Sáng hôm sau, lúc ông Phát Sanh còn đang ngủ thì Hai Xê vào tới. Anh ta báo tin:
- Chín Sự đột nhiên khỏi bệnh. Anh ta đã trở về nhà và được bà chủ cho làm việc lại! Hôm nay anh ta lên thăm ông!
Chín Sự vừa bước vào đã đưa cho ông bốn thang thuốc nam và nói:
- Của cô Ngọc Diện gửi cho ông, nói ông cứ uống hết bốn thang này thì ra viện được. Cô ấy nói hôm qua vào đây mà chưa kịp chào ông, chỉ sợ ông trách!
Ông Phát Sanh ngạc nhiên:
- Thì ra là con nhỏ đó! Mà nó là ai vậy?
- Là con gái nuôi của bà chủ!
- Con gái nuôi? Hồi nào đến giờ có nghe bà ấy nói tới đứa con gái nuôi nào đâu?
Chín Sự hạ giọng nói:
- Cô này lạ lắm ông chủ, cô ấy mới vào nhà mình ở có mấy ngày mà hầu như biết hết chuyện trong nhà. Kể cả chuyện cái xác chết nữa...
Vừa nghe tới đó, ông Sanh đã giật bắn người: - Mày nói sao? Nó biết gì?
Chín Sự trấn an:
- Không có gì đâu. Nó chỉ nói là trong vườn nhà mình có oan hồn! Con hỏi nó tại sao nói vậy thì nó trả lời là nó có thể biết được chuyện quá khứ vị lai và rành chuyện âm dương... Chỉ vậy thôi chứ nó nào có biết chuyện gì khác!
Ông Phát Sanh cũng hạ thấp giọng, không muốn cho Hai Xê nghe:
- Mày đã san bằng nấm mộ đó chưa?
- Dạ xong rồi. Chẳng những san bằng mà con còn trồng liếp rau lên đó nữa. Bữa nay rau mọc xanh rì, đố ai biết bên dưới có gì!
Ông Sanh thở phào nhẹ nhõm:
- Tao cứ lo...
Chợt Hai Xê lấy trong túi ra tờ giấy nhỏ đưa:
- Có người gửi cho ông ở phòng y tá trực.
- Gì vậy?
Ông Phát Sanh vừa mở ra đã sững sờ:
- Trời ơi!
Chín Sự ngạc nhiên:
- Gì vậy ông?
Trong tờ giấy nhỏ đó chỉ có hai chữ mà vừa trông thấy ông Phát Sanh đã điếng hồn. Bởi đó là hai chữ "Kiều Mi" viết hoa. - Mày... mày...
Ông lắp bắp đến líu cả lưỡi. Trong khi Chín Sự vẫn vô tư:
- Mọi việc xem ra ổn rồi ông. Chuyến này về con sẽ rước thầy yểm cho dứt nọc luôn! Con nghĩ có ai đó muốn phá ông nên mới đem... cái ấy về nhà...
Anh ta quay lại nhìn thấy Hai Xê thì vội nói:
- Mày bước ra ngoài để tao nói chuyện với ông chủ một chút.
Nhưng ông Phát Sanh không chú ý lời nói của Sự, giọng ông run run khi buông tờ giấy xuống. Chín Sự cầm tờ giấy lên, vô tình hỏi:
- Kiều Mi là ai vậy ông?
Ông Phát Sanh quay sang hỏi Hai Xê:
- Mày ra hỏi coi người gửi này là ai, gửi hồi nào?
Cô y tá lúc ấy vừa bước vào đã trả lời thay:
- Một cô gái rất đẹp xưng tên là Kiều Mi, nói có việc phải đi gấp nên chỉ gửi lại tên chứ không vào thăm ông được! Cô ấy nói chúc ông mau bình phục!
Ông Phát Sanh rụng rời tay chân, ông nói lắp bắp: - Kiều... Kiều Mi, sao lại...
Ông ta nhìn sang Chín Sự, rồi nói như muốn khóc:
- Cô ta... là người mày đã chôn dưới mộ!
Chín Sự trợn tròn mắt, người anh ta toát mồ hôi lạnh và cũng lắp bắp nói:
- Sao... sao lại có chuyện này?
Hai chủ tớ còn đang xanh mặt, thất thần thì chợt có tiếng của bà Sanh từ ngoài cửa phòng bệnh:
- Nằm bệnh viện mà cũng tụ tập đông vui quá cỡ há.
Bà bước vào với Ngọc Diện đi kèm bên. Vừa trông thấy ông, bà đã nói liền:
- Sao cử người lên chăm sóc cho ông mà ông lại đuổi về?
Nhìn sang Ngọc Diện, ông chỉ ngờ ngợ về dáng vóc chứ không biết là ai.
Nghe vợ hỏi vậy, ông nói liền:
- Bà cử ai đâu mà nói vậy? Mấy bữa nay thằng Hai Xê đi về dưới, tôi ở một mình, nửa đêm đau muốn tắt thở luôn, phải chi có ai thì đỡ biết mấy.
- Vậy sao tối qua con nhỏ này vào ông không cho ở lại? - Vào hồi nào?
Cô gái nhỏ nhẹ nói:
- Con đem thuốc vào cho ông, tính nói lệnh của bà bảo ở lại thì lúc đó con thấy hình như có ai trong phòng này, nên sợ quá con đi ra ngay chưa kịp nói gì!
- Lúc đó tôi đau gần chết, có ai trong phòng đâu?
Cô y tá buột miệng:
- Có lúc nửa khuya có một bà ăn mặc sang trọng đến đứng trước cửa phòng này rất lâu. Khi tôi ra hỏi thì bà ta vụt đi ngay, không nói mình là ai. Tôi cứ tưởng đó là người nhà của ông...
Ông Phát Sanh hốt hoảng:
- Lại mụ ta!
Bà Sanh vừa nghe nói đã chanh chua lên ngay:
- Thấy chưa, còn chối nữa thôi...
Cô y tá còn bồi thêm một câu:
- Cô gái hồi nãy hình như đi cùng với bà tới đây hồi khuya! Cô ta gửi mảnh giấy này rồi ra ngoài đường có chiếc xe đen của bà nọ chở đi liền!
Bà Sanh như phỏng nước sôi:
- Trời ơi, bệnh hoạn nằm bệnh viện gần chết tới nơi mà còn hẹn hò nữa nè trời! Rồi bà đột ngột quay sang Chín Sự:
- Có phải mày dẫn mối cho ông ấy không? Cũng do mày hết, chính đêm lễ mừng thọ ông ấy, tao nghe nói là mày dẫn gái về hẹn ông ấy ở ngoài vườn, cho nên mày gạt tao là có cướp, để ông ấy ra gặp nó! Có phải con này không?
Trong lúc bất cập, lại bị hỏi dồn, Chín Sự vô tình để lộ ra điều cần giấu:
- Dạ, đâu có. Đêm đó con chỉ đào mộ chôn người thôi!
Câu nói của anh ta khiến bà Sanh kinh ngạc mà ông cũng điếng hồn:
- Mày... mày...
Bà quát lớn:
- Mày chôn cái gì? Chôn của để dành cho nó à?
- Dạ... dạ... đâu có... Chôn người!
- Trời ơi, mày hại tao rồi Sự ơi.
Tiếng gào lên là của ông Phát Sanh, còn bà thì run rẩy:
- Mày... mày nói chôn ai? Ai gϊếŧ người mà chôn?
Thấy có cô y tá ở đó không tiện, bà yêu cầu cô ra ngoài, rồi nghiến răng:
- Ông và thằng này làm chuyện mờ ám gì, nói tôi nghe coi? Chín Sự là người yếu bóng vía, nên chỉ mới dọa sơ sơ đã gần như nói hết ra:
- Dạ đâu có gì mờ ám. Chỉ bởi đêm đó ông và con bắt gặp một xác chết của ai đó để trong phòng, nên mới đem đi phi tang, sợ gặp rắc rối đến cò bót...
- Ai chết?
- Dạ... một cô gái!
- Chết ở đâu?
- Dạ... trong phòng đọc sách của ông!
Tất cả những lời khai của Sự như lời cáo trạng của tòa án phán xuống cho ông Phát Sanh, khiến ông ta cứng họng, chẳng làm sao nói được lời nào...
Phần bà Sanh thì sau khi nghe Sự nói xong, bà đứng dậy, nói như ra lệnh:
- Đi về!
Chín Sự lúng túng:
- Con... con còn phải...
- Mình đi về, còn ông ấy thì mặc kệ, cứ để ông ấy ở đây mà chờ gặp mấy con quỷ cái đó!
Bà ngoe nguẩy bỏ đi ra. Chín Sự còn đang chưa biết phải làm sao thì đã nghe bà quay lại hét lớn:
- Mày phải về mà đào mả đó lên? Bằng không thì chớ trách tao! Ông Phát Sanh đành phải nói xuôi:
- Mày cứ về với bà ấy đi, rồi liệu mà làm...
Chính Sự bước ra thì đã thấy chiếc xe nhà đợi sẵn. Bà chủ ra lệnh:
- Chạy thẳng về nhà!
Phải mất hơn sáu tiếng đồng hồ họ mới về tới nơi. Việc đầu tiên là làm theo lệnh của bà chủ:
- Thằng Chín Sự đã đào mả chôn người, thì bây giờ chính mày phải đào đem nó lên và nói cho tao rõ nó là ai!
Chín Sự run rẩy:
- Đào lên thì con đào được. Nhưng nói đó là ai thì làm sao con biết được...
Trước sự chứng kiến của một mình bà ta, Chín Sự hì hục đào nấm mộ mới chôn chưa đầy một tháng lên. Anh ta hồi hộp chờ chứng kiến một hình ảnh ghê rợn, nhất là cái xác chỉ chôn bằng cái thùng giấy đơn sơ. Anh ta nói:
- Bà đứng xa xa một chút và lấy khăn che mũi lại, coi chừng mùi hôi thối dữ dội lắm! Tuy cơn ghen tức làm cho bà lồng lộn lên, chứ thật sự bà ta đang lo sợ.
Nghe Sự nói thế, bà bảo:
- Khi nào đào tới đó thì cho tao biết...
Bà bước lùi mấy bước và chờ đợi...
Chín Sự lại hì hục đào... Lát sau, anh ta kêu khẽ:
- Tới rồi!
Cái thùng giấy vẫn còn nguyên, nhưng sao lạ quá, không hề có mùi hôi thối của xác chết? Chín Sự cố nín thở và dùng tay kéo nắp thùng giấy ra, anh ta chờ đợi nhìn thấy cái thây ma trương to lên! Nhưng...
- Sao lạ quá? Đâu rồi?
Trước mắt anh ta, cái thùng giấy trống không!
Bà Sanh nghe anh ta kêu như vậy cũng ngạc nhiên:
- Cái gì? Xác nó đâu?
Chín Sự đưa tay chỉ vào cái thùng giấy vừa nói:
- Mất rồi!
- Cái gì mất?
- Bà tới mà coi!
Bà Phát Sanh bây giờ mới dám rón rén bước tới. Bà nhìn chăm chú vào và ngạc nhiên hỏi:
- Nó đâu?
Sự buông thõng một câu rồi ngồi thừ ra: - Biến mất rồi!
***
Bỗng nhiên có tin ông Phát Sanh gϊếŧ người rồi phi tang xác được tung ra làm chấn động dư luận! Ban đầu nhiều người không tin, bởi với một người giàu sang tột bậc, lại chưa từng có tai tiếng gì về những vụ lôi thôi, thì làm sao ông ta có thể mang tội gϊếŧ người được! Vậy mà có bằng chứng!
Bằng chứng đó do một người tên là Anna Kiều tung ra. Mụ ta lúc này mới ra mặt là một trùm vũ trường. Làm chủ ba cái vũ trường lớn nhất ở Hồng Kông và Chợ Lớn, tuy đứng trong bóng tối kinh doanh, nhưng giới tài phiệt thì không ai là không biết. Bởi vậy khi báo chí đăng lời tố cáo của mụ ta nhắm vào trọc phú Phát Sanh thì dù là người tin tưởng lão trọc phú này cũng phải xét lại.
Người ta tự hỏi:
- Nếu vì tình thì ai cũng có thể hành động mà không làm chủ bản thân mình! Mụ Anna Kiều đứng ra tố cáo ông Phát Sanh gϊếŧ người yêu là cô vũ nữ Kiều Mi, một hoa khôi vũ trường làm việc dưới quyền của mụ. Bằng chứng mà mụ đưa ra những tấm hỉnh chụp cảnh Phát Sanh âu yếm với Kiều Mi trong vũ trường, trong phòng riêng và cả khi lão đang mở cái thùng giấy đựng thi hài Kiều Mi, và cảnh Phát Sanh chứng kiến lúc Chín Sự đào huyệt chôn xác cô vũ nữ hoa khôi kia!
Trước những bằng chứng như vậy, nên dẫu có quen biết nhiều, nhưng lão Phát Sanh vẫn bị bắt tạm giam dù lúc ấy lão vẫn còn nằm điều trị trong bệnh viện.
