Công chúa đang lúc hăm hở muốn trải nghiệm thử một nụ hôn tha thiết đê mê. Nàng cúi xuống, thả nhẹ nụ hôn, chậm rãi nhắm nháp cánh môi phò mã sau đó chầm chậm dùng lưỡi tiến sâu muốn tìm đến chiếc lưỡi trong kia cùng đùa vui một trận. Ấy nhưng, lần đầu công đánh, không có kinh nghiệm nên không thuận lợi tiến sâu. Nàng lại không chịu thừa nhận mình non tay, cố gắng đẩy đến xâm chiếm, môi lưỡi chèn ép rốt cuộc làm đến phò mã cảm thấy hơi thở không thông. Bản năng cầu sinh, phò mã từ mới chậm rãi đến mạnh mẽ vùng ra. Đôi mắt nặng trĩu trằn trọc nâng. Công chúa trộm hương không xong lại làm chủ nhà tỉnh giấc nên phút chốc hoảng hốt, sợ bị bắt gặp nên vội đứng dậy. Sau, nàng nhìn lại lại thấy trên thân mình chỉ có mỗi trung y đã nới dây. Lo lắng chuyện vừa kia sẽ bị phò mã nhận ra, nàng cuống quýt bậm môi xấu hổ, sau đó nhảy lên giường mặt quay vào trong, kéo chăn đắp lên ngực. Vừa hay, phò mã mở mắt ngồi lên thấy công chúa đã yên định thở sâu ngoạ trên ngọc sàng cao quí. Phò mã thở dài một ngụm, tay khẽ khàng đưa nhẹ lên sờ cánh môi. Cũng không biết có phát hiện gì hay không? Tiếp đó tự nhiên phò mã chống thân dựng lên. Trái tim công chúa thấp thỏm hồi lâu, nghĩ rằng phò mã đang chuẩn bị lên giường. Nàng thật sự căng thẳng khi nghĩ đến những chuyện "sẽ đến".
Ấy nhưng chờ mất một lúc cũng không thấy động tĩnh của phò mã. Công chúa vừa tò mò vừa lúng túng, rất muốn biết nhưng ngại không tiện mở mắt xem phò mã đang làm gì.
Mất thêm một lúc lâu sau nữa, công chúa bắt đầu cảm thấy nôn nóng.
" Người này không lẽ lại xỉu nữa rồi chứ?"
Công chúa có chút bực bội. Dù sao thì phò mã của nàng không nên yếu đuối đến mức như này nha!
Lại một hồi sau nữa, công chúa thật không thể kiên nhẫn mới ngồi dậy quay nhìn ra, lời gắt mắng còn chưa kịp thốt ra đã bị bộ dạng trước mắt kia làm cho xúc động.
" Hắn cư nhiên quì ở đó? Bổn cung cũng không có bảo hắn..."
Nội tâm công chúa rưng rưng. Nàng thật không nghĩ đến phò mã vừa tỉnh cơn hôn mê liền tự biết thân không một tiếng động tại trước giường nàng quì ở đó. Sau đó vì quì đến mệt mỏi nàng mới hạ đầu gục xuống, khép mắt mơ màng ngủ. Công chúa nhìn bộ dạng này của phò mã mà xót.
" Ngu ngốc! Có ai lại đi quì mà ngủ như ngươi hay không?"
Nàng rất nhiều lần muốn vươn tay để gọi phò mã lên giường đi. Nhưng vươn mãi vươn mãi mấy lần cũng không xong. Nàng ngại ngùng nhìn người kia thật lâu. Trước nay đều như kình địch với nhau, bây giờ đột ngột mở miệng bảo người ta lên ngủ chung. Công chúa nàng còn mặt mũi nào nữa?
Và cứ như thế, đêm đại hôn đó phò mã đã quì ngủ. Công chúa lại nằm trên giường ngây ngốc nhìn phò mã, nhìn đến mức mòn mỏi cũng thiếp luôn trong tư thế nghiêng người nhìn nhau.
Đêm chầm chậm trôi.
Thật may là một đêm trăng thanh ấm áp!
Trời mờ sáng, Thanh Nhi nhẹ nhàng đẩy cửa mang theo y phục và chậu nước chuẩn bị hầu hạ công chúa rửa mặt. Lúc nàng đi vào đến gần giường, thì giật bắn mình, suýt bật ra tiếng. Công chúa khẽ thức, lúc nàng đẩy cửa đã tỉnh. Vừa nghe bước chân nàng gần đến đã đưa tay ra hiệu mới ngăn cản kịp nàng phát ra tiếng kêu. Ngoài suy nghĩ của Thanh Nhi, công chúa khoát tay bảo nàng cùng đi đến dục phòng, nhân tiện thay xiêm y. Thanh Nhi có chút mơ hồ, não không thông. Trong phòng này vốn có có chỗ tắm mà. Sao lại phiền phức công chúa đến dục phòng chịu đựng bất tiện? Thế nhưng công chúa đã đứng dậy, chuẩn bị đi ra. Thanh Nhi cũng không dám hỏi thêm. Lúc ra đến cửa, công chúa dừng lại, đợi Thanh Nhi đóng cửa lại rồi mới đi. Thanh Nhi ngờ ngợ hiểu ra.
"Không lẽ là công chúa không nỡ làm phò mã thức?"
Không nỡ làm phò mã thức nhưng lại nỡ làm phò mã quì ngủ suốt cả đêm nha. Công chúa này thật là đa đoan lại còn vô cùng khó chiều nữa.
---------
Ở dục phòng thật sự tắm không thoải mái. Công chúa vừa ngâm mình một lúc đã muốn rời khỏi. Thanh Nhi lập tức đem y phục quấn lên cho nàng. Công chúa thay xong y phục rồi cũng để hẳn mái tóc dài xoã xuống, ung dung nhàn nhã quay trở lại phòng. Trong lòng nàng thầm nghĩ, không biết phò mã vừa tỉnh, nhìn thấy nàng thế này sẽ có bộ dạng ngốc nghếch như thế nào?
Cánh cửa phòng lại mở ra, tiếu ý trên môi Vĩnh Ninh nâng lên nhưng rất nhanh lại tụt xuống. Trong phòng trống vắng. Người đi đâu rồi?
Công chúa tất nhiên là không mở miệng hỏi rồi. Nàng vốn còn nghĩ Thanh Nhi bình thường miệng lưỡi nhanh nhãu sẽ thay nàng tìm đáp án. Nhưng kì quặc Thanh Nhi hôm nay lại kiệm lời còn rất ngăn nắp. Nàng còn chưa kịp chải tóc thì Thanh Nhi đã đến giường thu dọn.
Công chúa thật sự có chút không vừa ý nhưng cũng không nói, tự mình rót một ngụm nước lên nhấp. Vừa lúc đó, Thanh Nhi lôi từ dưới đệm giường lên một tấm khăn trắng. Nàng còn chưa kịp nói thì công chúa đã trực tiếp phun hết nước trà ra bàn. Thanh Nhi lo lắng chạy đến vỗ lưng thuận khí cho công chúa. Công chúa xua tay, rồi tự mình hít thở. Thanh Nhi nhận thấy công chúa đã bình ổn, nàng mới giơ chiếc khăn lên khẽ hỏi:
- Công chúa, như này làm sao giao lại cho hai vị nữ quan ạ?
Vĩnh Ninh thở hắt ra một hơi, sau đó khẽ ho một tiếng chữa thẹn, làm như không liên quan nàng, khoát tay bảo:
- Ngươi đi tìm phò mã mà hỏi!
Thanh Nhi:
-...
------------
Tại thư phòng, phò mã cuối cùng cũng may mắn tìm được một chỗ cho mình. Quản gia đã giúp nàng bày trí sách vở và đồ dùng các loại. Nàng cũng tự mình sắp xếp lại một chút sau đó thay đổi y phục định trở về phủ thừa tướng một chuyến. Ngay khi nàng chuẩn bị đi thì nghe tiếng gõ cửa. Thanh Nhi mang theo chiếc khăn trắng đưa cho nàng, ngại ngùng cười nhỏ:
- Là công chúa bảo giao cho phò mã ...giải...giải quyết.
Minh Anh nhìn chiếc khăn một lúc, vẻ mặt không cảm xúc, sau đó mới cầm lên rồi tự cắn ngón tay chảy máu để thấm lên chiếc khăn, sau đó đưa trả lại Thanh Nhi. Thanh Nhi nhìn nàng, dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Thanh Nhi bước ra thì Minh Anh cũng đi thẳng lối ra muốn rời khỏi phủ. Thanh Nhi khẽ thở dài một tiếng. Thật lòng, nàng lấy làm thương tiếc và rất đồng cảm với phò mã. Phò mã vốn là nam nhân tốt như thế, đúng ra nên xứng đáng hạnh phúc, nếu không phải đen đủi đắc tội với công chúa thì cũng không ra nông nỗi này.
Thanh Nhi mang khăn tay điểm "lạc hồng" giao lại cho hai nữ quan xong cũng quay trở về phòng xem công chúa. Điểm tâm đã được trù phòng mang đến, công chúa thong thả ngồi sẵn ở đó nhưng vẫn chưa đụng đũa. Nhìn thấy Thanh Nhi, nàng nhàn nhạt hỏi:
- Đã làm xong rồi?
Thanh Nhi gật đầu, đáp lại:
- Đã xong. Nô tì cũng đã bàn giao cho hai vị nữ quan mang vào cung rồi ạ.
Công chúa im lặng một lúc, khẽ mở miệng thả một câu làm Thanh Nhi ngơ ngác đến cứng ngắt.
- Đâu rồi?
- Bẩm... - Thanh Nhi không hiểu ý công chúa. - Công chúa muốn tìm gì ạ?
- Hắn.
A! Hắn? Ý công chúa là muốn hỏi Minh Hiến ư? Hay là...
Không, không, chắc là không thể nào.
Công chúa mà hỏi đến phò mã, sợ là hôm nay trời sẽ đổ mưa.
- Chẳng phải ngươi vừa gặp hắn sao? Còn không đến dùng điểm tâm, khi nào mới có thể vào cung?
Ôi trời! Thật là hôm nay phải đổ mưa sao?
Thanh Nhi trong đầu quay quay. Nàng cảm thấy công chúa hôm nay khác thường lắm. Không lẽ nói nữ nhân sau đại hôn đều sẽ trở nên dịu dàng sâu sắc, có tâm có ý hơn là thật?
Nhưng mà xem ra hôm nay vận khí phò mã vẫn không tốt lắm, lại cô phụ sự dịu dàng hiếm có và cực khó nói trước sẽ có lần thứ hai. Ài!
- Bẩm công chúa, lúc nãy sau khi nô tì phò mã, ngài ấy cũng đã ra ngoài. Có lẽ là đi phủ thừa tướng ạ.
- Nói sao? Hắn lại không biết hôm nay phải cùng bổn cung vào cung lại mặt sao?
Tên này thật sự càn rỡ, vô phép!
Công chúa tức giận bóp chặt tay thành đấm. Thanh Nhi run sợ hít thầm. Xem ra phò mã lại đến công chuyện nữa rồi!
- Lập tức gọi hắn về đây cho bổn cung!
Lời Vĩnh Ninh vừa dứt ra, Thanh Nhi vẫn chưa kịp đáp thì đã nghe bên ngoài ồn ào vọng đến. Giọng một nữ nhân đang đôi co với hai gia nô giữ cửa:
- Ta muốn tìm phò mã. Phò mã là công tử nhà ta, tại sao lại không cho ta vào gặp? - Thu Huyên hết sức bức xúc. Công tử đi làm phò mã chứ có phải bị giam đâu. Nàng đã nói rõ nàng từ phủ thừa tướng sang, muốn gặp phò mã. Nhưng mấy người này lại cậy thế làm khó, nói nàng lừa gạt còn muốn đuổi nàng đi.
Bởi vì lo lắng cho công tử một mình đến phủ công chúa sẽ gặp khó khăn nên Thu Huyên xin với thừa tướng cho nàng sang cùng công tử. Thừa tướng thấy cũng hợp ý, dù sao nghĩa tử kia cũng cần một người tâm phúc chia sẻ với nhau. Nhưng cả thừa tướng và Thu Huyên cũng không biết phủ công chúa coi vậy mà quá khó khăn. Nàng đã nói rõ, thậm chí còn mang cả những đồ vật đặc hữu của phủ thừa tướng để chứng minh. Vậy mà đám người kia vẫn cương quyết xua đuổi.
Mấy thùng đồ to nặng và tay nãi của Thu Huyên bị quăng ra. Thu Huyên vừa tức vừa bực, nàng nói to:
- Phải làm sao các người mới tin đây? Phò mã Lưu Kì Anh là công tử nhà ta. Ta thật sự là người của ngài ấy. Ta là người của phò mã, các người nghe rõ chưa?
- Ngươi là người của phò mã?
"Người gì của phò mã?"
Giọng nói lạnh lẽo của Vĩnh Ninh phát ra, đông cứng cả Thu Huyên, Thanh Nhi và hai gã gia nô gác cửa.
- Tham kiến công chúa! - Hai gia nô lập tức thu lại vẻ mặt khó ưa, quay sang hành lễ với công chúa.
Thu Huyên thận trọng quan sát công chúa. Lần trước, khi nàng đến Nam Bình trấn lại nhầm lúc công chúa bị thích khách bắt đi. Sau đó công chúa được cứu, lại ngụ ở Đông viện dịch quán, nàng không phận sự cũng không thể tiếp cận. Vào ngày đại hôn, công tử vào cung rước dâu, sau đó cũng đưa công chúa đến phủ thừa tướng làm lễ và thiết đãi khách, nhưng khi đó công chúa che mặt, nàng cũng không biết công chúa dung mạo ra sao. Lúc này tính là lần đầu tiên gặp mặt, công chúa thật sự rất xinh đẹp, nếu không phải quá hung hăng táo bạo...
- Công chúa, ả thật sự là người chỗ của phò mã. Ả đã từng lặn lội đến tận Nam Bình trấn tìm phò mã. Hai người thường xưng huynh gọi muội, không giống như chủ tớ.
Thanh Nhi nhận ra Thu Huyên, khẽ nói với công chúa. Vĩnh Ninh đáy mắt sắc bén lướt nhẹ đánh giá Thu Huyên. Tiểu cô nương trước mắt khá xinh xắn, nhanh nhẹn tháo vát, hẳn rất được lòng chủ nhân. Nhưng, nàng sực nghĩ đến câu cuối của Thanh Nhi "hai người xưng huynh gọi muội, không giống chủ tớ."
Không giống chủ tớ?
Người của phò mã sao?
Vĩnh Ninh ném một tia sắc lẹm về phía Thu Huyên, sát khí tung bay, thả một câu không nặng không nhưng làm người ta nổi hết gai ốc?
- Là người của phò mã sao? Được. Cho vào đi. Lập tức chuẩn bị Vĩnh Ninh đại điển!
Trong khi đó phò mã gia đã đến thừa tướng phủ, đang đường đường bệ bệ cùng thừa tướng dùng bữa sáng nói chuyện vui. Sau đó thừa tướng mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, đúng lúc Vũ Nguyệt Tuyền đến, nàng liền sang cùng nàng ấy trò chuyện.
Vũ Nguyệt Tuyền hiếm khi buổi sáng lại nhàn rỗi. Bình thường nàng đều tranh thủ lúc trời còn sương sớm dậy đi hái thuốc, tận dụng công năng tốt nhất của vị thuốc mà dùng. Hôm nay trùng hợp gặp mặt thế này, Minh Anh lại có ảo giác Vũ Nguyệt Tuyền phá lệ xuất hiện là để chờ gặp nàng đấy.
- Thật sự hôm nay ta ở đây là để chờ gặp Lưu chưởng sứ ngài đó.
A! Thiệt vậy chứ? Minh Anh thụ sủng nhược kinh, khẽ mỉm cười trêu lại:
- Chắc là cô nương muốn xem thử bổn quan sau một đêm làm phò mã sẽ thê thảm thế nào, phải vậy không?
Sau đó hai người cùng lúc cười vang. Thật sự, Minh Anh rất thích cảm giác khi trò chuyện với Vũ Nguyệt Tuyền. Nàng ấy ăn ý, tri kỉ, lại đôi khi rất thích hài hước, trêu chọc nàng nhưng cũng làm nàng thư thả đi không ít.
- Quả thật là có một chút. Nguyệt Tuyền rất lấy làm hứng thú, không biết sẽ là phò mã ở trên hay là công chúa?
Minh Anh đang uống trà cũng bị nàng nói cho sặc. Nàng vừa vuốt ngực vừa lườm Nguyệt Tuyền, nhẹ lắc lắc ngón tay:
- Bớt giỡn đi!
Nguyệt Tuyền mỉm cười cũng không tiếp tục đề tài kia, nói:
- Hôm nay muốn gặp chưởng sứ thật ra là muốn từ biệt.
- Hả? Sao thế? Không phải nàng nói muốn ở kinh thành mở y quán sao? Vì sao...
- Ta muốn đi Chân Qua một chuyến.
- Sao chứ? Chân Qua? Là Chân Ni rủ nàng đến à?
Chân Ni và Chân Lộc về nước mới hơn một tháng vậy mà đã rù quến được Vũ Nguyệt Tuyền sang đó sao? Mà Vũ Nguyệt Tuyền không giống ham vui. Không lẽ nào...
- Nàng thích Chân Ny hay là Chân Lộc?