Buổi săn kết thúc trong sự thất vọng tràn trề của các vị tước quý, hồ ly bắt không được còn bị mãnh lang mãnh hổ tấn công, đi mười mấy người thì mười người đã bị thương. Nặng nhất vẫn là Trần vương, cả vai trái bị kéo rách hết, hiện giờ vẫn còn sốt li bì.
Ngay cả Nạp Thiểu Song cũng bị thương, nhưng không có nghiêm trọng, băng bó nghỉ ngơi vài ngày là khỏe lại.
Đến ngày cuối trước khi khởi hành về cung, Khanh Nhược Lan có đến tìm Nạp Thiểu Song, đưa cho nàng một con hỏa hồ ly.
Nạp Thiểu Song sửng sốt một hồi lâu mới mở miệng châm chọc: "Ngươi không nghe thấy gì sao? Buổi săn hỏa hồ bị hủy rồi, cho dù ngươi có bắt được một trăm con cô cũng không gả cho ngươi."
"Ta có nói cô tử phải gả cho ta sao?"
"A?!"
Khanh Nhược Lan đặt hỏa hồ vào tay Nạp Thiểu Song, ổn trọng nói: "Ta tìm thấy nó ở một gốc cây, có lẽ là bị mấy vị hoàng tước dọa sợ rồi, trông thật đáng thương, cầm lòng không được mới đem đến cho cô tử chiếu cố nó."
Nạp Thiểu Song nhìn hỏa hồ trong tay mình, nhịn không được vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, gật gật đầu: "Hảo, cô thay ngươi chiếu cố nó, cũng cảm ơn ngươi đã cứu nó."
"Không có gì."
Khanh Nhược Lan nói xong rồi thì xoay người muốn đi, nào ngờ hỏa hồ trong tay Nạp Thiểu Song lại bịn rịn không muốn rời, phát ra tiếng kêu nho nhỏ rất đáng thương.
"Đừng có như vậy." Nạp Thiểu Song nhỏ giọng nói: "Để nàng đi, cô chiếu cố ngươi."
Hỏa hồ cuộn người lại, hai mắt ươn ướt như sắp khóc.
"Khanh Nhược Lan!!"
Vốn đã đi đến cửa lại nghe Nạp Thiểu Song gọi lại, Khanh Nhược Lan nghi hoặc hỏi: "Làm sao?"
"Nó không xa ngươi được." Nghĩ ngợi một lúc, Nạp Thiểu Song đưa lại hỏa hồ cho Khanh Nhược Lan: "Hay là ngươi chiếu cố nó đi."
"Ta là tước quý, không rong ruổi trên lưng ngựa cũng là lưu lạc thất quốc, ta lấy gì chiếu cố nó đây?"
"Sao?" Nạp Thiểu Song nghi hoặc: "Ngươi cầu thân xong sẽ đi sao?"
"Ân." Khanh Nhược Lan thở hắt một hơi: "Đợi cô tử cho bọn ta biết ai là người may mắn đó, bọn ta sẽ trở về nước, riêng ta sau khi về Đông Minh sẽ tiếp tục ra trận."
"Ngươi ra trận làm gì?"
"Có vài điều cô tử không biết đâu." Khanh Nhược Lan nửa đùa nửa thật nói: "Khi nào cô tử gả cho ta thì ta sẽ nói."
"Ngươi!" Nạp Thiểu Song giận đến mặt nghẹn đỏ bừng: "Cô muốn biết làm gì? Càng không muốn gả cho ngươi, nhỡ như chưa được một năm ngươi đã tử trận, người ta lại đồn đại cô mệnh sát phu."
Khanh Nhược Lan chỉ cười, cũng không có cho ý kiến.
Nạp Thiểu Song trầm mặc một lúc, rồi nói: "Hay ngươi ở lại một lúc đi, đợi chăm sóc vết thương cho nó rồi hẵn đi, nhìn nó như vậy chỉ sợ không có ngươi bên cạnh sẽ không chịu để ta băng bó cho."
"Vậy cũng được."
Nạp Thiểu Song đem hỏa hồ trở về tháp, đặt nằm dài trên khăn trùm đầu của mình, dịu dàng vuốt vuốt cái bụng nhỏ màu đỏ. Hỏa hồ vui vẻ kêu lên mấy tiếng, thấy Khanh Nhược Lan ở bên cạnh cũng không có buồn bã như lúc nãy, vừa nhìn đã biết tiểu hồ ly này rất thích Tầm vương.
