không biết chuyện này, vui vẻ tiếp nhận, trong lòng vô cùng hạnh phúc.
Tặng quà xong Tông Yến cũng vội vã rời đi ngay, hoàn toàn không biết hành động vừa rồi của bản thân đã khiến một tiểu quân quý mộng tưởng về những điều viễn vông.
Thậm chí Cơ Thiến không nỡ cài lên tóc, cẩn thận giấu trong ngực áo, hoan hoan hỉ hỉ trở về tẩm cung.
Lúc này Nạp Thiểu Song đang dùng thuốc an thai định kỳ, thấy Cơ Thiến như vậy cũng mạc danh kỳ diệu, nghi hoặc nhìn Tất Nhữ và Tạp Hồng đều đồng dạng ngu ngơ không hiểu gì giống nàng.
"A Thiến, ngươi làm sao vậy? Trong người không khỏe?"
Cơ Thiến ngẩng đầu nhìn ba người, tủm tỉm cười, sau đó thì lắc đầu~
"Không có gì mới là lạ." Tạp Hồng xoa cằm đăm chiêu: "Nhất định là có chuyện giấu chúng ta!!"
"Bộ dáng này của nàng làm cô nhớ đến một người..."
Nạp Thiểu Song suy nghĩ một hồi rồi nói: "Giống như cô sau khi gặp bệ hạ trở về!"
Tạp Hồng: "..."
Tất Nhữ: "..."
"Nếu vậy có nghĩa là..." Tạp Hồng liếc mắt nhìn Cơ Thiến, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Cơ Thiến có tình lang rồi?"
"Có thể là như vậy." Tất Nhữ xoa xoa cằm, nói tiếp: "Lần trước ta thấy nàng cùng với Hòa Ân vương nói gì đó, sau đó thì nha đầu này cứ tủm tỉm cười suốt nói."
"Nói vậy có nghĩa là A Thiến thích Hòa Ân vương sao?" Nạp Thiểu Song xoa xoa tiểu phúc của mình, nhăn mặt: "Chẳng phải Hòa Ân vương thích muội muội của mình à."
Chuyện Hòa Ân vương day dưa cùng một chỗ với Phiên Hữu công chúa Tông Giai Kiều khắp hoàng cung ai ai cũng biết, thậm chí lời dèm pha càng lúc càng khó nghe hơn. Nếu như thật sự thỏ con này thích Hòa Ân vương xem ra là rắc rối rồi, đến cả Nạp Thiểu Song cũng chẳng biết giải thích thế nào. Dù sao cũng là tình đầu, đâu thể nói buông là buông được, với cả Cơ Thiến còn nhỏ chắc hẵn con bé không nghĩ nhiều như các nàng đâu.
Tiểu Cơ Thiến thấy các nàng to nhỏ nói chuyện thì mờ mịt nhìn.
Nạp Thiểu Song liền xua tay: "Không có gì, ngươi cười tiếp đi."
Tạp Hồng, Tất Nhữ: "..."
Cười tiếp đi là ý gì vậy hả?!
...
"Tử Khanh, chàng tính đi, thiếp không thể chịu đựng thêm được nữa!" Tông Giai Kiều sau khi uống xong hai chén trà thì bắt đầu than thở: "Cái thứ thuốc quái quỷ đó khiến thiếp không chịu nổi, cứ phải nhịn nhịn không biết tới bao giờ mới thoát khỏi cảnh này."
"A Kiều, nàng cố chịu đựng đi, đại nghiệp sắp thành rồi." Hoàng Tử Khanh ôm lấy hai vai của Tông Giai Kiều, nói: "Tạm thời nàng cứ giả bệnh đi, đến khi thời cơ thích hợp chúng ta sẽ phản đòn."
"Khi nào mới là thời cơ thích hợp?"
"Hiện tại quân số bên ta thua kém Tông Yến chưa đến một phần tư, rất nhanh sẽ kịp lấy thế cân bằng. Quan viên các vùng đều đang âm thầm giúp đỡ phía sau, chưa kể lão trọng thần ta mua chuộc cũng không ít, chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ thoát khỏi kiềm hãi của Tông Yến."
"Thần thiếp thật mong đến ngày đó." Tông Giai Kiều thở than: "Thiếp chán cảnh sống tạm bợ này rồi, chỉ mong ngài có thể làm hoàng đế, để thiếp có thể cùng ngài sống cuộc sống chỉ có hai ta."
"Đó là tất nhiên, nàng cứ tin ở ta."
"Cơ mà, phò mã, chàng định làm thế nào tiếp theo?"
"Trước mắt nàng cứ giả vờ bệnh, thu hút hết sự chú ý của Tông Yến lên người nàng, sau đó..." Hoàng Tử Khanh cười nói: "Chúng ta một chiêu độc chết nàng ta, danh chính ngôn thuận ngồi lên ngôi cửu ngũ chí tôn, nàng là hoàng hậu còn ta sẽ là hoàng thượng!"
Tông Giai Kiều khanh khách cười: "Hoàng thượng, thần thiếp muốn ngài ôm ôm."
"Hảo a, Tử Đồng, đến trẫm ôm nàng!!"
Tiếng cười ghê tởm vang vọng, màn gấm buông rũ, hoa đèn chợp tắt...
=====================
"Báo!!!!!"
Do thám trở về từ Lục Du mang theo một phong thư khẩn cấp, cả người nhuốm vị phong sương. Nào ngờ trở về thì nghe tin hoàng thượng đã tức tốc đến Lục Du đòi lại vương hậu, hắn ngày đêm không nghĩ mới đuổi kịp đoàn người ngựa.
"Hoàng thượng, nương nương đã bỏ trốn rồi, Lục Du vương ráo riết truy bắt nàng!"
"Bỏ trốn?" Khanh Nhược Lan không thèm xem phong thư, nhướn mày: "Trẫm đoán không sai, A Song làm sao chịu nổi cảnh giam cầm, nhất định sẽ tìm mọi cách thoát khỏi khốn cảnh."
"Hoàng thượng, bây giờ làm thế nào?"
Khanh Nhược Lan trầm mặc, nàng hiện tại sắp đến Xích Đan, nếu như thế có nghĩa phải thay đổi lộ trình làm mất rất nhiều thời gian.
"Ngươi có biết nàng bị bắt đi đâu không?"
"Thưa, nương nương bị mang đến Phiên Hữu."
"Phiên Hữu sao?"
Đưa mắt nhìn bản đồ trên bàn, vị trí Phiên Hữu cách xa Lục Du một đoạn lớn, còn ngược về phía nam. Hiện tại chỉ có thể đến Xích Đan tiếp nhiên liệu và thức ăn khô trước rồi vòng ngược trở về Phiên Hữu, có như vậy mới mong tìm được ái hậu của nàng.
"Hảo, cứ đến Xích Đan trước." Khanh Nhược Lan cao giọng phân phó: "Các ngươi ráng lẩn vào thuyền của Lục Du, bắt sống hay giết chết được nàng ta càng tốt, trẫm nhất định sẽ trọng thưởng."
"Thần tuân mệnh!"
Nói xong do thám cũng vội vã rời đi ngay, ngày đêm phi tuấn mã để đuổi kịp đoàn quân Lục Du đã đi xa.
Khanh Nhược Lan thả người ngồi xuống đất, vẻ mặt đăm chiêu, nàng không hiểu tại sao Nạp Thiểu Song lại chạy về Phiên Hữu thay vì về Đông Minh. Lẽ nào có chuyện gì xảy ra mà nàng không biết?
"Hoàng thượng, bôn ba nhiều ngày mệt mỏi rồi, ngài dùng chút nước đi."
"Hảo."
Tiếp nhận túi da dê từ tay của Hồng Lam, Khanh Nhược Lan uống một ngụm lớn, hai chân mày thanh tú vẫn chau lại khó chịu.
"Hoàng thượng, ngài có phát hiện, dường như mọi chuyện đều không phải hướng về Đông Minh hoàn toàn không?"
"Ngươi nói vậy là ý gì?"
"Nếu hướng Đông Minh sao Lục Du vẫn chậm chạp không đưa yêu sách khiến cho Ly An công chúa phải tuẫn tiết? Đây không phải hành động khôn ngoan chút nào. Sau đó là Phiên Hữu lén lút đưa cô tử đi, đây giống như một màn giải thoát mà mọi chuyện đều hướng về cô tử. Chỉ có sự việc Nam An là ngoài ý muốn và Nhữ Phồn là rắp tăm thôn tính nước ta từ trước."
"Khanh nói cũng rất có lý." Khanh Nhược Lan nhướn mày: "Bọn chúng cần gì ở Song nhi? Lẽ nào thứ chúng cần không phải là Đông Minh mà là một thứ gì đó của ái hậu trẫm."
"Hoàng thượng, thần nghe nói hỗn huyết tộc nhân có dòng máu thanh khiết nhất, nói không chừng..."
Khanh Nhược Lan như bừng tỉnh khỏi cơn mê: "Đúng rồi, Lục Du vương mắc bệnh từ nhỏ, chuyện này khắp thất quốc đều biết. Còn Hòa Ân vương gian díu cùng với hoàng muội, nào ngờ thạc quân kia đột nhiên phát bệnh, mời bao thần y cũng chữa không khỏi."
"Hai người bọn họ đều có điểm tương đồng, nói như vậy là bọn chúng muốn máu của nương nương?"
"Như vậy Song nhi sẽ gặp nguy hiểm mất!"
Khanh Nhược Lan đứng bật dậy, quát: "Lập tức khởi hành, chúng ta không thể chần chờ thêm một giây phút nào nữa!"
"Hoàng thượng ngài trước bình tĩnh, thần sẽ gọi người ngay lập tức chuẩn bị!!"
"Hảo, khẩn trương lên."
Lặng lẽ nhìn đống lửa cháy tí tách trước mặt, hai tay Khanh Nhược Lan siết lại thành đấm...
Đoàn quân trong đêm âm thầm khởi hành băng đèo vượt suối, chẳng mấy chốc đã đến bờ biển, một vài người được phái đi từ sớm đã tuyển chọn thợ mộc giỏi nhất đóng mười chiến thuyền để đoàn quân sử dụng.
Quân số mang theo không nhiều, nhưng thuyền không thể đóng tạm bợ, vì chẳng ai biết phía sau sẽ có trận chiến này xảy đến hay không.
Chiến thuyền hoàn tất trước đó hai canh giờ, mọi người nhanh chóng tiến lên thuyền, thay phiên nhau canh chừng.
Mười chiến thuyền này sẽ hướng về Xích Đan để lấy nhiên liệu và mua lương thực dự trữ cho những ngày sắp tới, quốc khố cũng vì thế mở trở nên hạn hẹp đi nhiều.
Thuyền rẽ sóng lao lao băng, không cách nào nhìn thấy điểm dừng...