Khách quý này nom khoảng năm mươi tuổi, mặc chiếc áo khoác mềm mại đắt tiền, đi trên một chiếc xe hơi cá nhân sang trọng nhưng khá thấp. Mưa phùn ở bên ngoài cửa sổ đã ngưng từ lâu, ai cũng có thể nhìn rõ qua cửa kính, chiếc xe kia đậu ở ven đường, sau đó xuống xe cầm ô đen xoay người đến bên cửa sau ở phía vỉa hè che ô qua đầu rồi mở cửa cho người ngồi ở hàng ghế sau.
Trong quán cà phê, bất kể là khách đi qua để trú mưa hay nhân viên bán hàng hầu như chưa bao giờ thấy đội hình khách đến uống cà phê trong cửa hàng như vậy, mọi người đều ngạc nhiên nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ để xem mặt vị khách quý nọ là ai.
Trợ lý đi kế bên bung dù đưa vị khách ấy đến cửa tiệm, sau đó cất ô rồi thay đối phương mở cửa quán cà phê, vị khách quý kia nhấc chân bước vào trong cửa tiệm, trợ lý mang theo ô cũng lật đật đi theo sau.
Lúc hai người bước vào cửa hàng thì đồng thời cửa ô tô riêng của tài xế cũng được mở ra, có một người mặc bộ âu phục đen khẽ cất bước xuống rồi quay vào bên trong xe lấy vài chiếc ô trong suốt dùng một lần ra.
Vị khách quý nọ ngồi xuống chỗ ngồi cạnh cửa sổ, trợ lý xoay người tìm ông chủ thương lương, sau đó đích thân thanh toán hóa đơn cho toàn bộ khách trong cửa hàng rồi quay đầu ra hiệu cho tài xế phân phát ô che, lịch sự mời những người đó ra ngoài.
Tiệm cà phê tức khắc vắng tanh, chỉ còn lại ông chủ cùng nhân viên cửa hàng. Trợ lý yêu cầu những người khác lần lượt rời khỏi sảnh trước, chỉ giữ lại một mình Túc Tức. Gần như không cần suy nghĩ thêm Túc Tức cũng biết người bên kia tới là để tìm mình.
Tuy rằng đã vài năm không gặp nhau nhưng Túc Tức vẫn có thể nhận ra Nhiếp Minh Vinh. Năm đó khi cậu và Nhiếp Tĩnh Trạch ở cùng nhau, hai gia đình thậm chí còn từng dùng bữa. Lần đầu tiên Túc Tức nhìn thấy Nhiếp Minh Vinh là ở trên bàn ăn.
Cậu đi về phía bàn đối phương đang ngồi, "Chào ngài, xin hỏi ngài muốn gọi món gì?"
Nhiếp Minh Vinh nhận cuốn menu trong tay cậu để xuống, kế đó ra hiệu cho cậu ngồi.
Túc Tức lập tức ngồi xuống đối diện với ông ta.
Trợ lý và tài xế đã đi ra khỏi cửa hàng, chỉ còn cậu và Nhiếp Minh Vinh ở sảnh trước. Nhiếp Minh Vinh chậm rãi mở miệng nói: "Năm đó cha cậu đã giúp tôi không ít, nhưng hiện tại tôi sẽ không vòng vo làm gì."
Điều này trực tiếp bỏ qua những ảo tưởng hời hợt, trong lòng Túc Tức mơ hồ biết người bên kia đến để làm gì, bây giờ mối liên hệ duy nhất giữa cậu và nhà họ Nhiếp chính là Nhiếp Tĩnh Trạch.
"Cậu bây giờ còn ở chung với Nhiếp Tĩnh Trạch sao?" Giọng điệu của Nhiếp Minh Vinh ôn hoà, biểu cảm trên mặt cũng dịu dàng như cách ông ta trìu mến gọi cậu bằng tên mụ khi cả hai gặp nhau ở trên bàn ăn, "Tôi hy vọng cậu có thể chia tay với nó."
Vẻ mặt Túc Tức không hề biến sắc, cậu hỏi: "Vì lý do gì ạ?"
"Lý do là gì tôi nghĩ cậu hẳn phải vô cùng hiểu rõ." Nhiếp Minh Vinh cười nhạt: "Nhà họ Túc từng là một gia đình giàu có và cao quý, đổi lại là cha cậu, nếu Nhiếp Tĩnh Trạch còn trẻ tuổi, còn hai bàn tay trắng, liệu cha cậu còn có thể chấp nhận bất kì ý nguyện gì của cậu, hoặc là bất chấp nguyên tắc mà đưa người đến trước mặt cậu ư?"
