Phiên ngoại --- Thời thơ ấu của Khanh Nhược Lan (1)
Khanh đế ham mê tửu sắc, điều đó trên dưới Đông Minh ai cũng biết, người người nhà nhà có con gái đều ra sức tiến cử mong muốn con gái có thể một bước lên trời.
Phượng hoàng thì chỉ có một, gà rừng có cố sức đuổi cũng đuổi không kịp.
Nhược gia ba đời kinh doanh phường vải, trong nhà lại có năm đứa con, đứa con gái lớn nhất tên Nhược Hoa năm nay vừa tròn mười tám, nức tiếng xinh đẹp, tính tình lại hòa nhã dễ gần.
Mắt thấy con gái cũng đã lớn, hơn nữa cũng xinh đẹp, vào cung có thể sẽ tiền đồ vô lượng, hoàn cảnh của gia đình có khi nhờ vào nàng sẽ được cải thiện nhiều hơn. Nhược lão gia và Nhược phu nhân tính toán rất lâu, cuối cùng quyết định bán Nhược Hoa vào cung làm nô tỳ, nhận về hai lượng bạc.
Nhược Hoa lúc này chỉ mới mười tám, nhưng tâm hồn lại trưởng thành rất nhiều so với các cô nương cùng tuổi, từ ngày vào cung làm tỳ không ngừng tranh thủ mọi cách gặp Khanh đế. Chỉ khi nào nàng được sắc phong mới có thể đem gia đình từ bờ vực kéo trở về, đệ đệ của nàng mới có thể tiếp tục tham gia học đường, Nhược gia mới có thể ngẩng cao đầu làm người.
Không ngoài tính toán của Nhược Hoa, nàng thật sự được hoàng đế để mắt đến, trải qua một đêm phu thê ân ái, thể xác đau đớn tràn đầy tủi nhục. Đêm đó Nhược Hoa thật sự chỉ nghĩ nàng phải làm việc này để giúp gia quyến của mình, cả đời nàng đều chỉ vì Nhược gia, người khác nói thế nào nàng cũng không màn.
Sau đêm đó Nhược Hoa được sắc phong làm tiệp dư, Nhược gia cũng vì chuyện này mà phất lên chỉ trong một đêm, đi đến đâu cũng khoe khoang con gái làm tiệp dư của mình.
Nhược Hoa mười tám tuổi, còn rất trẻ, nhưng vẫn quyết định từ bỏ thanh xuân tươi đẹp của mình, học cách quên đi yêu thương một ai đó, tình cảm trong lòng dần nguội lành đi.
Nhưng trời không phụ lòng người, năm đó Nhược Hoa hoài thai, sinh ra một tiểu hoàng tước!!
Đáng tiếc nàng từng làm nô, thân phận này thật sự quá thấp hèn, con cái sinh ra không được nhận sắc phong hoàng tước, hoàng đế miễn cưỡng đem nàng nâng lên làm chiêu nghi.Đứa con năm đó Nhược Hoa sinh ra không ai màn đến, Khanh đế nhận thấy nàng dung nhan nhược tàn thì lạnh nhạt dần đi, nhiều năm liền chưa từng đến thăm mẫu tử nàng.
Điều đó Nhược Hoa không quan tâm, nàng hiện tại nhất tâm đều đặt trên người của đứa nhỏ này, những chuyện khác đều không liên quan đến nàng. Từ nhỏ đã thích ngọc điểm lan, Nhược Hoa không nghĩ ngợi đã gọi đứa nhỏ bọc vải cũ trong lòng mình là Nhược Lan, tên đầy đủ là Khanh Nhược Lan.
Từ khi sinh ra Khanh Nhược Lan đã chịu rất nhiều thiệt thòi, bản thân đủ tuổi vẫn không được tham gia Quốc Tử Giám, đi đến đâu cũng bị người ta cười nhạo thân phận thấp hèn của mẫu tử nàng.
Lúc nhỏ không hiểu chuyện, nhưng không phải cả đời đều sẽ không hiểu. Khanh Nhược Lan biết rõ tại sao mình bị người ta khinh khi đến như vậy, tất cả đều là do mẫu phi từng làm nô của nàng, nhưng chính bản thân nàng cũng không thể oán trách mẫu phi.
Sống trong cung, ngươi không đủ cường đại nhất định sẽ bị chèn ép, nhưng Khanh Nhược Lan dù có ra sức vẫy vùng cỡ nào cũng thoát không nổi, định trước cả đời phải vùi thân ở lãnh cung.
Nhược Hoa vì chuyện này vô cùng sầu muộn, đứa con gái của nàng là hoàng tước, ấy vậy mà lại không được sắc phong, hoàng đế cũng không đem nàng đặt vào mắt. Dù cho con nàng là nhân trung long phượng, tài đức hơn người thì vẫn chẳng thay đổi được gì, vẫn phải chịu đựng người ta ngày ngày chèn ép đến chết.
Đau đớn lắm chứ...
Nhưng trời thật sự không phụ lòng người, kẻ tài đức sao có thể vùi thân nơi hẻo lánh, dùng sức xé toạt cả một trời tăm tối, đem ánh sáng soi rọi khắp mọi nơi.
Năm đó Khanh Nhược Lan vừa tròn tám tuổi, bị một đám huynh đệ kéo đến phía sau Quốc Tử Giám đánh một trận vì tội dám đứng ngoài cửa lén nghe tiên sinh giảng bài. Còn nhỏ phụ hoàng không màng đến, Khanh Nhược Lan không cách nào có được danh ngạch, nàng muốn biết chữ chỉ có thể lén đến Quốc Tử Giám nghe trộm, lần nào cũng vậy, đều bị đánh đến sống dở chết dở.
Một đám hoàng tước nhỏ tuổi không hiểu chuyện, người cầm đá người cầm gậy ra sức đánh vào thân hình gầy gọc kia, đánh đến khi thấy máu chảy ra mới hả hê cười lớn.
Khanh Nhược Lan sống tám năm dần hiểu tâm địa của những con người trong hoàng tộc, đều là một đám lòng lang dạ sói, độc ác thâm hiểm đến không thể ngờ được. Chịu đựng, tám năm qua luôn chỉ biết chịu đựng, Khanh Nhược Lan không có mục tiêu, càng không có cách nào thấu hiểu được đạo lý này.
Nhưng chính ngày hôm đó, mọi thứ đều đã thay đổi.
Đương lúc đám hoàng tước đánh Khanh Nhược Lan đến hăng say thì phía sau lưng truyền đến nhu nhuyễn âm thanh của hài tử, nghe rõ không phải là tiếng Đông Minh.
Sau đó lại có tiếng nói của thị tỳ vang lên, lần này đúng là tiếng Trung Nguyên: "Các ngươi là ai, sao dám cản đường của cô tử?"
Đám hoàng tước quay lại nhìn, vừa vặn bắt gặp một thân hình béo núc ních của tiểu hài tử, trên đầu đội mão phía sau cài khăn, y phục trên người thêu thủy long đang nhe nanh múa vuốt. Phì nộn gương mặt lộ rõ sự bất mãn, chân mày nhỏ chau lại với nhau, môi anh đào mím mím, giống như không thể đợi lâu thêm dưới cái nắng chói chang này nữa.
"Cô tử?" Một tên trong đám hoàng tước bước ra, đối phì nộn hài tử chất vấn: "Ngươi là cô tử Dư quốc sao?"
Thị tỳ nghiêng người dịch lại cho cô tử nghe, kết quả nha đầu này không chịu mở miệng trả lời, mặt nhỏ phồng lên bất mãn.
Từ nhỏ đến lớn chưa ai dám cản đường của nàng!!!
Đợi mãi không có câu trả lời, đại hoàng tử hùng hổ xông đến: "Cô tử thì hay lắm sao? Bọn ta đều là hoàng tước Đông Minh, ngươi gặp bọn ta không hành lễ còn dám tỏ thái độ, không biết nho nhỏ thân thể kia chịu được bao nhiêu đại bản!"
Nghe thị tỳ dịch lại xong, tiểu cô tử lại mở miệng nói một câu đủ chấn động: "Lôi xuống, vả miệng."
Thị tỳ liếc mắt, dù gì ở đây là Đông Minh, đánh hoàng tước của người ta thì có chút không đúng rồi. Vừa vặn lão thái giám được hoàng đế phái theo hầu hạ cô tử lại bước lên, khom người xuống ngang tầm tiểu cô tử, cười cười lấy lòng.
"Khiến cô tử tức giận rồi, nô tài nhất định thay ngài trút giận."
Lão thái giám sớm được hoàng đế phân phó qua, hiện tại Đông Minh rất cần một mối quan hệ ngoại giao chặt chẽ với Dư quốc, dù là ai nếu dám chọc giận cô tử đều phải trừng trị thích đáng, tránh cho quan hệ giữa hai nước xấu đi.
Thị tỳ đắc ý, nói to: "Vả một trăm cái, đánh thêm năm mươi bản tử, tội chặn đường cô tử tuyệt không thể tha!!!'
Lão thái giám liếc nàng ta một cái, nhưng lại ngại cô tử ở đây không dám mở miệng quở trách thị tỳ của người khác, vội vàng cung kính nghe lệnh. Một đám hoàng tước bị đến một góc vả miệng, đau đến kêu cha gọi mẹ, chỉ sợ đau đớn lần này không bằng một phần nhục nhã mà bọn họ phải gánh chịu.
Đường đi được dẹp gọn, cô tử cũng bắt đầu nhấc chân béo bước đi tiếp, hoàn toàn không ý thức được còn một người nữa đang đổ gục ở góc tường.
Thị tỳ tinh mắt nhận ra, quay sang hỏi bằng tiếng Dư: "Kia là ai?"
Lão thái giám khiêm nhường đáp: "Là tước quý không được nhận sắc phong hoàng tước."
Bước chân nhỏ của cô tử dừng lại thu hút sự chú ý của một đoàn người hộ tống ở phía sau. Thị tỳ nghi hoặc, vội nhấc chân chạy đến trước mặt cô tử, khom người lấy khăn lau mồ hôi cho nàng.
"Cô tử làm sao thế?"
Cô tử không có trả lời, nghiêng đầu nhìn về phía cái người đang đổ gục ở bên tường, hé môi nói: "Tại sao lại không được nhận sắc phong?"
Lão thái giám trộm giật mình, nho nhỏ nói: "Mẫu phi của nàng từng là tỳ nữ, không thể nhận sắc phong."
Thị tỳ liếc mắt nhìn, trong lòng hiểu được mấy phần, xem ra tiểu cô tử cảm thấy đồng cảm. Đứa nhỏ này có mẫu hậu là thất thế Tây Dương công chúa, gả đến Dư quốc cũng chẳng khác gì nô tỳ tùy ý người ta chà đạp. Chưa kể tiểu cô tử còn là hỗn huyết hậu duệ, trưởng lão Nạp tộc không cho phép Dư đế sắc phong cô tử cho nàng, nhưng Dư đế quá mức yêu thương con gái đã trái lệnh trưởng lão,từ thâm tâm nha đầu này cảm thấy mình với tiểu tước quý kia thật giống nhau.
Tiểu cô tử không nói gì nữa, nghiêng người né tránh đám người đang vây quanh che ô cho mình, nhấc chân béo bước về phía tước quý kia.
Thị tỳ hoảng hốt muốn ngăn lại nhưng e sợ thân phận cô tử của nàng, chỉ có thể một đường đuổi theo phía sau, mấy lần nhìn thấy thân thể nhỏ kia sắp ngã tim nàng đều đã muốn nhảy ra ngoài.
Chân của cô tử quá ngắn lại còn đầy mỡ, đi rất lâu mới tới chỗ tước quý kia, mặt màn thầu cũng đã đỏ bừng bừng lên vì nóng.
"Uy."
Cô tử há miệng kêu một tiếng, bàn tay đầy thịt lay lay cánh tay của Khanh Nhược Lan: "Mở mắt, cô muốn nói chuyện."
Khanh Nhược Lan bị lay đến chóng mặt, nàng ngẩng đầu lên lại chỉ thấy một mảng màu sắc hỗn tạp, thần trí sớm đã không minh bạch nữa rồi.
Lúc Khanh Nhược Lan ngẩng đầu lên, tiểu cô tử phát hiện trên đầu của nàng đều là máu, chảy ướt cả bộ y sam cũ sờn trên người, cô tử sợ hãi đến mức vội vàng lùi lại mấy bước không cẩn thận té ngã, mông nhỏ đập xuống dưới đất đau điếng.
Lão thái giám hoảng trương rú lên: "Cứu giá!! Bảo vệ cô tử!!!"
Tiếng hét này vừa vặn đem Khanh Nhược Lan kéo về chút thanh tỉnh, mơ hồ thấy được một oa nhi béo đang ngã trước mặt, còn có hộ vệ bốn phía chĩa thẳng gươm giáo vào nàng.
Lại xảy ra chuyện gì rồi?
Tiểu cô tử té ngã trước mặt người khác như vậy có chút xấu hổ, vội vàng chống tay đứng dậy, quát: "Cô không có té ngã, là cô mỏi chân muốn ngồi thôi!!"
Thị tỳ: "..."
Lão thái giám tinh ý nhận ra, vội vàng nói: "Cô tử đi lâu chắc mỏi chân lắm rồi, hay để nô tài bế ngài hồi cung."
"Cô còn muốn cùng nàng nói chuyện!"
Tiểu cô tử khoát khoát cánh tay béo, sẵn tiện đưa tay về phía thị tỳ.
Thị tỳ vội rút những thứ đồ mình đang giữ giúp cô tử, hai tay dâng lên đợi cô tử lựa chọn.
Tiểu cô tử có chút không hài lòng với cách làm việc của thị tỳ, tùy ý rút khăn tay ra, cánh tay đầy thịt vươn về phía Khanh Nhược Lan.
"Cầm lấy."
Khanh Nhược Lan ngơ ngác ngẩng đầu lên, nàng không hiểu tiểu oa nhi đó đang nói cái gì, dường như không phải là tiếng Trung Nguyên.
Lão thái giám từ đâu xông ra hùng hổ giáo huấn: "Còn không mau lạy tạ cô tử, có phải đói đòn rồi không?"
Bị người khác che chắn tầm nhìn, cô tử cực kỳ khó chịu, mặt nhỏ nhăn lại thành một đoàn, quát: "Lôi xuống, vả miệng."
Lão thái giám còn đang liến thoắng giáo huấn Khanh Nhược Lan lại không biết bản thân đã vuốt trúng vẩy ngược của nha đầu kia, đến khi bị lôi xuống phạt vả miệng mới ý thức được vấn đề.
"Cô tử tha mạng!!! Cô tử tha mạng!!!!"
Tiểu cô tử nhấc chân béo đến chỗ Khanh Nhược Lan, lại đưa khăn ra, nói: "Tay ngươi cầm không được có phải không? Hay là cô giúp ngươi lau?"
Thị tỳ hốt hoảng nhào đến ngăn lại: "Cô tử thân phận tôn quý sao có thể hạ mình lau máu cho người khác như vậy?"
Tiểu cô tử liếc nàng một cái, nàng liền thức thời ngậm miệng lui về sau, chỉ sợ còn nói thêm một câu kết cục có thể giống với lão thái giám kia.
============================
ỦNG HỘ BÁN BẰNG CÁCH VOTE VÀ FOLLOW Ở CẢ 2 ACC NHÉ ^^