Trời mưa như trút nước, gió thổi mỗi lúc một mạnh thêm, bên ngoài trời tối đen như mực. Thỉnh thoảng, những tia chớp chỉ đủ cho Thái nhìn thấy được những lùm cây lờ mờ chứ không nhìn rõ được dòng sông. Thái vô cùng sốt ruột, bởi nếu đợi trời hết mưa thì làm sao con tim của anh chịu đựng nổi, trong khi hình bóng của Tuyết Mai vẫn bặt tăm. Tính đến lúc đó thì Mai đã mất tích đúng nửa ngày rồi.
Đối với người khác thì nửa ngày không là bao. Nhưng đối với Tuyết Mai xưa nay chưa từng rời khỏi nhà dù chỉ một giờ mà không có lý do. Nhất là sáng sớm nay đã xảy ra một biến cố trong gia đình: Cha của Mai sau khi thức trắng một đêm, ngồi uống hơn một chai rượu whisky đã nổi điên lên, khóa chặt cửa phòng con gái lại rồi nói như một lời thề:
- Nếu ai mở cửa cho nó ra khỏi phòng thì coi như đã xóa mạng thằng Tư Quang này! Tư Quang là tên tục của Monsteur Directeur Trần Đại Quang, mà có người còn gọi trịnh trọng là quan lớn Đại!
Đã nổi tiếng là sát thủ khi giữ chức giám đốc Nha cảnh sát, mà ngoài đời thường lão Quang còn là khắc tinh của con cái trong nhà. Không ai không sợ mỗi khi nghe tiếng đằng hắng của ông ta, vậy mà trong nhà chỉ có cô con gái út Tuyết Mai là không hề bị ông ta khuất phục! Cụ thể như chuyện chiều qua, lúc ông đi làm về và gọi Tuyết Mai ra bảo:
- Con chuẩn bị thay quần cho thật đẹp, thật sang trọng, rồi bảy giờ tối nay đi với ba dự buổi tiệc chiêu đãi của ngài Thống sứ Pháp.
Lập tức ông ta nhận được câu trả lời của con gái:
- Ba đi một mình đi, con không bao giờ tới gặp họ. Bởi chẳng có việc gì con phải gặp ông ta cả!
- Gặp thằng Robert chứ ai bảo con gặp lão già đó làm gì! - Dứt khoát không!
Nói xong, Tuyết Mai bỏ ra sân định lấy xe đi, lập tức lão Quang đã gầm lên:
- Mày nói chuyện kiểu đó với ai vậy, con ranh kia!
Bà vợ ông ta từ trên lầu bước xuống, thấy vậy thì hoảng hốt, nhào tới kéo tay lão ta lại. Bởi bà thừa hiểu, chọc giận lão cỡ đó thì chỉ có nước tự sát!
Nhưng Tuyết Mai vẫn ngang bướng quay lại nói:
- Ba bảo con đi đâu cũng được, nhưng đi tới nhà tên Tây đó thì con thà chết chứ không bao giờ đi!
Lão Đại Quang không còn dằn được, bước thẳng ra sân, dang thẳng cánh tay và tát mạnh một cái, khiến cho cô con gái bé bỏng của lão ta đang ngồi trên xe đã phải ngã nhào xuống đất, trước sự hoảng sợ của bà mẹ:
- Trời ơi, ông gϊếŧ con sao!
Bà định lao ra thì lão Quang đã như một con mãnh thú, cúi xuống nắm búi tóc dài của Mai, lôi xềnh xệch vào nhà. Nhìn đôi mắt lão long lên, bà Thanh Nguyệt biết khó mà cản nổi cơn giận, nên chỉ biết đứng yên, gào lên trong vô vọng: - Nó là con mình mà, ông ơi.
Lão Quang hầu như điên cuồng, chẳng còn nghe ai nói gì nữa, lão lại dang tay tát liền mấy cái nữa vào mặt con gái. Tuyết Mai lúc ấy chỉ còn như một cánh hoa nghiêng ngả trước gió bão, chỉ vài chục giây sau thì cô đổ nhào xuống sàn nhà, cùng lúc là tiếng quát to của lão sát thủ:
- Nhốt nó lại trong phòng!
Rồi từ đó đến hết đêm, lão Quang đuổi hết người nhà ra, đóng cửa phòng lại và ngồi uống rượu một mình. Cho đến sáng thì người nhà phát hiện lão Quang gục tại chỗ, say đến không còn biết trời đất gì nữa, còn cửa phòng của Tuyết Mai thì mở toang. Cô con gái út của lão Quang đã biến mất.
Người nhà của Tuyết Mai ngầm báo tin cho Thái biết, thay vì chạy theo mọi người đi nhiều hướng để tìm, Thái lại chọn ngôi nhà bên dòng sông La Ngà này để ngồi đợi. Nó có lý của nó, bởi nơi này chính là chỗ hẹn đầu tiên, cũng là điểm mà mỗi khi cần gặp nhau thì anh và Tuyết Mai thường tới. Cơn mưa đột ngột khiến Thái phải chôn chân ở trong căn nhà lá mà thường khi Thái vẫn gọi đó là Thảo Mai quán (quán lá của Mai), bởi quán rất vắng khách, đôi khi suốt buổi chỉ có anh và Tuyết Mai là khách. Chủ quán có lần giải thích với Thái:
- Vợ chồng già chúng tôi ở đây, nên sẵn đó mở quán bán, khách nào tiện đường thì ghé uống nước, nghỉ chân, chứ thật ra nơi này vắng và khuất, có mấy khách lui tới đâu!
Do vì quán vắng và là nơi quen biết, nên từ đầu cơn mưa đến giờ, Thái chưa thấy chủ quán đâu, nhưng anh cũng không quan tâm, anh chỉ nôn nao trong dạ về sự biệt tăm của Tuyết Mai mà thôi...
Có những tiếng động bất thường ở phía ngoài, hướng bờ sông, Thái căng mắt nhìn ra, nhưng không thấy gì, phải đợi đến lúc một tia sấm chớp nữa, anh mới thoáng thấy có một bóng người đang khệ nệ ôm vật gì đó vừa chạy rất nhanh vào quán. Lúc tông cửa quán vào, người đó lên tiếng:
- Mưa gì mà mưa như điên thế này, may mà quán chưa sập!
Đó là ông chủ quán. Thái lên tiếng ngay:
- Bác Hai hả, cháu là Thái đây!
Nghe tiếng anh, ông chủ quán reo lên:
- Mav rồi! có cậu đây rồi!
Ông đặt vật trên tay xuống một cách cẩn thận, vừa hướng về phía Thái:
- Sao cậu còn ở đó, có biết ai đây không?
Thái chưa kịp chuyển động thì lão chủ quán đã gắt lên:
- Nhanh lên, cô ấy chưa biết sống chết thế nào nữa!
- Ai?
- Cô bạn cậu! Tôi đang bơi xuồng từ bên kia sông sang thì may trông thấy cô ấy đang chới với sắp chìm. Vớt lên xuồng rồi tôi mới lờ mờ nhận ra là cô bạn của cậu.
Như bị điện giật, Thái bật ngay dậy lao tới và hốt hoảng lên tiếng:
- Có đúng là cô ấy không? Cô ấy...
- Đang bị ngất đi sau khi tôi kéo lên khỏi mặt nước, như vậy không phải chết đuối. Chắc là do sợ và lạnh quá. Vừa chạm vào cánh tay của cô nàng, Thái suýt rút tay về, bởi hơi lạnh khác nào băng giá.
- Tuyết Mai!
Thái nghe một tiếng ư nhỏ, rồi bàn tay nàng nắm lấy tay anh, tuy yếu, nhưng đủ để xác định mình còn sống. Thái quên hết cả mệt, anh ôm chầm lấy người yêu mà quên là nàng đang ướt đẫm và lạnh.
- Cậu tìm cách thay quần áo khô cho cô ấy ngay đi!
Thái tuột phăng quần áo ngoài của mình ra và nhân cơ hội ông chủ quán bước vào trong nhà, lột quần áo ướt của Mai ra, thay thật nhanh. Vừa lúc ngọn đèn dầu được chủ quán đốt lên và giọng thúc giục của ông ta:
- Cậu mau đưa cô ấy vào trong đi, có chiếc giường đó, cho cô ấy nằm đỡ. Có cả mền nữa, tuy không sạch lắm, nhưng lúc này cần phải trùm để cô ấy ấm, tránh cảm lạnh. Chờ tôi đốt bếp lửa lên, cậu hơ cho cô ấy.
Thái nghe theo, nhưng vừa bế Tuyết Mai vào tới phòng trong thì anh nghe nàng thỏ thẻ bên tai: - Em tỉnh rồi, nhưng cứ làm như em còn mệt, anh ôm em đi!
Thái thở phào nhẹ nhõm, cất đi gánh lo ngàn cân từ cả buổi vừa qua. Anh bảo cũng thật khẽ:
- Cứ nằm yên đó.
Khi ông chủ quán Hai Lượm bưng bếp lửa vừa nhóm xong vào thì giọng ông vẫn còn lo lắng:
- Tôi mà tới chậm chừng nháy mắt nữa thì cô ấy đã chìm rồi, mưa quá lớn và gió cũng mạnh nữa. Người cỡ tôi đây mà trầm mình dưới nước như thế cũng chịu không nổi nữa là...
Không đợi bếp lửa cháy rực lên thì người của Tuyết Mai đã ấm lại rồi. Chính Thái cũng ngạc nhiên:
- Em rơi xuống nước lâu chưa mà người không lạnh?
Nàng đáp khẽ:
- Sao không lạnh. Hồi nãy bộ anh không thấy sao...
Thái nhớ lại lúc mới chạm vào cánh tay của Mai anh suýt kêu lên, nên anh càng ngạc nhiên hơn:
- Bây giờ hầu như chẳng còn chút gì là lạnh lẽo nữa. Kỳ vậy? - Nhờ anh đó!
Thấy trong hoàn cảnh này mà nàng còn đùa được, Thái hỏi nhỏ:
- Nói cho anh nghe coi, em biến đi đâu mất từ đêm qua đến giờ?
Nói chuyện vô cùng hệ trọng mà giọng Mai dửng dưng như không:
- Em đi tự tử!
- Kìa, Tuyết Mai!
Thái nghĩ nàng trong tâm trạng bất an nên nói năng không kiểm soát, anh đem chuyện nghe thấy ở nhà thuật lại cho Tuyết Mai nghe. Nhưng vừa nghe xong, Mai chỉ nói gọn lỏn:
- Cha mà ác tâm với con, thì coi như con nó đã chết!
- Mai...
Nàng đưa tay bụm miệng anh lại:
- Tốt hơn hết là anh đừng nói gì chuyện nhà em hết. Chỉ biết bây giờ em đang ở bên anh là tốt rồi! Mà điều này thì cách đây vài giờ tưởng chừng như em đã...
Thái nghe chừng như trong cách nói năng của Mai có chút gì đó khang khác. Anh định hỏi, nhưng lúc đó ông Hai chủ quán đã bước vào, nên anh thôi. Bấy giờ ông mới hỏi: - Sao cậu thì ở đây, còn cô thì chìm dưới sông là sao? Bộ đi bơi xuồng rồi cô bị rớt sông, trời mưa cậu tìm không được phải không?
Thấy Mai chừng như không muốn giải thích, nên Thái đỡ lời:
- Dạ, đúng vậy thưa chú.
- Cậu chọn cách ngồi ở quán đợi cũng là cách khôn ngoan. Chứ nếu không thì...
Rồi chợt ông đổi giọng:
- Cũng may cho cô cậu, nếu chuyện xảy ra ngày mai thì quán này đóng cửa, không có ai ở đây, cậu đâu vào quán ngồi đợi được.
Thái ngạc nhiên:
- Sao chú đóng cửa quán? Chú bận việc gì sao?
- Không phải bận, mà đóng cửa luôn. Chờ đến khi nào bán cho chủ khác, họ thích mở quán nữa thì mở cửa bán, còn không thì tùy họ.
Thái tắc lưỡi:
- Chú bỏ quán này uổng quá. Rồi còn chỗ đâu để tụi này...
Ông chủ quán hỏi một câu bất ngờ:
- Cậu có biết ai mua quán không, tôi bán rẻ? Thái cười, lắc đầu:
- Cháu đâu biết.
- Hay là cậu mua đi, làm nơi hóng mát!
- Dạ, cháu...
Chợt giọng Tuyết Mai rót nhẹ vào tai anh:
- Anh mua đi!
Thái định hỏi lại, nhưng sợ lộ chuyện nàng tỉnh lại, nên anh phải lúng túng:
- Dạ...
Ông Hai quả quyết:
- Tôi nói thật đó. Nếu cậu mà mua thì tôi bán thật rẻ. Để cho cậu tôi thích hơn là bán cho người khác, họ sẽ phá nơi này làm lại, tôi thấy uổng...
Thái còn lưỡng lự thì nàng lại giục:
- Ừ đi!
- Dạ...
Thái ậm ừ như vậy, nhưng ông Hai thì ngỡ anh đồng ý, nên quyết ngay:
- Bán cho cậu giá chỉ bằng tiền mua hai chiếc xuồng thôi! Tôi gom tiền mua chiếc ghe đủ hai vợ chồng chèo lên chèo xuống con sông này, chứ bây giờ tôi cũng không còn thích sống một chỗ nữa. Vậy nghe, cậu cứ đưa trước cho tôi phân nửa cũng được.
Thái lại bị thúc ngầm, cuối cùng anh phải gật đầu: - Thôi, cũng được. Cháu cũng cần một nơi để tới lui.
- Rồi, sáng mai mình nói chuyện cụ thể hơn. Bây giờ cô cậu có thể nằm giường đó ngủ đi, tôi ra ngoài này. Nhớ, nếu cô có bệnh hoạn gì thì kêu tôi liền.
Trời đã ngớt mưa...
Nhưng đêm cũng khá khuya. Thái hỏi khẽ:
- Anh ngủ chung, có tiện không?
Nàng bất ngờ ôm chặt lấy Thái, khiến anh gần muốn ngạt thở, cố đẩy ra thì Mai dỗi:
- Bộ không muốn gặp người ta hả?
- Bậy. Anh chỉ ngại...
Yêu nhau đã hơn ba năm, đây là lần đầu tiên Thái mới biết mùi vị của cơ thể người yêu. Anh lóng cóng mãi mới đánh bạo ôm lại và đặt một nụ hôn nhẹ lên môi nàng. Bất ngờ Thái bị nàng ghì chặt, môi anh gần như dính vào môi nàng, khó mà rời ra được!
Ở ngoài kia, ông già Hai hình như cũng chìm vào giấc ngủ...
Khoảng một canh giờ sau... Chợt Thái nghe nàng nức nở khóc! Quá đỗi ngạc nhiên, anh hỏi khẽ:
- Chuyện gì vậy?
Nàng thổn thức đáp:
- Người ta đã là vợ anh rồi, đã bỏ nhà đi rồi, nếu anh bỏ em thì... em đi luôn!
Thái kề sát tai nàng, rót vào những lời bằng tất cả chân tình:
- Anh thề mà. Anh chẳng bao giờ thay đổi. Chỉ sợ em thôi.
- Em thì chỉ có mình anh. Em trốn nhà đi cũng chỉ vì ba em bắt ép gả cho người mà em không yêu. Ba đã hành hạ em như không phải tình máu mủ, cho nên bây giờ em chỉ còn trông cậy vào anh thôi. Anh mà bỏ em nữa, em sẽ...
Bụm miệng nàng lại, Thái nghiêm giọng:
- Đừng nói gở. Anh thề với em.
Người ta thường nói sau cơn mưa trời lại sáng, hôm sau quả đúng như thế. Bầu trời buổi sáng thật trong lành, rạng rỡ. Chừng như sau một cơn mưa lớn đã gột rửa những bụi bặm, u ám đi hết, bình minh chào đón hai tâm hồn trẻ vừa vượt qua cơn sóng dữ bằng ánh nắng sớm xuyên qua khe cửa sổ vào phòng. Thái bật dậy thì không thấy Tuyết Mai đâu, anh lo lắng cất tiếng gọi: - Mai ơi, em ở đâu?
Có tiếng đáp của chú Hai chủ nhà:
- Cô ấy thức sớm và đi ra ngoài sông, có lẽ hít thở không khí trong lành buổi sáng. Cậu cũng nên ra đó.
Thái vừa bước ra thì ông già bảo:
- Lát nữa tôi có việc phải đi, hai cô cậu cứ ở lại đây rồi ít hôm tôi trở lại mình tính toán chuyện cái nhà cũng được. Xem ra cô ấy cần phải có thì giờ nghỉ ngơi nhiều đó cậu Thái.
Thái cám ơn ông rồi đi thẳng ra ngoài bến sông. Tuyết Mai đang ngồi đó với dáng vẻ ưu tư, khác hẳn với sự tươi tắn, linh hoạt của đêm qua.
- Sao em không gọi anh dậy?
Mai nhìn lại anh với vẻ buồn buồn. Thái lo ngại:
- Có chuyện gì vậy em?
Nàng không đáp, chỉ nhẹ lắc đầu rồi kéo Thái ngồi xuống bên cạnh. Một lúc sau, nàng đưa tay chỉ một đám lục bình trôi từ xa lại, hỏi:
- Anh nhìn kỹ xem, có phải là chiếc bè chuối không? Thái nhìn rồi đáp:
- Không phải, lục bình đó. Nhưng sao em quan tâm tới bè chuối làm gì?
Nàng nhẹ lắc đầu:
- Thì em hỏi vậy mà...
- Sao em không vui? Hay là đã hối hận chuyện đã... cho anh?
Nàng siết chặt tay Thái:
- Điều đó làm cho em vui hơn thì có. Chỉ có điều...
Nàng lại có vẻ lo lắng, chỉ tay về phía xa và hỏi:
- Có phải cái bè chuối không?
Thái nhìn lại và vẫn lắc đầu:
- Không phải...
Tuyết Mai đột ngột hỏi:
- Nếu bây giờ em xa anh thì anh làm gì?
Thái trố mắt nhìn nàng trân trối:
- Nãy giờ em toàn nói chuyện gì đâu, em sao vậy Tuyết Mai?
- Nhưng câu em hỏi anh chưa trả lời?
- Còn làm gì nữa. Anh sẽ đi theo em!
Mai lại lắc đầu:
- Không được, trong chúng ta chỉ có một người phải xa thôi. Người đó là em. Em hỏi thật, anh có dám ở lại đây ròng rã vài ba năm không?
Thái kêu lên:
- Em lại nói lăng nhăng nữa rồi! Nàng nghiêm giọng:
- Em hỏi thật đó. Anh sẽ làm gì nếu ở lại đây một mình? Hay là sẽ đi tìm người con gái khác về cùng chung sống?
Thái siết chặt nàng trong vòng tay:
- Tìm người này nè.
- Anh có chắc vậy không?
- Chắc chắn là vậy. Anh thề...
Nàng ngả vào lòng Thái, hai khóe mắt ươn ướt. Thái hốt hoảng:
- Em sao vậy?
- Em...
Đột nhiên Tuyết Mai ôm lấy ngực, không nói được lời nào, nhưng trông dáng vẻ thì đau đớn lắm. Thái sợ hãi:
- Em sao vậy, Tuyết Mai? Em đừng làm anh sợ.
Nàng nói qua hơi thở gấp:
- Đỡ lấy em. Cho em nhìn ra ngoài sông...
Vừa khi ấy nàng reo lên, giọng nghe rất yếu:
- Cái bè chuối!
Quả nhiên, khi nhìn ra sông Thái thấy một chiếc bè chuối trôi giữa dòng. Nàng hốt hoảng:
- Vớt nó lên, đừng để nó trôi đi!
Chưa biết là chuyện gì, nhưng Thái thấy người yêu nói như thế cũng định đứng lên, vừa lúc đó có tiếng của ông già Hai chủ quán: - Trên bè chuối hình như có cái gì đó, để tôi bơi xuồng ra vớt lên coi!
Sẵn xuồng, ông bơi nhanh ra và chặn được hướng trôi của chiếc bè. Lát sau ông Hai vào tới, ông gọi từ dưới bến:
- Hai người xuống coi nè, có một đứa bé trên bè!
Dù đang rất mệt nhưng nghe nói thế Tuyết Mai giục:
- Anh đưa em xuống đó coi.
Thái phải dìu mới đưa Mai đi được. Vừa nhìn thấy đứa bé nằm gọn trong chiếc khăn trùm kín, Tuyết Mai reo lên:
- Đúng rồi!
Và đột nhiên nàng ngã ra ngất đi. Thái hốt hoảng:
- Tuyết Mai! Em... em sao vậy? Em...
Ông già Hai bảo:
- Chắc cô ấy xúc động khi nhìn thấy cảnh này. Vậy cậu đưa cô ấy lên nhà đi, để tôi bế đứa bé.
Ông bế đứa bé lên, nó giật mình khóc thét, đồng thời từ miếng tã lót trên lưng nó rơi ra một mảnh giấy, Thái không để ý, nhưng một cách ngẫu nhiên, mảnh giấy ấy bị gió thổi tung lên, rồi bay đáp đúng vào giữa ngực của Tuyết Mai, tức nằm đúng tầm mắt Thái, anh đọc được rõ ràng: - Hãy nuôi nấng nó chu đáo. Còn mạng sống của nó tức là còn mạng em!
Đang mang nặng, bỗng Thái dừng ngay lại, anh buông một tay ra và đưa lên mũi của nàng.
- Trời ơi, Tuyết Mai.
Thái phát hiện nàng không còn thở nữa!
- Chú Hai ơi, cô ấy đã chết rồi!
Đưa Mai vào trong nhà, xem kỹ lại thì đúng là nàng đã tắt thở, tim ngừng đập!
- Sao vậy chú Hai? Sao vậy Mai?
Thái cứ lặp lại câu hỏi mà chẳng ai trả lời cho anh. Hồi lâu ông Hai mới lên tiếng:
- Để tôi qua bên kia sông rước thầy về xem cô ấy bị bệnh gì.
Thái lắc đầu:
- Không cần đâu chú, cháu đã nghĩ ra rồi, cô ấy đã biết trước mình sẽ chết nên đã chuẩn bị rồi. Đứa bé này, mảnh giấy viết sẵn này.
Anh đưa cho ông Hai đọc tờ giấy. Ông già đồng tình:
- Cậu nói đúng. Nhưng phải tìm hiểu nguyên do nào khiến cô ấy làm điều này? Tự tử phải không cậu? Thái quả quyết:
- Không phải. Hình như...
Thái nhớ lại từng cử chỉ, lời nói của Tuyết Mai suốt đêm qua. Mọi việc đã báo trước mà anh không để ý.
Anh quay sang ông chủ quán:
- Cháu sẽ mua ngay quán này. Cháu sẽ ở cùng cô ấy nơi đây.
Ông Hai buồn bã nói:
- Tôi cũng không nỡ lấy tiền cậu. Hay là...
Thái móc ngay số tiền đang có trong túi:
- Chú cứ cầm lấy trước số này, còn lại bao nhiêu một tuần nữa cháu sẽ đưa luôn.
Ông Hai đưa tiền lại cho Thái:
- Tôi chưa cần ngay, cậu cứ để lại đó lo cho cô ấy, chừng nào tiện tôi sẽ nói cậu đưa. Tôi cũng ở lại đây giúp cậu một tay cho xong việc rồi mới đi.
Nhờ ông nên việc hậu sự cho Tuyết Mai được chu tất. Ban đầu Thái muốn về báo cho cha mẹ Tuyết Mai hay, nhưng nhớ lại những cơn giận dữ điên cuồng của ông Tư Quang thì Thái bỏ ngay ý định. Anh phân trần với ông già Hai: - Có bác làm chứng cho về cái chết của cô ấy, để sau này tránh người ta nghĩ là cháu.
Ông Hai hiểu ý:
- Cậu yên tâm, cứ mai táng cô ấy ở phần đất phía sau nhà này, đất đó của riêng cậu về sau, không ai tranh chấp cả.
Thái để xác của người yêu qua đến ngày hôm sau mới chôn. Lạ một điều là đã chết rồi mà sắc mặt của Tuyết Mai vẫn tươi nhuận, y như đang nằm ngủ! Thái lưỡng lự mãi rồi mới cho xuống huyệt. Tuy nhiên, trước giờ hạ huyệt thì đứa trẻ bỗng khóc thét lên như phản đối! Thái phải dừng tay, anh bảo ông già Hai:
- Chú Hai để ý xem, có phải đứa bé không muốn mình chôn xác cô ấy xuống mộ?
Thái thử một lần nữa, lần này anh đích thân ôm xác Mai ra, cho cỗ quan tài xuống trước, rồi mới đặt nàng trở lại. Vẫn tiếng khóc thét còn lớn hơn lúc nãy! Thái chưa biết phải làm sao thì bỗng một cơn gió thật mạnh thổi lên, rồi cát bụi bay mịt mù. Lúc lặng gió trở lại, bỗng Thái kêu lên thảng thốt: - Tuyết Mai. Cô ấy...
Không còn thấy xác của Mai đâu, mà cỗ quan tài thì đã bị cát đất lấp kín lại, như vừa mai táng xong. Thái ngỡ ngàng một lúc rồi hỏi ý ông Hai:
- Mình có nên đào trở lên không chú?
Suy nghĩ một lúc, ông Hai nói:
- Nếu trời đất khiến không để cho cậu đích thân chôn cất thì cậu cũng không nên cãi lại. Thôi, dù gì thì cô ấy cũng đã ở dưới rồi, ai chôn cũng được.
Sau khi đắp mả cẩn thận, Thái trở vào nhà và anh muốn đứng tim khi nhìn thấy cái xác của Tuyết Mai đang nằm yên như đang ngủ trên giường.
- Tuyết Mai!
Thái kêu lên rồi đứng như trời trồng...
***
- Dô!
- Dô trăm phần trăm mày!
Tám Lành và Năm Sự đã cụng đến ly thứ năm, nên giọng điệu có phần chếnh choáng. Họ uống chưa hết ly rượu vừa cụng thì bỗng nghe tiếng ai sau lưng:
- Dô bằng ly đó mà cũng dô. Có ngon thì chơi mỗi lần một chén coi! Ba Tàng mặt mày đỏ gay, chắc là đã nhậu lâu rồi, anh ta nhắc lại:
- Thằng nào dám chơi với ta hai chén không? Ai thua thì phải làm chuyện mình thách đố ngày hôm qua!
Tám Lành vốn không ưa tật châm chọc của Ba Tàng, nên trợn mắt nhìn anh ta:
- Mày có dám chắc là làm được không? Hay là thua rồi rút êm?
Ba Tàng tru môi:
- Thằng này chưa từng làm thỏ đế nghe! Chơi không?
Tám Lành quay vào trong quán gọi lớn:
- Cho mượn cái tô múc canh chủ quán!
Chủ quán Tư Son mang tô ra liền, mụ ta nói khẽ với anh chồng đang xớ rớ cạnh đó:
- Ba cái rượu ông mua về bán cho ai cũng chê, bữa nay có mấy thằng này thách đố, đem ra cho nó uống hết!
Thật ra sức của mấy tay này chỉ chịu nổi nửa tô là bò càng rồi! Ba Tàng la lớn:
- Mày thua rồi, Tám Lành! Mày...
Anh ta nói chưa dứt câu đã lăn kềnh ra, chẳng còn biết trời trăng gì nữa. Tám Lành cũng chẳng khá hơn, anh ta làm rơi tô rượu, tô vỡ tan tành, rồi cũng ngã nhào như cây chuối bị đốn! Còn lại mình Năm Sự, anh ta ra vẻ ngon:
- Mấy thằng nhóc, tửu lượng bao nhiêu mà cũng bày đặt!
Ông già Hai nãy giờ ngồi im ở góc nhà giờ mới bắt đầu lên tiếng:
- Có phải tụi nó thách đố chuyện đứa nào dám qua quán của thằng Thái bên kia sông chứ gì?
Năm Sự vỗ ngực:
- Anh nó đây mà dám múa rìu qua mắt thợ à!
Ông già Hai dò hỏi:
- Vậy chú mày dám làm chuyện đó?
- Chuyện gì ông già?
- Thì chuyện đột nhập quán Bảy Thái!
- Dư sức qua cầu.
Chợt ông già phá lên cười:
- Tao thấy mắc cười tụi bay quá trời! Ai đời chuyện của người ta, chẳng mắc mớ gì mình, lại cá độ với nhau rồi uống đến chết lên chết xuống thế này, có phải ngu không!
Năm Sự tỏ ra rành chuyện:
- Sao lại không mắc mớ! Ông Hai không nhớ là cái quán cũ của ông, sau khi ông sang lại cho thằng trẻ tuổi đó nó dẫn về con vợ trẻ măng, để rồi con vợ lăn kềnh ra chết. Tưởng đâu vợ chết nó sẽ bỏ đi, để tụi này kiếm cái quán đó làm chỗ chứa cờ bạc ai dè nó vẫn bám trụ, ở lì. Mà còn gay go hơn nữa, hình như nó có vợ khác hay sao đó... Có người đồn đêm nào họ cũng nghe trong buồng nhà nó có tiếng rù rì thủ thỉ kỳ lạ lắm! Ông già Hai nghe tên nọ nói thế thì có vẻ lo trong lòng, ông nghĩ hắn ta biết khá nhiều chuyện, như vậy Thái sẽ không ổn. Mà điều đó không làm sao yên tâm, nên tìm cách nói dạt ra:
- Tụi bay toàn nghĩ tào lao! Tao biết thằng đó, nó là học trò mới ra trường, có con vợ trẻ bị chết nên thua buồn ở lại đó để tưởng nhớ con vợ chớ có rước ai khác đâu, đừng nghĩ bậy!
Năm Sự vẫn không thôi:
- Người ta còn đồn là không thấy anh chàng ấy đi chợ bao giờ, nhưng bữa nào cũng ăn ngon, có người dọn ăn cho. Như vậy không rước đàn bà khác về thì ai làm?
Ông già Hai gắt giọng:
- Mà ví dụ nó có vợ khác đi nữa thì cũng đâu mắc mớ gì mình. Tụi bay rõ là kiếm chuyện.
Năm Sự cười hô hố:
- Ông Hai quên là tụi này đang muốn lấy hoặc mua lại rẻ căn nhà đó để chứa bài hay sao? Tôi nói thật, bằng mọi cách tụi này cũng làm cho thằng đó phải dọn nhà đi mới thôi! Nghe giọng nói của hắn, ông già Hai ghét lắm, nhưng ông biết nói ra sự chống đối lúc này không có lợi, nên ông chỉ tìm cách lái câu chuyện đi hướng khác:
- Tụi bay không nghe đồn gì sao?
Là chuyên gia nghe ngóng những lời đồn thi, nên Năm Sự chú ý ngay:
- Chuyện gì ông Hai?
- Chuyện con heo quay của nhà Hương cả Thạnh thả trôi sông trưa nay!
Quả là tin quá hấp dẫn, Năm Sự hỏi tới:
- Sao tới bây giờ ông già mới nói, bây giờ là mấy giờ rồi?
- Sắp sửa thôi chớ chưa tới. Tụi bay mà đón ở cửa Hội đồng thì thế nào cũng lấy được. Tao nghe tụi thằng Sáu Lùn cũng quyết cướp con heo đó, nghe nói heo thật lớn, đến gần một tạ!
Năm Sự vỗ đùi:
- Tổ cha thằng Sáu Lùn cũng không ăn được con heo này nữa là nó! Nhưng mà...
Anh ta nhìn lại hai thằng bạn mình thì thất vọng:
- Chiến hữu mà như vậy thì còn làm ăn gì được nữa. Chợt hắn ta búng tay nghe cái tróc và reo lên:
- Có cách rồi!
Hắn quay sang ông già Hai:
- Ông cho tôi mượn cái dây lưới giăng dài của ông đi!
Biết cho mượn thì coi như đi đời tay lưới kiếm cơm của mình, nhưng ông già Hai đành phải chiều lòng hắn:
- Lưới cơm của tao nghe mày, làm gì cũng phải giữ cho kỹ, đừng để rách nghe chưa.
Năm Sự nheo mắt:
- Trăm phần trăm ngon lành mà ông già!
Đã đoán biết là hắn mượn tay lưới dài để làm gì rồi, kiểu đó thì còn gì là lưới của ông, nhưng già Hai chỉ khẽ lắc đầu rồi đi lấy lưới ra đưa cho hắn.
Đợi cho Năm Sự đi rồi, ông già Hai gọi thằng con út ra:
- Con chèo xuồng qua sông liền, tìm gặp anh Thái mày, nói ba dặn như vậy... như vậy...
Thằng út Hơn rất khoái, mỗi lần sang chỗ Thái để được anh dạy cho vẽ hình, cho nên nó phấn khởi đi ngay. Còn riêng Năm Sự, sau khi có được tay lưới, hắn trở ngay về nhà, lấy chiếc xuồng nhỏ, bơi ngược dòng sông về hướng nhà Hương cả Thạnh. Đi ngang qua khúc cua Hội đồng, hắn thoáng thấy lố nhố mấy bóng người đang tụ nhau dưới gốc cây bần, trong số đó có bọn thằng Sáu Lùn.
Năm Sự khéo léo mọp người khi đi ngang qua đó, và nhờ vậy hắn không bị bọn kia phát hiện. Hắn lên trên đó khoảng vài trăm bước, neo xuồng lại rồi cột một đầu lưới vào gốc cây dừa. Xong, hắn lặn xuống và băng qua sông, tránh không để ai phát hiện. Qua bờ bên kia, hắn trồi lên và cột một đầu lưới vào một gốc bần. Như vậy hắn đã có được một cái bẫy, mà bất cứ vật gì như chiếc bè chuối trôi ngang qua cũng sẽ bị vướng lại, và...
Tự cho là mình thông minh khi nghĩ ra cách này nên Năm Sự cười đắc ý, rồi nấp kỹ để chờ... Quả nhiên, đúng ngọ thì một chiếc bè chuối thật lớn, cỡ như một chiếc xuồng ba lá từ trên trôi xuống. Năm Sự hồi hộp khi nghĩ tới con heo quay béo ngậy, vàng ươm đang nằm trên bè... Bữa nay sau khi tụi thằng Tám Lành, Ba Tàng tỉnh lại sẽ phải phục lăn hắn ta, và đêm nay bọn hắn sẽ tha hồ mà chè chén tới sáng luôn!
Bè chuối trôi mỗi lúc một gần hơn, và rõ ràng trên bè có một vật to như con heo trăm ký đang được phủ bằng mấy tàu lá chuối, trông hấp dẫn làm sao!
Và đúng như Năm Sự mong đợi, chiếc bè trôi tới rồi vướn vào dây lưới giăng ngang, dừng lại giữa dòng! Mắt Năm Sự sáng lên, hắn lao ra ngay và kéo chiếc bè vào bờ, lựa một chỗ khuất, vừa định giở lá chuối phủ con heo ra thì đã nghe giọng lè nhè cất lên:
- Thằng khỉ đột, định ăn một mình à!
Nhìn lên, thấy Tám Lành và Ba Tàng chân hươu chân nai vừa trờ tới. Năm Sự giục: - Mau tiếp một tay coi, hai thằng quỷ, tụi bay còn dậy nổi sao?
Ba người kéo chiếc bè lên bãi bùn một cách dễ dàng và Năm Sự người lẹ tay nhất, tốc ngay tàu lá chuối lên.
- Trời ơi!
Tiếng thét lên của ba tên cùng lúc! Trước mặt chúng, không phải là con heo quay béo ngậy, mà đó lại là... một xác chết. Xác một cô gái!
Ba Tàng vẫn còn chưa tỉnh rượu, vậy mà lúc này hắn đã vùng đứng lên và co giò chạy. Tám Lành cũng làm theo. Chỉ còn Năm Sự, do hai chân đang bị lún sâu dưới bùn, chưa rút lên được nên đứng yên mà hai mắt trợn tròn, mồm há hốc và... tất cả ba tên chẳng hẹn mà cùng gục ngã tại chỗ.
Chiếc bè chuối lúc ấy tự dưng như được đẩy ra, trong phút chốc đã trôi ra giữa dòng và... vượt qua dây lưới một cách dễ dàng, để tiếp tục trôi về phía hạ lưu...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT