Ở bên này, Phùng Ý Nhi vô cùng ngỡ ngàng không rõ bên kia Lưu đại nhân như thế nào đột nhiên ngã xuống. Cho đến khi nàng nhìn sang thấy Dương Minh đế tay cầm khẩu thần khí. Đây mới là thần khí có uy lực sát thương đích thực. Dương Minh đế có được từ trong tay Tĩnh vương Triệu Khánh lúc Triệu Khánh bị Tô Tử Trị giết chết. Có nghĩa là vừa rồi Lưu đại nhân trúng thật sự là sát chiêu từ thần khí độc hữu của Lưu gia đặc chế. Uy lực của thần khí này Phùng Ý Nhi đã nhìn thấy qua khi Dương Minh đế bắn thử, dùng hoả dược bỏ trong viên đồng, sau khi kích hoạt, viên đồng bắn ra có thể đi xa trăm trượng, cắm thẳng được cả tường. Cũng có nghĩa là đại nhân đã trúng đạn, tính mạng lâm nguy rồi?
Chính Minh Anh cũng không ngờ được, mình xuyên không đến cổ đại vậy mà cũng xui xẻo đến mức bị ăn đạn. Cũng là nàng tự cho mình là có hiểu biết, xem thường loại thần khí kia. Với mấy khẩu của Tô Tử Trị trang bị cho thích khách trong đêm trung thu đúng là súng pháo, nhưng khẩu này trong tay Dương Minh đế mới thật là súng hoả, là thần khí hàng thật giá thật.
Nhìn thấy máu trên ngực nàng không ngừng tuôn chảy, Vĩnh Ninh hoảng sợ quá rồi, vừa ôm lấy nàng vừa khẩn cấp nhìn quanh gọi quân y đến cứu. Đạn đã xuyên thủng ngực, ở cổ đại này mà nói, không có cách nào. Vết thương trúng đạn không hề đơn giản như trúng tên huống hồ chi vị trí kia...vị trí kia cách tim gần đến như vậy!
- Phò mã, ngươi cố lên! Ngươi không được có chuyện. Quân y! Quân y mau lên! Mau lên cứu lấy phò mã đi!
Vĩnh Ninh hoảng loạn ôm lấy phò mã mà run. Tại sao? Tại sao phò mã lại đưa áo giáp cho nàng, trong khi nàng ấy...nàng ấy lại để bản thân bị trúng đạn? Tại sao Vĩnh Ninh nàng mới là người ngồi ở ghế soái, người ở ghế soái mới đúng là vị trí hiểm yếu nhưng người trúng thần khí lại là phò mã mà không phải nàng? Tại sao vẫn là phò mã chịu thương tích thay nàng? Phò mã chẳng lẽ không hiểu rằng nàng không thể tiếp tục để phò mã hi sinh vì nàng nữa.
- Phò mã, ta xin ngươi, ngươi tỉnh lại đi!
Giọng phò mã yếu ớt lên tiếng, tay nàng đẫm máu đan vào tay Vĩnh Ninh thật vô cùng chói loà và đáng sợ.
- Công chúa, đừng khóc. Ta...ta không có sao. Chỉ cần công chúa bình an thắng trận, ta...ta sẽ... không sao.
- Phò mã, ngươi đừng ngủ. - Vĩnh Ninh run rẩy ôm lấy nàng lay khóc. - Chúng ta nhất định sẽ thắng trận. Chúng ta nhất định sẽ không sao. Huhu...
Hai bên binh sĩ vì phát đạn kia của Dương Minh lại bắt đầu lao vào tấn công nhau. Loạt tên từ loại vũ khí Minh Anh sáng chế được binh sĩ liên tục phóng qua phía Dương Minh đế và Phùng quý phi. Hàng loạt Long vệ quân hi sinh. Dương Minh đế ôm lấy Phùng quý phi lùi về sau. Cho đến khi nghe được tiếng gào khóc của Vĩnh Ninh ở bên kia, Dương Minh đế đắc ý nhìn khẩu thần khí mà kêu:
- Thật là sãng khoái! Thứ thần khí này của bọn tặc tướng Lưu gia rốt cuộc đã tự giết chết tên nghiệt chủng cuối cùng của họ Lưu đó. Thật là sãng khoái! Sãng khoái quá! Haha....ực...ư...nàng...
Phùng Ý Nhi rút dao ra rồi tiếp tục đâm trở lại thêm một nhát, rồi lại một nhát nữa vào ngực của Dương Minh đế.
- Ta không cho phép ai đụng đến đại nhân. Ngươi dám giết đại nhân, ta sẽ bắt cẩu đế Triệu Thành ngươi phải đền mạng.
Nàng hét lên sau đó liên tục cắm dao rồi rút ra, lại cắm sâu, đâm liên tục hàng loạt nhát vào bụng vào ngực Dương Minh đế. Hắn trợn trắng đau đớn, máu loang bấy nhầy trên thân thể và mặt mũi hắn, phun cả trên đầu tóc mặt mũi của Phùng Ý Nhi. Tay hắn vẫn nắm chặt áo nàng, ánh mắt ai oán và đau xót khôn nguôi. Hắn yêu nàng, yêu đến bất chấp đúng sai. Hắn cam nguyện vô minh, không cần lý trí chỉ một mực si mê nàng, muốn giữ nàng bên cạnh. Vậy nên kết quả này khiến hắn tột cùng đau đớn. Phùng Ý Nhi nữ nhân đáng sợ ấy, hoá ra nàng ở lại bên cạnh hắn bấy lâu đều là vì để trả hận. Hắn cam tâm trao cho nàng cả thiên hạ đổi lại nàng lại chính là muốn giết sạch hoàng tộc của hắn, muốn dìm cả tông tộc hắn vào bể máu vì để trả thù cho kẻ mà nàng gọi là đại nhân kia.
"Đại nhân, đại nhân", hắn đã nghe nàng gọi từ này rất nhiều lần. Nàng ở trong vòng tay hắn, nửa đêm mê thiếp cũng không ít lần gọi đại nhân. Hắn cũng có nghi vấn nhưng rốt cuộc vẫn mờ mịt cho qua. Hậu quả đến là hôm nay hắn đã chân chính biết được vị "đại nhân" đó hoá ra là thực tồn tại. Hơn nữa còn chính là vì vị "đại nhân" đó mà Phùng quý phi hắn yêu nhất có thể nhẫn tâm giết hắn một cách không thương tiếc.
Lúc này, Long vệ quân mới phát hiện Dương Minh đế lại bị Phùng quý phi giết chết. Bọn hắn lập tức phóng loạn đao đến tiêu diệt Phùng quý phi để trả thù cho Dương Minh đế. Sau đó, tất cả Long vệ quân bỏ vũ khí quỳ xuống đầu hàng với Vĩnh Ninh công chúa. Trận chiến kết thúc. Triệu Vinh và Dương Tứ cũng đã vượt đến cửa Bắc hội ngộ với Vĩnh Ninh và phò mã. Thế nhưng lúc Triệu Vinh đến, vừa lúc nhìn thấy Vĩnh Ninh vẻ mặt thất thần hốt hoảng đang đứng cạnh bên thi thể của phò mã. Trên tay Vĩnh Ninh cầm một thanh kiếm. Triệu Vinh hốt hoảng vội chạy đến ngăn cản:
- Đừng mà hoàng muội!!!
Một nhát kiếm cứa nhẹ nhàng qua cổ. Vĩnh Ninh ngã phịch xuống, toàn thân ôm lấy thi thể lạnh băng của phò mã. Máu của hai người hoà vào nhau. Trên cỗ chiến xa đẫm một màu đỏ chói.
Đêm thất tịch u tối.
Cả hoàng cung ngập trong mùi máu tanh hôi. Bầu trời đen tối, lòng người cũng lạnh lẽo thê lương.
----------
- Công chúa! Công chúa, đừng mà!
Minh Anh hoảng sợ kêu thét lên sau đó choàng tỉnh. Xung quanh nàng lập tức vang lên tiếng ồn ào to nhỏ, giọng của vài người ở gần nhất bắt đầu kích động kêu lên:
- Tỉnh rồi! Tỉnh rồi! May quá! Minh Anh, em làm tụi anh sợ muốn chết. Xe cấp cứu cũng đã gọi đến. Em tỉnh rồi thì đỡ quá! Để anh đưa em qua bên kia ngồi một chút. Lát nữa xe đến, em cũng nên vào viện kiểm tra đi.
- Đạo diễn Hùng! - Minh Anh kích động kêu lên.
- Ừ. Anh đây.
Đạo diễn Hùng ân cần đỡ lấy Minh Anh đang loạng choạng muốn đứng lên.
- Em thấy sao rồi? Có bị choáng váng buồn nôn hay khó chịu chỗ nào hay không? Em nói đi!
- Nơi đây là đâu? Tại sao...tại sao anh...?
- Đây là di tích cố cung. Đoàn phim chúng ta đang quay thì em bị ngã xuống cái giếng cổ bên đó.
Đạo diễn Hùng lo lắng đưa tay sờ lên sau đầu Minh Anh rồi hỏi:
- Em thấy sao rồi? Em không nhớ gì hết hả? Trong đầu có phải bị đau hay không?
Minh Anh không thể nghe anh ta nói gì nữa. Nàng cảm thấy cả đầu quay cuồng đau nhức. Từng loạt từng loạt hình ảnh cứ xẹt qua khiến nàng căng thẳng và rối rắm đến kinh khủng điên cuồng.
- Không thể nào! Không thể nào...Công chúa, nàng đâu rồi?
Không thể nào đây chỉ là giấc mộng. Các nàng đã trải qua rất nhiều. Hiện tại trên ngực nàng rất đau, thân thể cũng đều đau. Trong đầu tất cả kí ức cùng công chúa vẫn rõ ràng đây. Không thể nào là mơ. Tuyệt đối không thể nào là mộng mị được!
- Công chúa, nàng ở đâu vậy? Nàng đừng bỏ lại ta! Xin nàng! Ta xin nàng đừng bỏ lại ta!
Nàng nói xong lại cắm đầu thẳng hướng về giếng cổ kia mà lao đến. Đạo diễn Hùng hoảng sợ vừa đuổi theo vừa hét:
- Đừng mà Minh Anh! Mọi người đâu, cản cô ấy lại! Biên kịch của chúng ta bị chấn động não. Đừng để cô ấy làm chuyện dại dột!
Hai ba người gần đó đuổi đến kịp lúc giữ Minh Anh lại. Minh Anh vẫn không chịu từ bỏ vùng vằng giãy giụa hướng về giếng cổ kia mà kêu to:
- Thả tôi ra, cho tôi trở về đó! Công chúa Vĩnh Ninh đang ở đó. Các người đừng cản tôi! Để tôi đi tìm công chúa...
Tất cả mọi người nghe mà rụng rời run sợ. Cái gì vậy trời? Cô nàng biên kịch này chính là người viết ra kịch bản bộ phim nói về công chúa Vĩnh Ninh và những ẩn tình trong lịch sử. Đoàn phim đến tận cố cung này, nơi đã từng diễn ra sự kiện lịch sử, hay nói chính xác hơn đây là phần đất đã từng là nơi sinh sống của vị công chúa Vĩnh Ninh kia. Và sau đó thì cô nàng biên kịch này té xuống giếng cổ. Mất cả tiếng đồng hồ mọi người mới tìm thấy và đưa nàng lên được và sau khi tỉnh lại nàng lại muốn lao đầu xuống giếng để đi tìm công chúa Vĩnh Ninh.
"Ôi mẹ quan âm ơi!"
Mấy người trong đoàn phim bắt đầu dậy lên ý nghĩ đáng sợ.
- Trời ơi, chắc là biên kịch bị ám rồi!
- Bửa tôi đã nói anh Hùng cúng đi rồi hẵng quay. Nhưng cũng tại con nhỏ biên kịch này nó bướng.
- Đó, thấy chưa? Mấy chỗ linh thiêng này không có giỡn được. Thôi mình đi đi! Thấy ghê quá! Cho tiền nhiều hơn nữa tôi cũng không dám quay đâu.
Mọi người bàn tán xôn xao sau đó lần lượt rút đi hết. Đạo diễn Hùng cũng hơi sợ, thấy Minh Anh vẫn cứ vùng vằng đòi nhảy xuống giếng mãi. Vừa lúc, tiếng xe cấp cứu vừa tới, anh ta liền kêu người kéo nàng ra xe cấp cứu cho bác sĩ đưa đi. Sau khi đã tống tiễn được "tiểu tổ tông", đạo diễn Hùng chắp tay lên trước trán, vái lạy xung quanh mười phương tám hướng rồi mới lại chỗ trợ lý nói:
- Lát nữa ra chợ mua đồ hậu hĩnh một chút về cúng đi nghen. Chứ anh thấy chỗ này...nặng lắm à nghen!
Trong khi đó, ở trên xe cứu thương, Minh Anh bị các y tá và bác sĩ bó chặt lại ở trên băng ca. Nàng vừa vùng vẫy vừa liên tục kêu la:
- Thả tôi ra! Tôi phải đi tìm công chúa! Vĩnh Ninh...Vĩnh Ninh nàng ấy đang đại chiến với Dương Minh đế, ta không thể bỏ mặc nàng ấy. Ta không thể để nàng ấy có chuyện được.
Hai bác sĩ và y tá nhìn nhau cười. Thật đáng thương cho cô gái trẻ trước mắt, nàng mới chừng hai mươi tuổi, còn xinh đẹp khả ái đến như thế vậy mà...bị té giếng đến điên rồi. Ba người cứ tiếc hận, ngồi đó mặc tình cho Minh Anh kêu la, lại không biết cùng lúc đó ở trong xe, Vĩnh Ninh công chúa đã nghe thấy tiếng kêu la đó mà tìm đến bên cạnh người bị bó trên băng ca đó:
- Phò mã!
Vĩnh Ninh dịu dàng gọi một tiếng rồi đưa tay chạm vào thân thể người kia thì hốt nhiên chấn kinh. Nàng thế nhưng đã xuyên thấu qua cơ thể của người trước mặt. Vĩnh Ninh không cam phục lại đưa tay chạm vào lần nữa.
"Không thể chạm đến! Phò mã, chúng ta....chúng ta thật là đã âm dương cách trở thật sao?"
Công chúa đau đớn nhìn thật sâu vào phò mã. Nàng nhớ vào lúc đó, phò mã đã trúng đạn dược từ thần khí của Dương Minh đế, đã chảy máu quá nhiều sau đó đã gục bên tay nàng tắt thở, tim cũng đã dừng đập. Vĩnh Ninh không thể chịu nổi phải mất phò mã nên đã gào khóc thật lớn sau đó cũng cầm kiếm tự khứa vào cổ để có thể cùng nàng tương sinh tương tử, bên nhau cùng xuống suối vàng. Sau đó trước mắt nàng tối tăm mịt mù. Thần thức của nàng cũng bị ngưng tụ lại. Nàng cũng không rõ rốt cuộc mình đã ở cảnh giới nào, là địa ngục hay trần gian thì vừa lúc đó nàng lại nghe được thanh âm của phò mã. Phò mã càng gọi càng thống thiết. Nàng nhờ lần theo tiếng gọi ấy mà tìm thấy ánh sáng. Sau đó cũng đã nhìn thấy phò mã trong bộ dạng kì lạ này.
"Phò mã như thế này?..."
Ăn mặc kì lạ quá! Đây rốt cuộc là đâu? Phò mã đã được đầu thai ư? Và những người này là muốn đưa phò mã đi đâu?
Ngay sau đó, chiếc xe cứu thương dừng lại. Bác sĩ mở cửa, đẩy chiếc băng ca đưa phò mã tiến vào bên trong bệnh viện. Vĩnh Ninh muốn đuổi theo nhưng bởi vì nàng từ trong bóng tối bước ra, va phải ánh sáng liền cảm thấy chói loá phải che mắt lùi lại. Sau đó thì nàng từ từ thích ứng, nhưng quay lại đã không còn nhìn thấy phò mã.
- Phò mã! Phò mã, ngươi đâu rồi?