Chiều hôm đó, người ta phát hiện xác của Sáu Kế nằm ở bìa rừng, gần một cái hồ huyệt còn bỏ trống. Khi mấy tên thủ hạ chạy tới thì chúng vô cùng sửng sốt, một tên nói:

- Cái huyệt này do ông Sáu sai đào để chôn xác ông kỹ sư Vượng mà?

Chẳng biết là do ngẫu nhiên hay trời xui khiến, sau đó đám thủ hạ cũng dùng hố huyệt đó chôn xác của phó giám đốc Sáu Kế! Khi bà vợ hắn ta hay được, có phản đối, nhưng đã lỡ chôn rồi không lẽ lại đào lên?

Công ty khai thác vàng có một giám đốc, hai phó giám đốc, nhưng một người thì mất tích, một người chết, còn lại Tư Qui thì điên lọan! Do đó, công việc cứ rối tung lên. Không khí nghi ngờ, bàn tán xôn xao cả công ty. Lại thêm vụ sập hầm vàng mấy hôm trước vẫn giải quyết chưa xong...

Có người ngại:

- Công ty giờ như rắn mất đầu, biết làm ăn ra sao?
Nhưng có một người khác lại nói ngược lại:

- Không còn mấy cha trong ban giám đốc không chừng lại dễ làm ăn hơn. Bởi có họ chỉ tổ làm cho công việc thêm rắc rối với nhiều âm mưu tranh giành, bòn rút!

Người nói chính là một trong hai người dẫn đường cho mẹ con bà Dung bữa trước. Anh ta nói thêm:

- Trong vụ kỹ sư Vượng bị mất tích vẫn còn nhiều nghi vấn, tại sao ông ấy chết mà xác không có trong hầm?

Nhắc tới đây, mọi người nhao nhao lên:

- Mấy bữa nay cứ lu bu hết chuyện này đến chuyện kia, mình quên để ý, vợ và mẹ kỹ sư Vượng đâu? Họ vừa tới đây bữa chiều đó rồi biến mất luôn. Có khi nào...

Cuộc bàn tán cứ lan ra dần. Đến chiều thì cả công ty lại càng xôn xao nhiều hơn, khi có tin sáng mai sẽ có đoàn thanh tra về để thanh tra những khuất tất tại đây.

Lúc còn đang hoang mang thì lại có tin dữ: Đã tìm thấy người cuối cùng còn mắc kẹt dưới hầm!
Ai cũng ngỡ là Vượng, nhưng sau đó lại ngẩn người ra, bởi đó lại là một người rất lạ, mà anh ta lại còn sống sau ba ngày kẹt dưới hầm tối?

Khi được kéo lên, sau hơn một giờ cấp cứu thì anh ta tỉnh lại. Ban đầu hỏi anh ta là ai thì anh ta nhất định không nói. Mãi sau khi trưởng ban bảo vệ hăm he và doạ giao cho cảnh sát thì anh này mới chịu khai:

- Tôi được ông Tám giám đốc mướn về đây để thi hành một nhiệm vụ...

Những dấu hiệu khả nghi đã dần lộ ra, nên Hai Chiến, trưởng ban bảo vệ chụp lấy ngay:

- Làm nhiệm vụ gì phải nói ra ngay, nếu không tụi tôi giải ra đồn cảnh sát bây giờ!

Tên nọ cuối cùng phải nhận tội:

- Ông Tám Thế trả tôi hai triệu đồng, bảo phải tìm cách đưa một người vào trong này rồi khoá cửa hầm lại. Tuy nhiên, người mà tôi sắp hại lúc đi nửa đường đã vùng chạy và sau đó hình như là bị nhiều người của ông Tám Thế bắt lại và đưa đi nơi nào đó, chứ không xuống hầm vàng. Còn tôi thì đã lỡ vào trong ấy rồi, trong lúc chưa kịp ra thì hầm bị sập, tôi kẹt lại đó cho tới nay...
Ai đó nói sau lưng mọi người:

- Hành động đó là để thủ tiêu đầu mối đó!

Không biết là ai nói, mọi người dồn mắt nhìn về tên thủ ác, bất ngờ hắn gào lên:

- Nói đúng đó! Mấy bữa nằm dưới hầm tôi mới nghĩ ra là mình bị lừa rồi, họ định thủ tiêu tôi luôn! Tôi nhớ ra rồi, người mà họ bảo tôi thủ tiêu là ông kỹ sư tên là Vượng gì đó!

Ai đó lại nói:

- Mấy người có tin là ông Vượng đã hiện hồn về chưa?

Đám người này là công nhân, nên không hề hay tin diễn ra trong nhà của các thành viên ban giám đốc, họ sửng sốt:

- Có chuyện đó sao?

Bảy Sự, một tài xế lâu năm của giám đốc Thế cũng góp chuyện:

- Chuyện ông Tám mất tích nghe nói cũng liên quan tới vụ kỹ sư Vượng. Nghe nói cái chết của Sáu Kế cũng dính tới nữa. Người nhà của Tám Thế nói họ thấy rõ ràng kỹ sư Vượng... treo cổ trong phòng bà Lệ!
Trước những thông tin như vậy càng gây cho mọi người hoang mang hơn.

Vài người nói:

- Nếu vậy khi đoàn thanh tra đến thì lắm chuyện rắc rối!

Sáng ngày hôm sau...

Công nhân nào vào ca làm việc thì cứ đi làm, riêng ai chưa tới ca thì được triệu tập hết tại hội trường của công ty để nghe đoàn thanh tra làm việc. Người họ mời đầu tiên dĩ nhiên là Tám Thế. Khi nghe tin Tám Thế đã vắng mặt mấy ngày rồi thì một thanh tra viên có nhận xét:

- Có thể ông ta muốn tránh trách nhiệm.

Khi gọi đến Sáu Kế phó giám đốc thì ai nấy đều giật mình khi được biết ông này đã chết được hai hôm! Hỏi Tư Qui thì một người nói:

- Ông ta phát điên đang bị nhốt ở nhà!

Vị trưởng đoàn thanh tra hạ lệnh:

- Bằng mọi cách, hãy đưa ông ta tới đây. Bởi ít ra cũng phải có một người trong ban giám đốc trả lời thanh tra chứ.
Hai bảo vệ công ty được phái đi tới nhà Tư Qui. Tuy nhiên, họ chưa đi thì Tư Qui xuất hiện. Anh ta tiến thẳng về phía bàn của đoàn thanh tra, hất hàm nói kiểu ra lệnh:

- Đi theo tôi!

Các thanh tra viên dĩ nhiên không thể nghe lời, họ nghiêm giọng:

- Mời anh ngồi xuống ghế và nghe thanh tra hỏi!

Chẳng những không nghe, mà Tư Qui còn quay lưng đi và ra lệnh hẳn hoi:

- Đi nhanh kẻo không kịp!

Hắn ta cứ băng băng đi mặc cho những tiếng gọi giật lại từ phía sau. Chẳng còn cách nào hơn, cả bốn người trong đoàn thanh tra phải đứng dậy chạy theo.

Cả một đám công nhân cũng tháp tùng.

Họ được dẫn tới một nơi mà khi nhìn thấy, các công nhân đã nhao nhao lên:

- Hang quỷ!

Đấy là cái hang động bỏ hoang, là hang ổ của dơi, chim, rắn rết. Hầu như không có bước chân người ra vào. Vậy tại sao Tư Qui lại dẫn tới chỗ này?
Chưa ai kịp hỏi thì Tư Qui đã nói lớn:

- Bằng chứng là ở trong đó! Các ngài khỏi cần thanh tra chi cho mất công, cứ bước vào hang ắt rõ mọi việc!

Các thanh tra viên vẫn còn lưỡng lự thì Tư Qui đã xông vào trước. Hang động tối đen như mực, bỗng có người hô lớn:

- Chờ đốt đuốc đã!

Anh ta quơ đại một mớ củi nhỏ rồi dùng dây cỏ khô cột lại thành một bó đuốc. Nhờ vậy đoàn người có đuốc dẫn đường, bước đi được dễ dàng.

Vào không xa lắm thì mọi người phải giật mình dừng lại. Bởi trước mặt họ là một người bị treo cổ lủng lẳng giữa động. Nhìn kỹ, một người kêu lên:

- Là Tám Thế!

Ai cũng nhận ra đúng là giám đốc Tám Thế đang treo mình trên không trung, thân xác đã cứng đờ?

Nhưng chưa hết, khi nhìn xuống dưới đất thì có thêm ba người nữa đang nằm bên nhau, hai người bị trói là đàn bà, còn người kia là... kỹ sư Vượng!
Không tin vào mắt mình, mọi người nhao nhao lên:

- Sao họ cùng ở đây?

Một thanh tra viên bước tới mở trói cho hai phụ nữ thì mọi người mới phát hiện đó là vợ và mẹ của Vượng! Họ bất tỉnh, phải đưa ra ngoài cứu chữa một lúc sau mới tỉnh. Phải mất hơn ba mươi phút, bà Dung mới vừa khóc vừa kể:

- Chẳng biết sao chúng tôi lọt được vào hang. Khi tỉnh lại, mẹ con tôi nhìn thấy thằng Vượng đang bị treo cổ chết tự lúc nào rồi trong đó. Khó khăn lắm chúng tôi mới gỡ được nó xuống và định đưa ra ngoài để đem về mai táng. Nhưng không được, xác con tôi tự dưng nặng đến không thể lay chuyển được. Nên mẹ con tôi đành ở đó với nó, chờ xem có ai tới để mà kêu cứu. Bất chợt có cái ông gì mà tôi nhớ khi tới đây chúng tôi có gặp, ông ấy là giám đốc công ty. Ông chạy tới như bị ma đuổi và quỳ mọp xuống trước xác thằng Vượng lạy lấy lạy để vừa van xin tha tội! Tôi còn chưa biết gì thì bỗng dưng trên trần hang có một sợi dây thòng xuống, lay động như một con rắn, rồi xoắn lấy thân thể của ông ấy kéo lên cao. Lão ấy vùng vẫy nhưng vẫn không thoát, cuối cùng bất động cho tới hôm nay...
Bất chợt Tư Qui nói với mọi người:

- Hãy kéo Tám Thế xuống. Dẫu sao ông ta cũng đã chết rồi.

Mọi người lại kéo trở vào hang, lần này một người công kênh người nữa mới đứng lên ngang với sợi dây thòng lọng. Hai người nữa ở dưới đỡ hai chân xác Tám Thế, rồi một người hô to:

- Chặt dây!

Sợi dây thòng lọng vừa được chặt đứt thì thật bất ngờ, máu từ trong đó vọt ra có vòi!

- Một con rắn!

Thì ra sợi dây treo cổ Tám Thế là một con rắn cực to! Đến khi bị chặt đứt mà thân thể nó còn vùng vẫy dữ dội!

Mẹ con bà Dung lúc này mới sợ đến toát mồ hôi. Hà Thanh nói khẽ với mẹ chồng:

- Sao hai hôm nay nó không hại mình hả mẹ?

Bà Dung ngồi xuống bên xác con trai, giọng bà cũng hạ thấp giọng:

- Có nó che chở cho mình.

Các thanh tra viên cho người mang cả xác của hai người về, nhưng riêng xác của Vượng thì chẳng ai nhấc lên nổi! Hà Thanh lên tiếng:
- Mọi người hãy ra ngoài hết, để tôi xin phép chồng tôi đã.

Lát sau, khi mọi người ra ngoài hết rồi, Hà Thanh chỉ nhẹ chạm vào cái xác của Vượng, lập tức nó gần như bay là đà trên mặt đất. Với thân thể ốm yếu như Hà Thanh mà đem được cái xác lúc nãy bốn người chuyển không nổi, khiến mọi người trố mắt nhìn! Bà Dung vừa khóc vừa nói:

- Con tôi chết oan, nên nó linh lắm. Tối qua nó đã hiện về bảo rằng nó phải vạch tội được bọn người đục khoét của công ty tại đây thì mới chịu ở yên dưới mồ!

Tư Qui nhớ lại chuyện đã xảy ra, hắn ta bỗng quỳ xuống bên xác của Vượng, van xin:

- Tôi cũng có nhúng tay vào chuyện này, anh. Nhưng thật ra tất cả là do Tám Thế và Sáu Kế, hai người đó âm mưu hại anh chết chỉ vì anh là người biết việc bòn rút vàng khai thác được đem bán ra ngoài. Chúng muốn trừ khử hết mầm họa để dễ thao túng nơi đây. Tôi hèn nên không dám đứng về phía lẽ phải, và đã vô tình khiến anh phải chết. Việc bắt mẹ và vợ anh đem vào hang trói lại là do tôi làm. Đúng ra thì họ đã bị gϊếŧ chết, nhưng tôi không nỡ nên trói lại bỏ đó. Xin anh lượng thứ cho tôi...
Anh ta bất thần lao đầu vào khối đá to trước mặt. Nhưng cũng may, chính bà Dung đã kịp ngăn lại bằng cách chụp anh ta kéo lại. Giọng bà buồn nhưng đầy nhân hậu:

- Không thể lấy cái chết này bù cho cái chết kia được. Con tôi đã không may chết rồi, cậu này tuy có nhúng vào tội ác, nhưng cũng chưa đến đỗi táng tận lương tâm. Vậy cậu hãy sống mà kiểm điểm lại lương tâm mình.

Bà đứng lên nói lớn:

- Xin quý vị cho chúng tôi yên trong một buổi. Chúng tôi muốn tự tay thiêu xác con mình rồi đem về quê nhà. Chúng tôi cũng không muốn làm khó dễ gì ai. Việc gì đã qua cho qua...

Hà Thanh im lặng ngồi bên xác chồng. Thỉnh thoảng cô nấc lên...

***

Việc Hà Thanh bất ngờ có thai ngoài bản thân cô ngạc nhiên, mà bà Dung cũng không tin nổi!

Hà Thanh thú thật:

- Con mới có... cách vài ngày trước khi hay tin anh Vượng mất, vậy làm sao có thể...
Vốn tin tưởng cô con dâu, nên bà Dung cũng quả quyết:

- Không thể có được!

Vậy mà khi đi khám, bác sĩ xác nhận rằng Hà Thanh đã mang thai được hai tháng!

Ray rứt, hoang mang, nên suốt đêm hôm đó Thanh không tài nào ngủ được.

Cô cứ nằm đó khóc... đến nửa đêm, có lẽ trong giấc ngủ ngắn chập chờn, cô nghe rõ có người gọi:

- Bộ không muốn giữ con anh sao mà khóc hoài vậy?

Rõ ràng đó là tiếng của Vượng! Hà Thanh choàng dậy thất thanh gọi:

- Anh Vượng!

Vừa khi ấy, bà Dung từ phòng mình chạy sang, bà hớt hải:

- Mẹ vừa gặp thằng Vượng!

Rồi bà kể lại:

- Đang ngủ, bỗng mẹ nghe có tiếng gọi giật ngược. Mẹ tỉnh dậy thì thấy thằng Vượng đứng ở đầu giường, mặt nghiêm lại, hỏi rõ ràng: Bộ mẹ không tin vợ con sao? Đứa con trong bụng Hà Thanh là của con. Đó là giọt máu của chính con, là cháu nội chính thống của mẹ đó! Nói xong, nó biến mất liền....
Hai mẹ con ôm nhau khóc ròng...

Hơn bảy tháng sau, Hà Thanh sinh con. Song sinh mới tuyệt vời! Một trai và một gái. Cả hai giống Vượng như khuôn đúc, khiến cho bà Dung cũng sững sờ!

Bà run giọng nói:

- Đúng là trời còn thương, không nỡ để cho dòng họ nhà này tuyệt tự mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play