Túc Tức đột nhiên ngước mắt lên, cau mày nhìn thẳng vào ông ta, "Xin lỗi, tuy rằng ông không thương con ông, nhưng cha tôi thì thật sự rất yêu tôi. Có thể ở là mặt khác làm không tốt lắm, nhưng với tư cách là một người cha, tôi không muốn những người như ông suy đoán và nhận xét về cha tôi chỉ dựa trên bất kỳ tình huống nào." Cậu nói rõ từng lời từng chữ, không còn dùng kính ngữ trước mặt cha Nhiếp Tĩnh Trạch nữa," Cha tôi hoàn toàn không giống loại người như ông."
1
Nhiếp Tĩnh Trạch không tức giận chút nào, thậm chí còn hỏi ngược lại: "Thật sao?"
1
Tuy nhiên, Túc Tức đã không còn muốn bình luận về những lời nói của Túc Tùng Thanh với ông ta nữa, cậu giãn mày, chuyển chủ đề trở lại đúng hướng, "Tôi nghe nói mấy người lớn tuổi đến thuyết phục chia tay thường hay cho một khoản phí chia tay không nhỏ ấy nhỉ." Vừa nói cậu vừa lộ vẻ kinh ngạc,"Là séc hay tiền mặt vậy ạ?"
Nhiếp Minh Vinh lắc đầu, "Hành động viết séc chỉ có thể dùng cho những kẻ phụ tình hay thiếu tiền thôi, cậu hoàn toàn không giống những người khác. Tôi có thể thấy cậu có tình cảm sâu đậm với Nhiếp Tĩnh Trạch."
"Mối quan hệ nào cũng hình thành cũng từ hai phía. Nếu tôi yêu anh ấy nhưng anh ấy không yêu tôi thì tôi không cần ông thuyết phục cũng sẽ chia tay thôi, hoặc tôi cũng sẽ không có bất kỳ cơ hội nào để ở bên anh ấy." Cậu hỏi lại Nhiếp Minh Vinh, "Chẳng lẽ ông chỉ nhìn thấy tình cảm của tôi đối với Nhiếp Tĩnh Trạch, nhưng hoàn toàn không nhìn ra tình cảm Nhiếp Tĩnh Trạch dành cho tôi hay sao?"
"Cậu sai rồi". Nhiếp Minh Vinh vẫn cười lắc đầu: "Bây giờ đúng thật là nó rất thích cậu, nhưng tình cảm cậu nó đối với cậu không bằng tình cảm của cậu dành cho nó và cũng không thuần khiết như tình yêu cậu dành cho nó đâu."
Túc Tức không nhìn ông ta nữa, cũng không hề mở miệng phản bác lời nói của đối phương, trái lại còn có vẻ như muốn hỏi về hàm ý sâu xa của người này ở nửa vế sau.
1
Phản ủa im lặng của cậu chiếu rõ trong mắt ông ta, nụ cười trên mặt Nhiếp Minh Vinh dần trở nên sâu hơn, khi ấy hốc mắt hơi trũng xuống, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng hằn sâu hơn. Đương nhiên, khi nhắc đến tình cảm của Túc Tức dành cho Nhiếp Tĩnh Trạch không thay đổi theo năm tháng, Nhiếp Minh Vinh vẫn không tiếc lời khen ngợi cậu: "Về mặt này thì cậu đúng là đứa trẻ tốt."
Tâm trạng của Túc Tức hết sức bình tĩnh, cậu chờ đợi bước ngoặt trong lời nói của đối phương, không nói lời nào.
Nhiếp Minh Vinh lại nói: "Một cậu bé ngoan thì sao có thể chịu trơ mắt nhìn người mình thích bỏ lỡ cơ hội thừa kế tài sản của gia tộc Nhiếp được đây?"
"Nó sinh ra là con trai duy nhất của nhà họ Nhiếp. Mọi thứ trong nhà họ Nhiếp nên thuộc về nó. Bây giờ vì cậu mà nó có thể mất đi những gì đáng lẽ nó phải có." Nhiếp Minh Vinh chống tay lên bàn nhìn cậu, trong ánh mắt dần hiện lên hàm ý sâu xa, "Dùng tình cảm của cậu đổi lấy cơ nghiệp của nhà họ Nhiếp, thằng nhóc đó có lẽ sẽ biết ơn cậu lắm."
Túc Tức lắc đầu, giọng điệu kiên quyết: "Anh ấy sẽ không biết ơn tôi, anh ấy sẽ chỉ oán hận tôi mà thôi."
"Sao cậu cho là nó sẽ không gặp rắc rối khi lựa chọn giữa cậu và nhà họ Nhiếp chứ?" Nhiếp Minh Vinh từ từ nheo mắt lại, giống như một tên thợ săn quỳ bên kia hố bình tĩnh dụ cậu vào bẫy, nét mặt dần lộ ra vẻ quỷ dị, "Sợi dây này buộc vào thắt lưng nó, một đầu nằm trong tay cậu, đầu còn lại nằm trong tay nhà họ Nhiếp. Khi hai đầu bị kéo chặt vào nhau, người chịu thiệt duy nhất sẽ là thằng nhóc đó. Tên của nó được đặt theo họ của nhà họ Nhiếp, nó không thể nào tách rời với cả dòng họ Nhiếp, chỉ cần cậu buông tay ra là có thể thở được thôi."
"Người tôi yêu là anh ấy, không phải ông." Túc Tức cụp mắt, vẻ mặt không hề thay đổi, "Ông không thuyết phục được tôi đâu."
"Hôm nay tôi đến đây thì tất nhiên là đã mang theo vài thứ để thuyết phục cậu." Ánh mắt ông ta dần trở nên dịu dàng hơn, sau đó Nhiếp Minh Vinh đưa tay vào túi áo khoác.
Khi bàn tay xuất hiện trở lại trong tầm mắt của Túc Tức, trên đó có thêm một cây bút mảnh.
Nhiếp Minh Vinh đặt bút lên bàn rồi từ từ đẩy nó qua chỗ cậu.
Nhìn chiếc bút nọ, Túc Tức phát hiện đó là một cây bút ghi âm. Cậu xem qua cây bút ghi âm trong tay, trông thấy nút play trên bút bèn vươn tay ấn vào, trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi.
Nội dung đoạn ghi âm bắt đầu từ lúc Nhiếp Minh Vinh tra hỏi trong văn phòng, không khó để nghe ra chuyện ông và Nhiếp Tĩnh Trạch có mâu thuẫn với nhau.
Nhiếp Minh Vinh đang cố thuyết phục Nhiếp Tĩnh Trạch chia tay với cậu, nhưng giọng điệu hờ hững của người này dường như không phù hợp.
Nhiếp Minh Vinh bình tĩnh mỉm cười, sau đó hỏi Nhiếp Tĩnh Trạch lần nữa, Bây giờ cha rất tò mò, con ở bên cậu ta là con thật sự vẫn còn yêu cậu ta hay đơn thuần là chỉ muốn muốn chống lại cha, muốn chọc giận cha đây? Dẫu gì khi ấy con chán ghét đứa nhỏ đó đến mức nào cha cũng thấy rõ thế mà."
Sau câu hỏi của người bên kia, một lúc lâu, trong bản ghi âm chỉ còn lại tiếng điện sột soạt. Nhiếp Tĩnh Trạch dường như im lặng không muốn trả lời.
Nhiếp Minh Vinh lại bắt đầu cuộc trò chuyện, "Vậy nhà họ Nhiếp thì sao?"
Túc Tức nghe Nhiếp Minh Vinh hứa với Nhiếp Tĩnh Trạch rằng chỉ cần Nhiếp Tĩnh Trạch đồng ý chia tay với cậu và đính hôn với một người em trong gia tộc thường xuyên qua lại với nhà họ Nhiếp thì Nhiếp Minh Vinh sẽ giao quyền thừa kế của nhà họ Nhiếp cho hắn trước mặt tất cả các quan khách trong bữa tiệc đính hôn.
Sau khi giọng nói của Nhiếp Minh Vinh biến mất, trong đoạn ghi âm cả buổi đều không nghe thấy giọng của Nhiếp Tĩnh Trạch.
Sau khi âm thanh sột soạt của dòng điện chạy qua, nội dung ghi âm đột ngột kết thúc.
"Nghe thấy không?" Nhiếp Minh Vinh gõ đầu ngón tay lên bàn rồi khẽ thở dài, trong mắt có chút thương hại và tiếc nuối, "Nó đã im lặng tận hai lần rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT