Không nghe mẫu hậu nói gì, Nạp Thiểu Song có chút nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn thử, phát hiện sắc mặt mẫu hậu có phần khó coi.
"Song nhi, con không còn nhỏ nữa, phải tính đến chuyện thành gia lập thất rồi."
Nạp Thiểu Song trợn mắt, sợ đến giật nảy người, muốn từ trong lòng mẫu hậu giãy ra thì bị nàng ấn ngược vào lòng, không cho cựa quậy.
"Nghe mẫu hậu nói hết đã."
"Cô không muốn nghe!! Cô cũng không muốn gả đi, cô phải đi tìm mẫu hoàng!!"
"Song nhi!!!"
Bị quát một tiếng, Nạp Thiểu Song như con mèo ướt mưa co rúm người lại, đôi mắt long lanh đong đầy nước: "Mẫu hậu hết thương cô rồi, muốn đuổi cô đi."
"Nha đầu ngốc, sao con có thể nghĩ mẫu hậu hết thương con chứ?" Tô Phỉ đau lòng vuốt tóc nàng, nói: "Mẫu hậu cũng không đành lòng gả con đi đâu, nhưng con có từng nghĩ đến tình hình Dư quốc thế nào không? Mặc dù Tây Dương không giống năm đó thất thế, nhưng bọn họ ở xa như vậy, muốn giúp chúng ta cũng giúp không được. Thất quốc bốn phương dòm ngó Dư quốc, chỉ đợi đến lúc đem Dư quốc xâu xé không còn một mảng, nếu bây giờ sau lưng Dư quốc không có điểm tựa, chiến tranh nổ ra phải làm sao đây?"
Nạp Thiểu Song ngừng cựa quậy, sau tấm màn che không ai biết được biểu cảm lúc ấy của nàng, chỉ thấy đôi vai nhỏ khẽ run lên.
"Song nhi, mẫu hoàng có thể bảo vệ con một lúc, nhưng không thể bảo vệ con cả đời đâu. Chuyện hôm qua con cũng thấy rõ, biết bao kẻ muốn hãm hại con, nếu con không có chỗ dựa sẽ bị bọn họ dìm chết lúc nào không hay. Mẫu hậu chỉ có một mình con, chỉ mong con có thể vui vẻ, có thể hạnh phúc, nhưng con cũng phải nghĩ con mẫu hoàng, được không? Sinh ra trong hoàng tộc đã là thân bất do kỷ, con là cô tử một nước, đừng chỉ nghĩ cho bản thân."
Nạp Thiểu Song vẫn duy trì yên lặng, sâu trong lòng nàng tràn ngập khó chịu, chưa bao giờ nàng phải chịu cảnh thân bất do kỷ thế này. Từ nhỏ đến lớn có mẫu hoàng như đại thụ che chở, che hết gió mưa bão táp cho nàng, bây giờ không có mẫu hoàng để dựa dẫm phải dùng chút sức mọn chống đỡ Dư quốc, càng nghĩ lòng càng hoảng hốt.
Khăn trùm đầu bị vén lên, hiện ra là gương mặt lo lắng của mẫu hậu, có lẽ đợi mãi không nghe nàng trả lời nên mới xốc khăn lên như vậy.
Nạp Thiểu Song bất đắc dĩ cười khổ: "Mẫu hoàng với mẫu hậu sớm tính toán rồi đi? Sinh thần lần này của Song nhi chính là cơ hội để kết giao?"
"Đừng nói như vậy, mẫu hoàng nghĩ cho con mà thôi." Tô Phỉ xoa xoa gương mặt nhỏ của Nạp Thiểu Song: "Ta và mẫu hoàng sẽ không ép con, con thích ai thì lấy, miễn sao người đó thật sự thích con là được."
Nạp Thiểu Song mím mím môi, sớm đã không còn lựa chọn khác, chi bằng ngoan ngoãn nghe theo mẫu hoàng mẫu hậu, dù sao cả hai người đều là vì nàng mà suy nghĩ chu đáo như vậy, nếu là người khác sớm đã đem nàng ném đi hòa thân rồi.
"Nếu vậy, lần này để cô tự mình quyết định đi." Nạp Thiểu Song liễm mắt mèo, nói tiếp: "Chỉ có người vượt qua hết thử thách do cô đặt ra thì mới xứng đáng làm phò mã."
"Tùy ý con thôi." Tô Phỉ dịu giọng nói: "Chỉ cần con cảm thấy vui vẻ là được rồi."
Nói vậy nhưng tâm trạng Nạp Thiểu Song vẫn không tốt lên chút nào, giống như bị người ta đụng vào vẩy ngược của mình mà lại không dám giở ra tính tình. Vừa vặn cung nữ cũng mang điểm tâm vào, là hai bát canh thỏ rừng, chính là con thỏ mà Nạp Thiểu Song bắt được hôm qua.
"Hôm nay trù sư đôn một nồi canh thỏ rừng dâng lên cho đại vương, thấy thịt thỏ rừng vừa mềm vừa thơm, canh cũng đặc biệt ngon nên đại vương mới sai nô tỳ đem canh đến cho nương nương và cô tử."
Nghe đến canh thỏ rừng, hai mắt Nạp Thiểu Song sáng lên, phiền não đều bị ném hết ra sau đầu.
Quay đầu lại, há miệng cắn ngón tay, nũng nịu nói: "Mẫu hậu, canh thỏ kìa."
Tô Phỉ bật cười, đối cung nữ nói: "Mang canh đến đây cho bản cung."
"Vâng."
Cung nữ tay chân nhanh nhẹn dâng một bát canh thỏ rừng lên, xong việc thì lui xuống, trả lại không gian riêng tư cho hai người.
Tô Phỉ khoáy nhẹ bát canh, rồi lại múc một thìa nhỏ đưa đến bên miệng Nạp Thiểu Song, dịu dàng nói: "Mở miệng ra để mẫu hậu uy nào."
Nạp Thiểu Song ngoan ngoãn há miệng nuốt nước canh, rồi lại tiếp tục há to miệng chờ thìa canh thứ hai. Cứ như vậy, một bát canh lớn bị Nạp Thiểu Song uống hết, tâm tình không vui được bát canh thỏ rừng xoa dịu, đặc biệt thư sướng~
...
"Cô tử, ngài thật sự phải gả đi sao?"
Nạp Thiểu Song không trả lời, khom người nhặt một hòn đá dưới chân, vung tay ném về phía cái hồ trước mặt. Hòn đá nhảy trên mặt nước hai cái rồi rơi tỏm xuống hồ, mất dạng.
"Cô còn cách nào khác sao?" Lại nhặt thêm một hòn đá, vung tay ném: "Cô thân là cô tử lại không làm được gì cho Dư quốc, mai này chết đi lấy mặt mũi gì nhìn tổ tiên Nạp gia?"
"Ngài nói cũng đúng." A Lý tiếp tục: "Nhưng ngài là cô tử, gả đi có chút không hợp."
"Cô nghĩ rồi, cô sẽ không gả đi, cô tìm phò mã ở lại Dư quốc."
"Nhưng người đến hỏi thú ngài là vương tôn thế tử, nếu như ở rể thì có chút không phù hợp."
"Làm phò mã của cô đâu dễ dàng như vậy." Nạp Thiểu Song quay đầu lại, nheo mắt cười: "Ngươi nghĩ xem, lấy cô nhưng phải ở rể và lấy nữ nhân khác không cần ở rể, ngươi sẽ chọn thế nào?"
"Lấy cô tử!" A Lý không chút nghĩ ngợi nói: "Mấy ai có thể lấy được đệ nhất mỹ nhân của thất quốc chứ? Cho dù có ở rể cũng là xứng đáng."
"Ngươi cũng cảm thấy như vậy thì tốt rồi." Nạp Thiểu Song nhếch môi: "Vậy còn ai ngại ngùng việc ở rể nữa không?"
"Nhất định là không rồi!"
Nạp Thiểu Song hếch hếch mũi, ngửa đầu cười vang, mười phần đắc ý.
"Đúng rồi!" Cười xong Nạp Thiểu Song mới nhớ một chuyện, quay đầu lại hỏi: "Cô phải cho bọn họ thi thố cái gì đây?"
A Lý đổ mồ hôi, chậm rãi nâng tay lên lau, cười cười: "Thi gì cũng được, miễn là không dựng lôi đài tỷ võ cầu thân là được."
Hai mắt Nạp Thiểu Song sáng lên: "Sao cô không nghĩ ra vậy? Hảo A Lý, ngươi đi phân phó người chuẩn bị lôi đài, sắp tới sẽ tỷ võ cầu thân!!"
"Hả!?" Cô tử a, ngài nghe không hiểu ta nói cái gì sao!!??
-------------------------------
Nửa đêm, trăng đã treo cao vậy mà Nạp Thiểu Song vẫn còn gục đầu trên thư án chuẩn bị nội dung cho buổi tuyển phu của mình.
A Lý vừa mài mực vừa che miệng ngáp, nhịn không được nói: "Cô tử a, ngài như vậy không phải cách, hay là trực tiếp ném tú cầu cho rồi."
"Tú cầu cái gì chứ? Tùy tiện."
"A, nhưng chẳng phải đã chọn tỷ võ rồi sao?"
Nạp Thiểu Song đặt bút xuống, đưa tay vỗ trán A Lý: "Nói ngươi ngốc thì ngươi lại không chịu tin, chỉ tỷ võ thì có ích lợi gì? Lẽ nào muốn cô lấy một tước quý thân to mặt gấu sao?"
"Nhưng chẳng phải ngài nói..."
"Phu quân của Nạp Thiểu Song cô nhất định phải văn võ thao lược!" Nạp Thiểu Song nghiêm túc nói: "Võ công phải thượng thừa, tài văn chương phải nhất đẳng, hơn nữa còn phải phong nguyệt nho nhã."
A Lý: "..."
Nạp Thiểu Song ôm hùng tâm tráng khí như vậy, đem tờ giấy đang viết dang dở vò nát, tiếp tục cầm bút lên viết tiếp.
Đột nhiên A Lý nhớ tới một người, nói: "Cô tử, ngài còn nhớ vị tước quý hôm đó ngài kể không?"
"A, cái người chê cô xấu đó hả?" Nạp Thiểu Song xoay cổ tay chấm đầu bút vào mực, rồi lại loay hoay viết tiếp: "Còn nhớ, thì sao?"
"Nghe ngài nói nàng ta võ công không tệ, còn nho nhã, hơn nữa lớn lên đẹp mắt như vậy, ngài không có ý gì sao?"
Nạp Thiểu Song há miệng định nói, lại sửng sốt, vội vàng ném bút xuống bàn, nâng chân bước ra ngoài cửa. A Lý chưa kịp hiểu gì thì Nạp Thiểu Song đã chạy ra ngoài, vội vàng nhấc chân đuổi theo phía sau, luôn miệng kêu 'cô tử'.
Mà Nạp Thiểu Song không đi đâu xa, nàng đứng ở dưới ánh trăng bạc, gió thổi suối tóc dài bay nhẹ, làn váy thêu hoa mẫu đơn lay lay, tẫn hết duyên hoa. A Lý có chút hít thở không thông, mặc dù nàng là quân quý, nhưng nhìn thấy cô tử như vậy cũng không nhịn được yêu thích, quả là tiểu mỹ nhân thiên sinh lệ chất.
"Cô tử, ngài đi đâu vậy?"
Nạp Thiểu Song vươn tay chỉ vào cành lan ngọc điểm trước mặt, nói: "Ngươi nhắc đến nàng làm cô nhớ đến lan ngọc điểm."
"Lan ngọc điểm?"
A Lý đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy lòng cánh hoa màu tím nhạt xinh đẹp, mép ngoài hạnh bạch, ngoài ra thì không có gì đặc sắc.
Nạp Thiểu Song đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó lại chạy về phòng của mình, đem cửa đóng sầm lại.
A Lý đuổi tới thì cửa đã đóng mất, cứ như vậy bị nhốt ở ngoài, vội gõ cửa kêu: "Cô tử ngài làm sao vậy?"
"Ngươi về nghỉ ngơi đi, cô có việc phải làm."
A Lý tuy không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo, cung kính khom người hành lễ sau cánh cửa rồi mới chịu rời đi.
Những ngày sau đó, A Lý cũng không thấy cô tử rời khỏi phòng, suốt ngày giam mình ở trong phòng, người mang cơm tới cũng chỉ có thể đặt trước cửa rồi rời đi nhanh.
Còn không đến ba ngày nữa là sinh thần của cô tử, mọi người càng thêm lo lắng, đem chuyện nói với đại vương và hoàng hậu nương nương. Các nàng nghe xong cũng không có gì ngạc nhiên, cho rằng Nạp Thiểu Song đang nghĩ ra quỷ kế gì đó nên mới như vậy, tới sinh thần là tự động chui đầu ra thôi.
Cứ như vậy mà an toàn vượt qua ba ngày cuối cùng, hoa Bảo Tử Đăng nở rộ trên các con phố tấp nập, nơi nào cũng giăng đèn sáng như ban ngày, chúc mừng sinh thần thứ mười sáu của cô tử Dư quốc.
Hoàng tước từ thất quốc đổ về Dư quốc đông như trẩy hội, không phải bộ dạng phong nguyệt nho nhã thì cũng là bộ dáng uy dũng ngời ngời, khiến cho quân quý trên phố nhìn thấy cũng phải che khăn thẹn thùng.