Hay tin, dù còn đang ấm ức chuyện chồng lăng nhăng mèo chuột, nhưng bà Sanh cũng cuống cuồng chạy lo. Những quan chức địa phương lúc đầu hứa hẹn giúp đỡ, nhưng sau đó có lẽ biết được đằng sau vụ này còn có bàn tay của một cấp cao hơn, nên họ từ từ lảng ra hết. Sau cùng, có người chỉ cho bà tới một nơi mà bà không ngờ tới, đó là lão chánh án Robert! - Sao lại dính tới lão này?
Dù ngạc nhiên nhưng bà Sanh cũng nhờ người dẫn dắt, tiếp xúc được với lão này. Thật bất ngờ, trong cuộc nói chuyện, một phụ tá của lão ta đã đưa ra một đề nghị thẳng thừng:
- Đây là một vụ đại hình, ông Phát Sanh muốn thoát thì phải tốn kém lớn. Bà đồng ý?
Bà Sanh lúc này đã gần như suy sụp tinh thần, bà nói buông xuôi:
- Tốn bao nhiêu cũng được, miễn là lo cho chồng tôi khỏi tù tội. Ông cho giá đi.
Tay phụ tá nói rõ số tiền phải chi, mà vừa nghe bà Sanh đã sửng sốt:
- Trời ơi. Ông có biết là số tiền đó tôi bán cả sản nghiệp chưa chắc đã có đủ.
Ông ta vẫn thản nhiên:
- Tùy bà thôi.
Cuộc thảo luận chấm dứt ngang. Bà Sanh hốt hoảng:
- Xin ông nói với ngài Robert châm chước cho vợ chồng tôi nhờ!
Ông ta vẫn lạnh lùng:
- Phải suy nghĩ lại là bà chứ không phải chúng tôi. Bà quyết định sớm thì còn kịp, bằng để ra tòa xử công khai thì lúc đó có một chục ông Robert cũng không cứu nổi! Bà Phát Sanh đành phải chấp nhận. Hẹn sau khi có bản án, tất nhiên chồng bà được trắng án, thì sẽ giao tiền. Rời chỗ tiếp xúc bước ra, bà Sanh vô cùng ngạc nhiên khi thấy Ngọc Diện đã đứng đợi bên ngoài. Việc này là chuyện riêng, bà đã bí mật đi thương thảo, vậy tại sao cô gái này biết được? Bà ngập ngừng hỏi:
- Sao con biết má ở đây?
Ngọc Diện cười tươi:
- Chẳng những biết mà con còn biết rõ là má đang bị người ta ép để lấy tài sản nữa!
Bà giật mình:
- Sao con biết?
- Biết nên mới đợi ở đây để nhắc má rằng, cái bằng chứng quan trọng nhất là xác người bị hại, tức cô vũ nữ Kiều Mi, đã không có dưới mồ, thì lấy gì họ kết án được mà má lo?
Lời nhắc nhở này khiến cho bà Sanh chợt nhớ! Thì ra do quá sợ trước các bằng chứng và dư luận, cho nên mấy hôm nay bà quên bẵng chuyện đào mộ không thấy xác của cô vũ nữ! Bà run giọng nói: - Con nhắc má mới nhớ. Trời ơi, chút nữa là nguy rồi! Vậy... vậy mình làm cách nào đây?
- Má cứ phản cung, yêu cầu giám định pháp y, lúc đó đương nhiên người ta sẽ cho khai quật tử thi lên, và...
Bà Sanh reo lên mừng rỡ:
- Có vậy mà má cũng không biết!
Ba ngày sau...
Trong lúc cuộc khai quật tử thi chưa tiến hành thì thật bất ngờ, tại vũ trường Paradise có sự xuất hiện của một người mà vừa trông thấy cô, thiên hạ đã sửng sốt, suýt đứng tim!
- Kiều Mi!
Vũ nữ Kiều Mi vẫn lộng lẫy như ngày nào, cô bước lên sân khấu, nơi ban nhạc đang đệm đàn, dõng dạc tuyên bố:
- Sau mấy ngày lánh mặt, nay Kiều Mi tái ngộ, xin gửi lời chào quý vị thân hữu!
Mọi người ồ lên kinh ngạc, rồi sau đó họ xúm lại tiếp xúc với cô nàng.
Tuy nhiên quản lý vũ trường đã ngăn lại, tuyên bố ai muốn nhảy với Kiều Mi thì phải mua tích-kê. Nhờ vậy mà chỉ trong khoảnh khắc, số tích-kê bán ra dành cho người muốn được nhảy với Kiều Mi đã vượt qua con số cao ngất, mà dù cho có nhảy liền ba đêm cô vũ nữ hoa khôi này cũng không thể nhảy hết với số lượng khách! Trong khi đó, nguồn tin lạ lùng truyền tới tai người điều hành trong bóng tối dịch vụ vũ trường là mụ Anna Kiều! Mụ ta vừa nghe tin đã sững sờ:
- Làm sao có chuyện đó được? Chính tao đã... tao đã cho nó uống thuốc phá thai và... mạng vong rồi, làm sao sống lại được?
Tay côn đồ Ba Búa, người giúp chủ mình thực hiện các hành động bảo kê, đã vội lên tiếng:
- Chị để em tới coi ra sao đã. Có thể có ai muốn phá công việc của mình!
Mụ Anna Kiều dặn nhỏ:
- Dù con nào đó giả dạng thì cũng bắt ngay nó về đây cho tao! Bây giờ tao nhớ ra rồi, mới đây cái tin xác con Kiều Mi chôn trong vườn nhà lão Phát Sanh không cánh mà bay, chắc là có liên quan tới vụ này!
Ba Búa tự tin:
- Em đã làm đúng theo lời chị, mướn thợ ảnh rình chụp hết mọi việc xảy ra, nên dù cho có phi tang được xác thì cũng còn có ảnh, làm sao chúng thoát được! Mụ Anna giục:
- Nhưng phải tới coi đứa nào dám tự nhận là Kiều Mi đã!
Ba Búa đi ngay. Hắn ta là bảo kê của vũ trường nên sự xuất hiện của hắn khiến đám đàn em bâu lại báo cáo:
- Lạ quá anh Ba, con nhỏ Kiều Mi sao lại xuất hiện khi có tin là nó đã chết rồi?
Ba Búa vẹt đám đàn em xong đi thẳng vào sàn nhảy. Lúc đó Kiều Mi đang nhảy với một đại gia, bị Ba Búa thô bạo nắm tay kéo ra. Kiều Mi không phản ứng, chỉ nhỏ nhẹ nói:
- Làm gì dữ vậy anh Ba?
Ba Búa quát lên khi đẩy cô nàng vào phòng riêng:
- Mày nói đi, mày là ai?
Kiều Mi cười giòn:
- Lâu ngày không gặp, tưởng Ba Búa có khôn ra chút đỉnh, nào ngờ vẫn chỉ là tên côn đồ, đầu bã đậu! Mày không nhìn thấy cô nương của mày đây sao mà còn hỏi? Tao là ai hả, tao là... má mày!
Vừa nói cô nàng thẳng tay tát mấy cái liền, khiến cho Ba Búa lảo đảo! Trong đời hắn có lẽ đây là lần đầu tiên hắn bị một người đánh, mà người đó lại là con vũ nữ thường khi vẫn sợ oai của hắn như sợ cọp.
- Mày... mày...
Hắn lồng lên, định giáng cho cô nàng mấy cái tát, nhưng sao tay hắn nặng như đeo chì, không tài nào cất lên được!
Trong khi ấy Kiều Mi thản nhiên bước ra cửa phòng, nói với lại:
- Muốn yên thân thì để tao yên! Sớm muộn gì cũng tới phiên mày thôi, thằng khốn!
Cô nàng đi thẳng ra sàn nhảy, tiếp tục cuộc vui và xem như chẳng có chuyện gì xảy ra! Tên Ba Búa sau khi hoàn hồn, tự dưng hắn co vòi, lẳng lặng rời khỏi vũ trường và... đi luôn chứ không trở lại báo cáo cho mụ Anna!
Chờ hơn một tiếng đồng hồ mà chưa thấy hắn về, mụ Kiều sốt ruột bảo tài xế Tư:
- Mày lấy xe đưa tao tới vũ trường Paradise.
Tới nơi, mụ ta không khéo léo ẩn mặt nữa, mà công khai đến quầy, vừa ra lệnh cho tài-pán Linh Nga: - Mày kêu con nhỏ xưng là Kiều Mi tới đây. Bảo nó vào phòng quản lý, tao chờ ở đó!
Mụ ta không phải chờ lâu, chỉ vài phút sau thì Kiều Mi bước vào. Nhưng cô ta không vào một mình, mà bên cạnh còn có mấy người nữa. Trong số người này, có hai người mà vừa trông thấy mụ Anna đã giật mình:
- Sao mấy người này vào đây?
Người thứ nhất là ông cò cảnh sát đô thành, gọi là cò Sĩ, còn người kia là phóng viên Anh Quốc của tờ nhật báo bán chạy nhất thời ấy, báo Diễn Đàn. Cả hai đều lên tiếng:
- Chúng tôi được cô Kiều Mi mời tới để chứng kiến một màn vui!
Kiều Mi lên tiếng trước:
- Thế nào, bà chủ còn tính giở trò gì nữa đây? Các trò ác của bà chưa đủ sao?
Biết nếu để cô nàng ta nói trước thì sẽ lôi thôi, nên mụ Anna nói một hơi:
- Cô là ai mà dám giả dạng Kiều Mi? Cô nên nhớ Kiều Mi đã chết rồi... Nhưng lời nói của mụ đã bị chặn ngang bởi giọng đanh thép của Kiều Mi:
- Chết do bàn tay độc ác của bà chứ gì! Chết bởi gói thuốc bà nói là dưỡng thai mà thật ra đó là thuốc phá thai! Bà cho tôi uống thuốc phá thai trong lúc cái thai đã hơn năm tháng, và... tôi chết để cho bà thực hiện ý đồ vu oan cho ông Phát Sanh, người mà bà muốn chiếm đoạt tài sản!
Đúng ra với miệng lưỡi của một trùm kinh doanh vũ trường, mụ ta thừa sức cãi lại, nhưng chẳng hiểu sao lại lặng im nghe tiếp những lời tố cáo nữa của Kiều Mi:
- Sau khi gϊếŧ tôi chết, bà đã mướn Ba Búa đưa tôi về nhà ông Phát Sanh, bắt ông ta phải chịu hàm oan! Tội nghiệp cho người đàn ông đó, ông ta có tính hảo ngọt, là tác giả bào thai trong bụng tôi, nhưng tôi không hận ông ta, bởi từ đầu ông ta đã chu cấp cho tôi đầy đủ, rồi khi thấy xác tôi, ông ta cũng cho mai táng đàng hoàng, chứ không bỏ mặc! Sao, những lời tôi nói có đúng không? Sau một hồi im lặng, mụ Anna đáp thật nhỏ, nhưng mọi người cũng nghe được:
- Phải, tôi nhận.
Ông cò Sĩ quay sang phóng viên Quốc:
- Anh cũng đã nghe rồi đó. Chỉ cần thu thập thêm vài chi tiết nữa thì chúng tôi đã đủ bằng chứng để truy tố bà này rồi!
Quốc cũng nói:
- Giờ thì chúng tôi mới hiểu, nhân đây chúng tôi có lời xin lỗi cô Kiều Mi, nhất là rồi đây chúng tôi sẽ đăng lời xin lỗi ông Phát Sanh.
Ông cò Sĩ quay sang hỏi Kiều Mi:
- Cô có thể nói rõ về nguyên do mà cô không chết, mặc dù đã uống nhằm thuốc và đã bị chôn xuống mộ rồi?
- Số trời cả các ông ạ. Tôi sống được là do... nợ duyên của tôi với người tôi yêu chưa dứt. Nhất là vì đứa con trong bụng tôi...
Cò Sỹ ngạc nhiên:
- Cô nói đã mang thai hơn năm tháng, mà sao...
Kiều Mi cười:
- Mà sao cái bụng tôi nhỏ xíu chứ gì? Thưa với ông cò, khi bị ép uống thuốc, đúng ra thuốc đó đã làm cho chẳng những tôi chết, mà bào thai trong bụng cũng phải chết theo! Nhưng kỳ lạ thay, nhờ cái thai quá lớn, quá khỏe, nó vùng vẫy, nó chòi đạp mạnh quá, khiến cho tôi nôn ra gần hết số thuốc phá thai kia, và... nhờ vậy mà tôi sống! Khi bị chôn, do anh chàng chôn tôi quá sợ, chỉ chôn sơ sài, lại không có hòm gỗ, nên sau nửa giờ là tôi đã moi đất chui lên được! Những lời nói xác thực đã thuyết phục được hai người nghe quan trọng.
Họ ghi nhận và trước khi ra về còn nói:
- Chúng tôi sẽ cho công luận biết sự thật, còn bây giờ để cho bà Anna đây có thì giờ sám hối tội lỗi, tôi tạm để cho bà tại ngoại, khi nào cần thiết chúng tôi sẽ mời bà.
Khi họ ra về hết, mụ Anna vẫn còn ngồi lại một mình. Nửa giờ sau, khi mụ ta định bước ra thì một người xuất hiện khiến mụ bực mình:
- Sao bảo mày đi lo vụ con Kiều Mi mày lại biến mất? Rồi bây giờ tới đây làm gì khi tao đã bị lộ tẩy rồi!
Ba Búa trông có vẻ thảm não:
- Em báo cho bà hay, em phải bỏ trốn thôi!
Mụ Anna hốt hoảng:
- Mày mà trốn thì tao sẽ nhận án một mình sao, không được!
Ba Búa lạnh lùng nói:
- Mọi chuyện do bà gây ra thì bây giờ bà phải một mình gánh chịu thôi!
Nói xong, anh ta còn lấy trong túi ra một bịch giấy. Đặt trước mặt mụ, anh ta nói: - Đây là thang thuốc độc của bà đặt mua để đề phòng con Kiều Mi chưa chết thì cho uống thêm. Nay không còn dùng nữa thì tôi trả lại cho bà để... bà có dùng thì dùng! Đây, cả địa chỉ bà thầy chuyên phá thai nữa, bà giữ lấy!
Anh ta bỏ đi nhanh khiến cho mụ Anna có muốn gọi lại cũng không còn kịp nữa.
Sắc mặt đầy phấn son của mụ giờ đây cũng không che nổi sự nhợt nhạt vì biến sắc, cho nên trông mụ ta rất thảm hại...
Khi mụ ta bước qua sàn nhảy để ra về thì nhìn thấy Kiều Mi vẫn đang nhảy nhót tưng bừng. Cô nàng trông thấy và nheo mắt với mụ, như cố tình chọc tức! Mụ ta vẫn còn cái máu ác trong người, nên trợn mắt nghiến răng:
- Tao mà ăn tươi nuốt sống được mày lúc này tao sẽ nuốt ngay! Đồ... đồ...
Tự nhiên mụ cảm thấy cổ họng mình có chất nhờn tràn lên, rồi không ngăn được nó trào ra khóe miệng: Máu! ***
Bà Sanh quá bất ngờ khi thấy Ngọc Diện tay ôm một đứa trẻ sơ sinh từ ngoài bước vào. Bà trố mắt:
- Con ai vậy?
Ngọc Diện với thái độ bất thường, đang nhìn thẳng vào bà, giọng rõ ràng:
- Nó là con của tôi. Nó sống được nhờ tôi uống thuốc phá thai!
- Diện, mày...
Bà Phát Sanh nghĩ đứa con nuôi của mình bị tâm thần:
- Mày ăn nhằm thứ gì mà kỳ vậy Ngọc Diện?
Giọng cô nàng vẫn bình tĩnh:
- Con tỉnh táo đây bà. Hôm nay con muốn nói ra một sự thật, mà có lẽ nghe xong bà sẽ ngạc nhiên lắm. Con chỉ xin bà nghĩ tới công chữa hết bệnh cho bà và ông mà tha cho những gì con phạm phải...
Lời cô ta càng nói càng bí hiểm, nên bà Sanh gắt lên:
- Có gì con nói đại đi, lòng vòng hoài!
Ngọc Diện đặt đứa bé xuống, vừa nhìn nó và hỏi:
- Bà coi nó có giống con không?
Liếc nhìn sang đứa bé, bà nói đại: - Giống.
- Còn giống ai nữa?
Bà Sanh nói đại lần nữa:
- Không lẽ nó giống tao!
Không ngờ Ngọc Diện cười to và nói:
- Giống bà thì không, nhưng nó... giống ông chủ!
Câu nói này một lần nữa khiến bà Sanh giật mình, bà nhìn sững đứa trẻ và thảng thốt kêu lên:
- Nó... nó giống thật!
Giống nhất là cái mũi lân và hai dái tai dài, trông chẳng khác ông Phát Sanh chút nào!
- Sao... sao lại như vậy?
Cô nàng lạnh lùng nói:
- Bởi nó là giọt máu của ông thì phải giống cha nó chứ sao!
- Kìa, con Diện...
Bà đứng dậy nhìn vào đứa bé lần nữa, rồi hỏi lớn:
- Có phải ai đó bảo mày ẵm đứa nhỏ này về nằm vạ đây không?
Giọng của Diện vẫn đều đều:
- Nó là con của ông thì giao lại cho ông nuôi, đó là điều hợp lý.
Bà Sanh thét lên:
- Mẹ nó đâu?
Vẫn giọng bình thản:
- Là con đây. Bà nhĩn kỹ con coi. Bà Sanh ngẩng lên nhìn và bà hốt hoảng khi thấy trước mắt mặt mình giờ đây không phải là Ngọc Diện nữa, mà là... một cô gái khác!
- Bà ngạc nhiên cũng phải, bởi bà chưa một lần gặp tôi! Xin tự giới thiệu, tôi là... Kiều Mi, người tình của ông Phát Sanh!
Nếu như thường khi thì bà Sanh đã gầm lên, nhào tới cấu xé kẻ trước mặt mình. Nhưng bây giờ bà lại đứng bất động, mặt tái mét!
- Bà đừng ghen, cũng đừng làm ầm ĩ. Bởi tôi tuy có lỗi là giành chồng với bà, nhưng tôi lại có hai công lớn: Công thứ nhất là sinh cho ông nhà một đứa trẻ kháu khỉnh, ngoan hiền, chính đứa bé này về sau sẽ nối dõi tông đường, thừa kế xứng đáng cho dòng họ này, chứ không phải là thằng anh cả trác táng, phá của Hai Sung đâu! Công thứ hai là đã cứu cho tài sản nhà này không bị mất về tay mụ Anna Kiều. Bà nhớ vụ ông bị vu cáo vừa rồi không, ai đã cứu nhà này? - Tôi... tôi...
- Chắc bà nghe kể lại rồi, chính nhờ sự xuất hiện của tôi đã làm đảo lộn hết mọi mưu mô của bọn người xấu, hóa giải được chuyện ông Phát Sanh gϊếŧ người chôn xác ở ngoài vườn...
- Chuyện đó là âm mưu của con Anna Kiều?
- Âm mưu thì có, nhưng với bằng chứng là cái xác trong vườn, thử hỏi làm sao ông nhà thoát tội?
Bà Sanh lớn tiếng:
- Nhưng tôi đã đào mồ lên rồi, không có xác nào dưới đó! Và bằng chứng là cô vẫn còn sống nhăn ra đây, lấy gì buộc tội chồng tôi chứ!
Kiều Mi cười gằn:
- Bà vẫn tự tin quá đáng. Vậy bây giờ bà có dám ra xem ngôi mộ lần nữa không?
Bà Sanh phát bực lên:
- Tôi không rảnh!
Nhưng Kiều Mi đã đứng lên và nói như ra lệnh:
- Đi ra xem!
Tự dưng bà Sanh ngoan ngoãn bước theo. Đến nơi, đã thấy nấm mộ đất đã được đào lên sẵn, chỉ có cái thùng giấy là còn đậy nắp. Kiều Mi chỉ tay và nói:
- Bà có muốn xem cái thi thể trong thùng không?
Bà Sanh hơi khựng lại, đứng im. Bất ngờ, Kiều Mi đá chân một cái, nắp thùng giấy bật tung ra, và... trong đó có một thi thể phụ nữ!
Và còn bất ngờ hơn khi bà Sanh nhìn kỹ và la lên:
- Con Ngọc Diện!
Người nằm chết trong thùng đúng là Ngọc Diện! Giọng của Kiều Mi vang lên:
- Ngọc Diện cũng chính là tôi. Tôi là Ngọc Diện. Và xin nói ngay để bà biết, tôi thật sự đã chết rồi, chết đúng là do uống thuốc phá thai. Nhưng có điều là khi chết hồn phách tôi không tiêu diêu được bởi cái bào thai chưa tới số. Tôi phải sanh cho được đứa con, gửi nó lại cho bà nuôi giùm, bởi dẫu sao nó cũng là giọt máu của chồng bà! Vừa qua, cám cảnh ông đã giúp tôi nhiều khi sống, cho nên tôi đã hiện về và giải oan cho ông, cứu nhà bà không bị phá sản. Bây giờ nhiệm vụ tôi đã xong, tôi xin kiếu! Dứt lời, cô ta thoắt một cái đã biến mất! Nhìn lại thì trong thùng giấy cũng chẳng còn xác Ngọc Diện.
- Cô... cô...
Bà Phát Sanh đứng im như bị trời trồng...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT