Có hai mỹ nhân đồng hành với Minh Anh về đến phủ thừa tướng. Vừa bước qua cửa thì lại thêm Thu Huyên và Vũ Nguyệt Tuyền căng thẳng lo lắng chạy ra xem. Hai nữ nhân nhìn hai nữ nhân ở hai bên của Minh Anh. Chậc! Tư vị này cả bốn người đều không cách nào thấu hiểu.
- Chưởng sứ, để ta xem!
Nàng có vết thương, tất nhiên Vũ Nguyệt Tuyền là người đầu tiên hữu dụng. Bởi vì bị vết thương mà còn rách nát cả áo, sau khi được băng bó, Minh Anh cũng đi vào phòng đổi một bộ y phục khác. Lúc nàng trở ra, thấy bốn nữ nhân thẳng tắp song song ngồi thành hai hàng ở đại sãnh chờ nàng ra. À, ừm, ơ hơ, cái hình ảnh này sao thật giống với trong phim nha. Bà cả, bà hai, bà ba, bà tư đang ngồi chờ ở sãnh đợi lão gia đến để mời trà á?
Minh Anh e hèm một tiếng. Có lẽ gần đây nàng mệt mỏi quá độ cho nên đầu óc có phần hoang tưởng. Được rồi, bây giờ nhà có khách. Nàng hắng giọng một tiếng, bày ra điệu bộ trịnh trọng đi qua, thẳng đến ghế lớn giữa nội đường, đường bệ ngồi xuống rồi mỉm cười, bắt đầu thay đổi không khí:
- À thật ra thì vừa rồi chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ....
-----------
Tin tức Lưu Kì Anh phá được âm mưu thông địch tạo phản của cha con Hứa ngự sử, lại còn tìm được mỏ sắt, công tích to lớn đã vang chấn khắp nơi. Lúc này, Tĩnh vương Triệu Khánh cũng đã nghe qua. Lúc này Tĩnh vương đang ngồi trong nhã gian của một tửu quán vừa uống rượu vừa thưởng thức đàn ca. Một thuộc hạ bước vào bẩm với Tĩnh vương:
- Vương gia, vừa rồi Lưu Kì Anh đã từ trong phủ thái sư đi ra, trên cánh tay có vết thương, không tính là nặng nhưng hắn có vẻ rất sợ hãi. Có lẽ thái sư nuốt không được cơn giận cho nên đã cảnh cáo hắn một phen. Vương gia, hay là chúng ta nhân đây...
"Chát" một tiếng. Triệu Khánh cầm nguyên cái bình rượu đập thẳng lên đầu thuộc hạ kia:
- Ngu xuẫn! Ngươi không biết thời điểm này là lúc phụ hoàng ta quan sát hắn nhiều nhất? Bây giờ hắn có ăn không tiêu hay đi nhà xí nhiều phụ hoàng cũng sẽ biết. Ngươi động đến hắn, ngươi chắc ngươi qua mắt được ám vệ của phụ hoàng cài đến hay không? Cút!
Thuộc hạ bị đánh mắng xong lập tức hoảng sợ lui ra. Triệu Khánh mất hứng, nhìn ca nương cũng thấy không vui liền quát to:
- Cút! Cút hết đi!
Đám ca nương, nhạc sư hoảng loạn bỏ chạy ra. Vị chủ quán nghe tiếng vội vào xem. Triệu Khánh nhìn thấy ông ta liền túm áo, quát to:
- Ngươi là chủ quán sao? Lập tức đi tìm Đỗ Ngân Tiên về đây! Nếu không tìm được thì đừng mở quán nữa!
Trong khi đó Đỗ Ngân Tiên đang ngồi một mình trong một căn phòng nhỏ. Sau khi trở về từ Nam Bình trấn, nàng dùng tiền dành dụm được tự mình chuộc thân. Lý ma ma ban đầu thật sự không nỡ. Ngân Tiên là danh kĩ tài nữ, có tài có sắc được nhiều người mến mộ nhất ở đây. Không có nàng, Tụ Oanh các nhất định sẽ thất thu. Đỗ Ngân Tiên thừa hiểu tâm tư Lý ma ma. Nàng muốn rời khỏi, buộc lòng phải nói dối là thái tử mến mộ nàng cho nên nàng đi là đến chỗ của thái tử. Nếu là thái tử thích, đương nhiên Lý ma ma không dám giữ người.
Vậy là Đỗ Ngân Tiên tự do. Cảm giác vui vẻ không được bao lâu thì nghe tin tháng sau Lưu Kì Anh sẽ cùng công chúa Vĩnh Ninh đại hôn long trọng. Vui vẻ trong tâm bỗng nhiên phụt tắt. Đỗ Ngân Tiên không cam lòng nhưng lại không thể không cam phục. Người kia là đương kim công chúa, nàng lấy thân phận gì mà hi vọng sánh kịp với người ta?
Thế nhưng càng ngẫm lại càng không muốn buông xuôi. Cho nên vừa rồi nàng mới đánh bạo chạy đến tìm Lưu đại nhân. Ban đầu chỉ định là gặp để vơi nổi nhớ tương tư. Nhưng sau khi trò chuyện, biết được Lưu chưởng sứ không làm đại quan mà lại đến Xướng Âm các làm chưởng sử. Cơ hội trước mắt như thế, Đỗ Ngân Tiên sao có thể bỏ qua?
Tuy rằng nàng biết sẽ không có hi vọng chen vào tranh đoạt phò mã với Triệu Vĩnh Ninh, nhưng chỉ cần có một cơ hội đồng hành thôi, nàng cũng sẽ trân trọng, không thể buông bỏ.
-----------
Ngày đại hôn cũng đã sắp đến, hoàng hậu đã sắp xếp hai vị nữ quan đến dạy cho Vĩnh Ninh lễ nghi xuất giá và những chuyện phòng the. Khi nữ quan giảng đến những chuyện phòng the. Vĩnh Ninh mơ màng, bất giác lại nói:
- Hình như hắn không có làm như thế!
Nữ quan nghe xong vừa lo vừa sợ. Còn đang không biết nên truyền dạy như thế nào mới tốt thì đã nghe công chúa hỏi:
- Nếu như hắn như vậy đi vào, phải chăng bổn cung sẽ rất đau đớn?
Nữ quan gật đầu:
- Sẽ rất đau đớn, nhưng chỉ có một lần. Về sau sẽ không còn đau nữa. Công chúa và phò mã sẽ mãi mãi hạnh phúc triền miên.
Vĩnh Ninh vẫn có chút không yên tâm:
- Như vậy, ngoài đau thì còn có hậu quả gì hay không?
Nữ quan ôn hoà cười nhẹ:
- Công chúa đừng sợ. Nếu có, hậu quả chính là hai người sẽ có hài tử. Công chúa sẽ phải sinh nở làm mẫu thân của người ta.
Nàng nhớ lại những lời đêm hôm ấy của hắn. "Tình huống này là vạn bất đắc dĩ. Ta mạo phạm công chúa nhưng sẽ không để lại hậu quả..."
Thì ra là như vậy!
Quả nhiên là như vậy!
-----------
Trong phòng Lục Tiểu Phụng, nàng đang thu dọn đồ đạc. Chỉ còn mấy ngày nữa là đại hôn của công chúa, các nàng cũng sẽ theo công chúa về phủ mới, sẽ không thể ở lại Huyền Minh cung rồi. Tiểu Phụng cẩn thận từng món gói gọn trong tay nãi. Không quá nhiều đồ nhưng thật cũng mất khá nhiều thời gian. Đang lúc đấy, nàng nghe tiếng cửa mở ra. Cũng không cần nhìn xem là ai, lại tiếp tục thu dọn. Sau đó, một vòng tay vòng ngang hông nàng rồi cả thân thể ấm áp dồn đến. Tiểu Linh dựa trên lưng nàng mà bật khóc. Tiểu Phụng cứng người trong giây lát, không an ủi, cũng không quay đầu nhìn lại.
Tiểu Phụng với Tiểu Linh vốn là cô nhi được Ám Phong các thu nhận và đào tạo. Ám Phong các là tổ chức huấn luyện ám vệ và sát thủ bí mật của triều đình. Tiểu Phụng với Tiểu Linh cùng lấy họ Lục theo họ của sư phụ huấn luyện hai người. Tiểu Phụng hơn Tiểu Linh một tuổi nhưng hai người nói chuyện thường chỉ gọi tên, ít khi xưng tỉ muội. Tiểu Linh có phần nổi bật hơn về tư sắc, trong khi Tiểu Phụng nhờ bản lĩnh mà thành tựu, thần thái cùng khí chất là điểm sáng của nàng. Hai người bấy lâu sinh tử cùng nhau, vừa như tỉ muội vừa như đồng liêu, cũng có quan tâm nhưng không hề can thiệp. Lần này vì chuyện Tiểu Linh nảy sinh tình cảm với Lưu Kì Anh, Tiểu Phụng hiếm khi mở miệng cũng đã nói ra. Rốt cuộc Tiểu Linh vẫn không nghe, đến bây giờ thì...
- Bây giờ thì muội đã chịu bỏ cuộc chưa?
Bởi vì Tiểu Linh không chịu nhìn nhận, Lưu chưởng sứ dù không phải phò mã cũng không có khả năng sẽ thích nàng. Tiểu Phụng thật sự không đành lòng, nhưng nếu cứ để Tiểu Linh chấp mê bất ngộ như thế này...
- Tiểu Linh, ta có chuyện này...
Tiểu Linh nghe Tiểu Phụng mở miệng, chậm rãi thu dần xúc động, giương mắt chờ đợi nàng. Lục Tiểu Phụng thấy vòng tay nàng kia đã thả xuống khỏi hông mình, nàng quay đầu, mặt đối mặt với Tiểu Linh sau đó bất ngờ nâng mặt người ta thả xuống một cái hôn ấm nóng. Tiểu Linh hoàn toàn hoảng hốt liền muốn vụt thoát chạy nhưng hông đã bị Tiểu Phụng xiết lấy. Lúc này đổi lại là Tiểu Phụng ở phía sau xiết lấy hông nàng, toàn thân bao lấy bờ lưng gầy mỏng của nàng, bên tai nàng rỏn rẻn từng chữ thổi vào:
- Từ sau lần ta bị trượt khảo nghiệm của sư phụ lúc ở Thiết ngục, bị phạt ngâm mình ba ngày ba đêm trong giếng băng. Muội đã lén lút đến thăm, còn mang cho ta thức ăn và rượu nóng. Lúc đó ta sắp bị đông mất, không thể nào mở miệng nuốt rượu. Là muội đã dùng miệng từng ngụm truyền tới. Khoảnh khắc đó là thời khắc đầu tiên ta nếm được sự ngọt ngào và xao động.
- Không phải, Tiểu Phụng. Lúc đó ta chỉ là đơn thuần. ưm..ưm.
- Ta biết. - Sau khi trấn áp Tiểu Linh thêm một nụ hôn, Tiểu Phụng nói tiếp - Ta biết muội chỉ là muốn giúp ta, cứu sống ta. Cho nên ta dù thích muội cũng không dám nói, không dám thể hiện. Tiểu Linh, chúng ta là một ám vệ, cảm xúc đều không được giữ trong lòng. Nhưng chúng ta đã làm hết khả năng, làm xong trách nhiệm của một ám vệ rồi. Nếu ta có thể có một cơ hội, ta sẽ làm chính mình. Sẽ công khai theo đuổi người yêu thích của mình. Tiểu Linh, muội nhìn ta một lần, cho ta một cơ hội thích muội có được hay không?
Chuyện này quá bất ngờ, Tiểu Linh không biết phải phản ứng như thế nào. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến Tiểu Phụng sẽ thích nàng cũng không bao giờ nghĩ sẽ có chuyện giữa hai nàng. Nhưng lúc này...
Lúc này, cửa phòng bật mở. Thanh Nhi cũng không hề báo trước đã đẩy cửa đi. Trước mắt là Tiểu Phụng và Tiểu Linh ôm nhau cứng ngắt. Thanh Nhi lập tức bịn mắt, thả nhanh một câu để lại rồi ôm đầu chạy nhanh:
- Hai người nhanh lên đến tẩm phòng. Công chúa đang thử giá y muốn chúng ta đến nhìn và góp ý á. Thiệt là tình! Trời còn chưa tối á!
Cửa phòng lại đóng. Tiểu Phụng mới nhẹ nới vòng tay, khẽ nâng mặt Tiểu Linh, vuốt ve chóp mũi, bảo:
- Muội xem, công chúa đối với hôn sự này vô cùng để tâm, còn không phải là vì thích Lưu chưởng sứ? Muội còn nghĩ nhiều làm gì nữa? Mau, ta giúp muội rửa mặt chải tóc. Đừng để công chúa nhìn thấy sẽ nhận ra...muội rất hư đó nha!
Tiểu Linh vì một câu cuối của Tiểu Phụng mà đỏ mặt lên. Nàng ngây ngốc nhìn theo bóng lưng Tiểu Phụng đang loay hoay giặt khăn, thật sự là muốn lau mặt cho nàng. Thật không thể tin mà! Tiểu Phụng lại còn có bộ mặt này, dịu dàng chu đáo, ngọt ngào ôn nhu. Còn có mắng yêu nàng nữa.
Tiểu Linh rùng mình một cái. Tự nhiên nàng có ý nghĩ phải chạy trốn. Thật, nàng không biết làm sao đối mặt với Tiểu Phụng thế này.
----------
Trong khi ở Huyền Minh cung, Vĩnh Ninh hăm hở hân hoan thử giá y, học nghi lễ thì ở phủ thừa tướng, vị tương lai phò mã Lưu đại nhân lại đang nhãn rỗi đến mức ngồi vẽ truyện tranh. A, nhưng hiện tại chỉ mới là tranh, chưa có thêm thoại. Mỗi bức tranh là một cảnh truyện, ý tứ bố cục, hình ảnh rõ ràng. Minh Anh nét bút điêu luyện, vẽ hết những ý cảnh trong đầu đem ra. Ài! Nàng là một biên kịch nha. Từ lúc đến đây đã lâu, cũng không có thời gian nào để sáng tác. Nàng thật sự ngứa ngáy và bứt rứt làm sao. Nhưng nơi này là cổ đại, tiểu thuyết hay kịch bản đều bị liệt vào dạng cấm thư. Nàng cũng không dám tùy tiện. Ở đây bút sa là gà chết. Bởi vậy, tốt nhất là vẽ tranh. Ừm, có thể là truyện tranh thiếu lời thoại nhưng cũng không tệ. Dù sao nàng chỉ là muốn viết để thoả mãn, mình nàng xem hiểu là đủ. Quan trọng là được sáng tác, nàng thật sự cảm thấy rất vui.
Nàng ngồi đó vẽ vẽ, lau lau, từ tinh mơ đến tối om, hết ôm bụng cười lăn sau đó lại thở dài thườn thượt. Thu Huyên và Vũ Nguyệt Tuyền nhìn nàng như thế, thật lòng rất thương xót.
- Tội nghiệp cho công tử, chắc là do khủng hoảng trước đại hôn.
Vũ Nguyệt Tuyền không nói, nhưng cũng hiểu nỗi khổ của Lưu đại nhân. Công chúa trước nay cường thế đã quen. Nếu bây giờ biết được bí mật của phò mã mà vẫn chấp nhận hôn ước. Nàng không cần suy nghĩ cũng hiểu, mười phần là công chúa có ý đồ, phò mã nhất định sẽ rất thảm thương.
Không hẹn mà chung, Thu Huyên và Nguyệt Tuyền nhìn nhau, thở dài một tiếng
- Xem ra, ta nên cân nhắc việc trở lại Thái Bình trấn hay là ở lại đây mở một y quán. Xem chừng những ngày sắp tới Lưu chưởng sứ sẽ trở thành khách quen hạng nhất của ta.
------------
Triệu Kit: Tôi nói bộ này 1x1 HE nha. Ai tin không tin cũng phải tin á.