Hỏa hồ nằm trên khăn trùm đầu không thoải mái, Khanh Nhược Lan đành đem nó ôm vào trong lòng, ngước mắt nhìn Nạp Thiểu Song vẫn còn loay hoay tìm đồ cầm máu cho hồ ly.
Rất nhanh đã quay lại, đem chân nhỏ của hỏa hồ nâng lên, vết thương do mũi tên để lại vẫn còn chảy máu lẫn vào sắc lông đỏ như lửa của nó. Nạp Thiểu Song nhìn thấy cũng đau lòng, chầm chậm giúp hồ ly rửa sạch vết thương rồi mới thượng dược.
Nào ngờ tiểu hồ ly này quá nhút nhát, bị ấn đau liền chui trở vào lòng Khanh Nhược Lan, nhất quyết không cho Nạp Thiểu Song thoa thuốc nữa. Dùng cách nào cũng vậy, tiểu hồ ly thà khóc nháo chứ không chịu chui đầu ra, Nạp Thiểu Song bất đắc dĩ đưa mắt nhìn Tầm vương cao cao tại thượng ở bên cạnh.
Khanh Nhược Lan thuận tay cầm lấy bông vải, đem hồ ly cho Nạp Thiểu Song ôm lấy, chính nàng sẽ thượng dược cho nó. Tiểu hồ ly hoàn toàn không bài xích Khanh Nhược Lan, nhiều lúc bị làm đau sẽ kêu vài tiếng nho nhỏ, hai mắt ươn ướt trông rất đáng thương.
Nạp Thiểu Song nhéo nhéo lỗ tai hồ ly, trách: "Nàng thượng dược mạnh tay như vậy ngươi lại không phản ứng, còn cô dịu dàng với ngươi thì ngươi lại giãy nãy."
Khanh Nhược Lan nghe thấy thì bật cười, tiếp tục thượng dược cho hồ ly.
Qua một lúc thì cũng xong, âm thầm lau mồ hôi đọng trên trán, Khanh Nhược Lan đem hồ ly ở trở vào lòng, phát hiện lỗ tai nhỏ đã bị Nạp Thiểu Song nhéo đến sưng một vòng.
Hồ ly kêu lên vài tiếng, rồi lại ngoan ngoãn rúc vào lòng Tầm vương.
"Hay là tìm chút gì cho nó ăn đi."
Nạp Thiểu Song giận dỗi nói: "Nó thích ngươi thì ngươi tự đi tìm, cô mang đến có khi nó lại chẳng thèm nhìn."
Khanh Nhược Lan ha hả cười, nói: "Làm sao? Nghi ngờ mị lực của bản thân?"
"Cô mới không có!"
Nạp Thiểu Song hung hăng liếc hồ ly một cái, sau đó mới chịu đứng dậy ra ngoài phân phó hạ nhân chuẩn bị đồ ăn cho nó.
Nghe được tin Tầm vương tìm thấy hỏa hồ, A Lý lập tức chạy đi báo tin cho Nạp Âu, ngay lập tức đón nhận một gương mặt rạng rỡ của đại vương.
"Ta đã nói Khanh Nhược Lan chính là nhân trung long phượng mà!!"
Nạp Âu đắc ý đi qua đi lại, nói: "Một mình nàng đã thắng hết hai trận, chỉ còn trông chờ trận cuối mà thôi, không biết nha đầu này muốn thử thách cái gì nữa."
A Lý bất đắc dĩ nói: "Cô tử giữ kín quá, đến giờ nô tỳ cũng tra không ra."
"Vậy thì chỉ đợi xem Tầm vương xử lý thế nào thôi." Nạp Âu vui vẻ nói: "Trở về ta liền báo tin này cho Tử Đồng nghe, nàng ấy nhất định sẽ rất cao hứng!!"
"Ni, đại vương."
-------------------------------
"Đại vương, ngài nói thật sao?"
Nạp Âu đắc ý vẩy vẩy tay áo: "Nàng còn phải hỏi?"
Tô Phỉ mừng rỡ đi tới đi lui trong điện: "Vậy thì tốt quá, tốt quá rồi."
"Ta đã tra ra được thân thế cũng như binh lực của Khanh Nhược Lan rồi."
Nạp Âu đi xuống nắm lấy bàn tay Tử Đồng dẫn nàng đến thư án, tiện tay kéo ra một trục thư dài.
"Khanh Nhược Lan là con gái duy nhất của một vị phi tử thất sủng, sau lưng không có ai chống đỡ, càng không có sự hậu ái của Đông Minh vương. Trưởng thành trong tranh đấu, khốn khổ một thời gian dài nuôi dưỡng bản thân một thân bản lĩnh thành thục, hiện tại thế lực ngang bằng với Việt vương. Nhờ lớn lên trong gian khó mà Khanh Nhược Lan cũng trưởng thành hơn, biết nhìn xa trông rộng, tương lai có thể nhờ cậy được."
"Nhưng mà..." Tô Phỉ nhìn những dòng ghi lại công trạng của Khanh Nhược Lan, nhịn không được nói: "Xuất chinh nhiều, trao dồi nhiều cũng không tệ. Nhưng nhìn tới nhìn lui đều chỉ biết đánh trận, thần thiếp lo ngại sau này Song nhi gả đến lại chịu cảnh cô đơn nơi khuê phòng."
"Ây, nàng đâu nói thế được, tước quý a, phải có hùng tâm tráng khí!!" Nạp Âu không bằng lòng mà nói: "Nàng nghĩ thử xem, tự cổ chí kim có tước quý nào không nửa đời rong ruổi trên lưng ngựa, để nắng sa mạc thiêu cháy thiên chân? Quả nhân cảm thấy Khanh Nhược Lan này không có điểm nào chê được, thử xem, một thân bản lĩnh trăm trận trăm thắng, sau này chỉ có nàng mới bảo vệ được Song nhi nhà chúng ta. Lại nói tước quý thành gia lập thất rồi sẽ hạn chế xuất chinh thôi, trước lo thê tử ấu nhi, sau lo gia quyến tổ tiên. Tước quý a, chưa thành thân tùy ý rong ruổi giữa biên cương nắng gió, thành thân rồi thì như cơn gió bị trói buộc, sao không để nàng tùy ý bay lượn đi?"
"Đại vương, nói thế thì ủy khuất Song nhi rồi."
"Quả nhân cảm thấy anh hùng thì chí lớn, lẽ nào mãi chôn mình trong khuê phòng ôm ấp trầm hương?"
Cãi không lại Nạp Âu, Tô Phỉ chỉ đành thỏa hiệp: "Thôi được rồi, dù gì Khanh Nhược Lan cũng không có gì đáng chê bai, để Song nhi gả cho nàng cũng không có bao nhiêu ủy khuất."
"Hảo, cứ quyết định vậy đi."
...
"Tầm vương, vài hôm trước Dư vương đã cho người đi điều tra ngài."
Khanh Nhược Lan đưa mắt nhìn nước trà sóng sánh trong chén, không biết là có nghe thấy Hồng Lam nói gì không, dáng vẻ lúc này tựa hồ có chút đăm chiêu.
"Vương gia!!"
"Để tùy ý đi." Khanh Nhược Lan đặt chén trà xuống bàn, thản nhiên nói: "Ta cũng không có gì cần phải giấu giếm cả."
"Nhưng ngài không cảm thấy như vậy là quá phận sao?" Hồng Lam có chút buồn bực nói: "Ngài dù gì cũng là hoàng tước của một nước lại bị Dư vương điều tra xét hỏi, thật sự rất không đúng mực."
"Song nhi là đứa nhỏ mà Dư vương yêu thương nhất, đại vương nhìn trúng ai để gả con đều sẽ tìm hiểu thật kỹ, đây cũng chỉ là tâm tình của người làm cha mẹ."
"Ý ngài là Dư vương sẽ gả cô tử cho ngài."
"Hơn chín phần là như vậy." Khanh Nhược Lan xoay xoay chén trà, vân đạm phong khinh mở miệng: "Ngoài ta còn lựa chọn nào tốt hơn sao?"
"Vương gia nói phải, chỉ là ngài không lo sợ cô tử quá mức tùy hứng sao?"
"Ta hiểu nàng ấy." Nhắc đến Nạp Thiểu Song, Khanh Nhược Lan liền vui vẻ, đáy mắt phản chiếu hào quang nhàn nhạt: "Tùy hứng trẻ con nhưng không phải không hiểu chuyện, ngươi nghĩ xem, nàng ấy đồng ý cho hoàng tước cầu thân là vì cái gì?"
"Nô tỳ ngu muội không biết."
"Là vì nghĩ cho Dư quốc, cho Nạp tộc của nàng." Khanh Nhược Lan thản nhiên nói tiếp: "Một người có trách nhiệm như vậy, còn không lấy chính là đồ ngốc."
Hồng Lam hiểu ra được mọi chuyện, có chút ngưỡng mộ Tầm vương, thật không có gì qua mắt được ngài ấy. Còn định nói thêm vài lời thì nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, lát sau công công truyền tin đẩy cửa đi vào, đối với Khanh Nhược Lan mà hành lễ.
"Tầm vương, có công chúa điện hạ cầu kiến ngài."
"Công chúa điện hạ?" Khanh Nhược Lan nghi hoặc: "Là vị nào?"
"Hoành Cơ công chúa."
"Hửm?"
Tuy không nhớ rõ người này là ai, nhưng khách đến thì không thể đuổi, Khanh Nhược Lan gật đầu nói: "Được rồi, cho vào đi."
"Ni."
Công công rời đi một lúc thì dẫn Nạp Hoành Cơ đi vào, hắn và Hồng Lam hiểu ý thức thời lui xuống chờ phân phó.
Từ trong buổi dạ yến sinh thần Nạp Hoành Cơ đã phải lòng vị Tầm vương thanh nhã tiêu sái này, kiềm lòng không đặng mà bỏ qua lễ tiết đến nhìn người trong mộng một cái thỏa nhớ nhung.
Khanh Nhược Lan nhận ra, vị công chúa này từng lên đài hiến vũ, còn đến trước bàn của nàng gây sự chú ý.
Nạp Hoành Cơ nhỏ giọng nói: "Hoành Cơ không biết e lệ đến làm phiền Tầm vương, thật là đáng trách."
"Công chúa không cần nói như vậy, được gặp gỡ công chúa là vinh hạnh của bản vương."
Nạp Hoành Cơ e lệ sau khăn trùm đầu, không hiểu sao lại cảm thấy tim đập rất nhanh, lời nói đến miệng lại run rẩy không thể cất thành câu.
Khanh Nhược Lan nhã nhặn nói: "Công chúa có thể ngồi."
"Ni."
Nạp Hoành Cơ đảo quanh một vòng rồi mới ngồi xuống ghế, trong lòng vui sướng khôn ngươi, nghĩ ngợi một hồi quyết định vén lên khăn trùm đầu cho Tầm vương nhìn thấy dung nhan của nàng.
Mẫu phi đã nói nàng so với Nạp Thiểu Song còn đẹp hơn, vậy sao không để Tầm vương xem qua một lần mà đổi suy nghĩ chuyển qua cầu thân với nàng?
Nghĩ như vậy, Nạp Hoành Cơ lấy hết dũng khí nâng lên khăn trùm đầu, nhưng cổ tay lại bị đối phương nắm lại.
"Ta biết tục lệ Dư quốc quân quý không thể tùy ý kéo khăn trùm đầu, công chúa không nên vì ta thất thố."
Nạp Hoành Cơ kinh ngạc mở to mắt, có chút xấu hổ mà nói: "Lẽ nào Tầm vương không muốn thấy mặt của Hoành Cơ?"
"Ta trong lòng đã có ý trung nhân, nhìn ai cũng như ai, không thay đổi."
"Có người trong lòng!?" Nạp Hoành Cơ suýt chút đã kích động đập bàn, có chút buồn bã mà nói: "Là ai? Nạp Thiểu Song sao?"
"Phải, ta chỉ muốn nhìn thấy mặt của cô tử, cũng chỉ muốn mình là người nâng lên khăn trùm đầu của cô tử."
Nạp Hoành Cơ sau khăn trùm đầu ai oán bật một tiếng nức nở, thật may, may mắn làm sao còn có tấm khăn trùm này làm tấm mặt nạ che đi gương mặt khóc lóc thảm hại của nàng.
"Ta hiểu ý của Tầm vương rồi."
Nạp Hoành Cơ chậm chạp đứng dậy, chấp tay: "Vô ý quá, cáo từ."
"Công chúa đi thong thả."
Nhìn theo Nạp Hoành Cơ dần đi xa, ánh mắt Khanh Nhược Lan phức tạp, cuối cùng là thở dài. Trên đời này không có người mà ngươi không yêu được, chỉ có người chạm không được đến trái tim của ngươi.