Edit: Quả táo có sâu | Beta: Phạm Hà
-
Ăn tối xong, Túc Tức chủ động đứng dậy rửa bát.
Nhiếp Tĩnh Trạch ấn cậu ngồi xuống ghế, cầm lấy bát đũa trên tay cậu, nói: "Có máy rửa bát."
Túc Tức lại từ trên ghế đứng lên: "Máy rửa bát rửa không sạch."
Nhiếp Tĩnh Trạch hừ một tiếng: "Nhưng cũng vẫn sạch hơn em rửa."
Túc Tức mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói tiếp nữa.
Nhưng trong lòng lại nghĩ rõ ràng cậu làm việc trong nhà hàng lẩu lâu như vậy, thỉnh thoảng còn vào bếp rửa bát, làm sao có thể không làm tốt một việc nhỏ như vậy chứ.
Một lúc sau, tiếng nước chảy vang lên bên tai, cậu ngẩng đầu liếc nhìn về phía bồn rửa.
Thấy đối phương không dùng máy rửa bát mà dùng tay rửa sạch bát đũa rồi úp lên trên kệ.
Túc Tức trở lại sô pha trong phòng khách ngồi xuống, cúi đầu khi có khi không nghịch đồng hồ đeo trên cổ tay.
Khi nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, cậu ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Tĩnh Trạch đang đi về phía mình: "Em phải về rồi."
Nhiếp Tĩnh Trạch không trả lời, hắn ngồi xuống bên cạnh cậu: "Em muốn tắm lúc nào?"
Túc Tức nghe vậy thì do dự một giây: "Anh muốn đêm nay em ngủ lại đây sao?"
Nhiếp Tĩnh Trạch ngước mắt lên hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ anh không nên giữ bạn trai mình lại qua đêm sao?"
Trong lòng Túc Tức có chút dao động, nhưng lại quay đầu nhìn về phía phòng ngủ: "Em ngủ ở phòng bên sao?"
"Nếu như em muốn ngủ ở đó." Nhiếp Tĩnh Trạch suy nghĩ một chút, trong giọng nói của hắn có xen lẫn ý cười vi diệu: "Nhưng anh không kiến nghị em làm vậy.
Dù sao thì giường ở phòng bên cũng tương đối nhỏ, hai người ngủ thì hơi chật chội."
Túc Tức lập tức phản ứng lại, vành tai đỏ ửng dời tầm mắt, làm ra vẻ mặt như bình thường nói: "Em không nói là muốn ngủ cùng anh."
"Em không ngủ với anh, thì còn muốn ngủ với ai?" Nhiếp Tĩnh Trạch liếc cậu một cái, rất tự nhiên sờ lên vành tai đỏ bừng của cậu từ phía sau, nhẹ nhàng vuốt ve một chút, lại lùi một bước: "Nhưng giường nhỏ cũng có cái hay của giường nhỏ.
Như vậy thì em cũng chỉ có thể ôm anh ngủ thôi."
Túc Tức giải cứu vành tai đang ngày càng bị xoa nóng của mình từ trong ngón tay đối phương, giơ đầu ngón tay mát lạnh áp lên tai để hạ nhiệt.
Ánh mắt Nhiếp Tĩnh Trạch dừng lại trên đầu ngón tay trắng nõn của cậu một lúc, vươn tay nắm lấy bốn ngón tay của cậu.
Túc Tức quay lại nhìn hắn.
Nhiếp Tĩnh Trạch im lặng, bỏ bốn ngón tay của cậu xuống, lật ngửa lòng bàn tay và ngón tay cậu lên.
Túc Tức khựng lại trong chốc lát, khi ánh mắt chạm phải làn da hơi thô ráp trên đầu ngón tay và lòng bàn tay của mình, cậu lập tức tỉnh táo lại, lòng bàn tay hơi nằm lại, muốn rút tay về.
Nhiếp Tĩnh Trạch như dự cảm được, lập tức nắm chặt tay cậu, vươn ngón trỏ thon dài ra, chạm vào lòng bàn tay và đầu ngón tay của cậu, cuối cùng dừng lại trên vết chai dày gần khớp ở ngón giữa, đôi mắt hơi tối lại, giọng điệu không nghe ra được cảm xúc: "Khi đi học thường xuyên phải cầm bút viết cũng không có vết chai, mà bây giờ có vết chai rồi."
Túc Tức mím môi kinh ngạc, không ngờ đối phương còn nhớ chi tiết như vậy.
Ngay cả bản thân cậu cũng suýt chút nữa không nhớ rõ, hóa ra vết chai này không phải có từ hồi cậu đi học nhiều năm trước, mà là hai năm trở lại đây.
Cậu dửng dưng nói: "Hồi đi học em không chăm chỉ chút nào, không có vết chai là chuyện bình thường, hai năm nay ra ngoài làm việc, không biết đã chăm chỉ hơn hồi đi học bao nhiêu lần nữa."
Nhiếp Tĩnh Trạch im lặng một giây, sau đó cau mày: "Khi anh ra nước ngoài du học, không biết là em sẽ bị nhà trường cho thôi học."
"Anh không biết cũng là điều bình thường." Túc Tức gật đầu thấu hiểu: "Lúc đó anh đi nhanh như vậy chắc chắn đã có dự định ra nước ngoài và có chuẩn bị từ trước.
Hơn nữa, dù nhà trường không đuổi học em, em cũng không thể tốt nghiệp nổi với luận văn em đã nộp lúc đó và biểu hiện khi bảo vệ luận văn được."
Nhiếp Tĩnh Trạch càng cau chặt mày hơn: "Em có muốn đi học lại không?"
"Đã từng nghĩ tới." Vẻ mặt Túc Tức có chút mờ mịt: "Nhưng em hoàn toàn không phải loại người có năng khiếu trong học tập.
Mười mấy năm qua, em đều lãng phí khoảng thời gian đi học của mình."
Nhiếp Tĩnh Trạch không lên tiếng, chỉ đưa tay lên xoa mặt cậu mà lòng nặng trĩu.
Túc Tức đứng dậy cười cười với hắn, phá vỡ sự im lặng trước: "Em đi tắm đây."
Nhiếp Tĩnh Trạch sững lại một lúc, sau đó đứng dậy theo, đi vào phòng ngủ lấy cho cậu một bộ quần áo ở nhà và đồ lót để thay.
Khi đối phương bước ra, ngoài bộ quần áo ở nhà và đồ lót mới tinh mà Túc Tức đã mặc khi ở lại vào lần trước, trên tay còn có một chiếc khăn tắm sẫm màu dày dặn.
Túc Tức vươn tay nhận lấy, mở khăn tắm ra nói: "Em dùng khăn tắm lần trước là được rồi."
Cậu nói xong nhưng mãi vẫn không thấy đối phương trả lời.
Cậu sững sờ một lúc, nhưng tự đoán ra được chắc hẳn chiếc khăn tắm lần trước cậu dùng có lẽ đã bị vứt đi rồi.
Túc Tức không sờ vào chiếc khăn tắm mới trong tay nữa, ôm tất cả vào trong ngực rồi đi về phía phòng tắm.
Khi treo quần áo trong phòng tắm, Túc Tức tung chiếc khăn tắm dày dặn ra rũ nhẹ, nhưng lại ngạc nhiên nhận ra chiếc khăn trên tay lớn hơn cậu tưởng rất nhiều.
Đây là một chiếc khăn tắm dày dặn mới tinh.
Cậu nhìn khăn tắm trong tay, im lặng không nói.
Lúc cậu bước ra khỏi phòng tắm sau khi tắm xong, Nhiếp Tĩnh Trạch vẫn ngồi trong phòng khách gõ máy tính xách tay, hệt như đêm hôm đó vậy.
Hắn ngẩng đầu nhìn cậu, giống như nhớ đến cái gì đó, hỏi cậu: "Tóc lại ướt nữa rồi à?"
Túc Tức dừng bước, bỗng nhớ lại chuyện xảy ra đêm đó, không khỏi bật cười: "Lần này là gội đầu."
Nhiếp Tĩnh Trạch không nói gì nhưng lại hơi nhướng mày, ngồi trên sô pha sai cậu đi lấy máy sấy trong ngăn kéo tóc ra, sau đó vẫy tay với cậu nói: "Lại đây."
Túc Tức bước tới với chiếc máy sấy tóc trên tay.
Nhiếp Tĩnh Trạch lấy máy sấy tóc trên tay cậu cắm vào ổ điện ở bên cạnh, dùng đầu ngón tay bật công tắc gió nóng trên máy sấy, ra hiệu với Túc Tức: "Em lại đây một chút."
Túc Tức liếc nhìn máy tính ở trước mặt hắn: "Em tự mình sấy được."
Nhiếp Tĩnh Trạch không nói nhiều với cậu mà trực tiếp duỗi tay ra kéo cậu ngồi trên đùi mình, một tay giơ lên luồn vào mái tóc ngắn ướt đẫm nước của cậu, tay còn lại giơ máy sấy lên sấy tóc cho cậu.
Túc Tức ngồi trên đùi của Nhiếp Tĩnh Trạch, cao hơn Nhiếp Tĩnh Trạch một chút, vì vậy cậu bất giác hơi khom lưng, cúi đầu xuống.
Cổ áo ngủ hơi tách ra theo chuyển động của cậu, để lộ cần cổ thon dài trong không khí.
Phần đốt sống cổ hơi nhô lên khiến Túc Tức trông gầy gò, còm nhom, mái tóc ngắn trở nên đen bóng sau khi ngâm nước càng khiến cho làn da trên cổ cậu trông trắng nõn.
Nhiếp Tĩnh Trạch liếc nhìn, bàn tay đang cầm máy sấy tóc khựng lại trong chốc lát, nhưng bàn tay đang luồn vào tóc của Túc Tức cũng không tiến sâu hơn nữa.
Túc Tức vẫn luôn giữ tư thế khom lưng cúi đầu, nhưng trong lòng lại thấy có chút kỳ lạ, không khỏi cử động, quay mặt qua hỏi: "Làm sao vậy?"
Nhiếp Tĩnh Trạch nhỏ giọng nói: "Đừng nhúc nhích."
Túc Tức nhìn mặt đất khẽ chớp mắt, không động đậy nữa.
Tiếng gió thổi ù ù từ máy sấy tóc bỗng biến mất.
Mái tóc vẫn còn ướt không cảm nhận được bất kỳ cơn gió nào, từ từ rơi xuống dán sát vào da trong không khí tĩnh lặng.
Bàn tay Nhiếp Tĩnh Trạch luồn vào tóc cậu khẽ siết lại, nắm lấy chân tóc cậu kéo lên.
Túc Tức đang quay lưng về phía hắn không rõ vì sao hắn lại làm vậy, nhưng vẫn thuận theo sức lực của đối phương, hơi ngẩng mặt lên.
Giây tiếp theo, phía sau gáy gần đốt sống cổ bị đôi môi mát của ai đó hôn lên.
- Hết chương 52 -
Tác giả: Tiếp theo đây, hầu như đều là về cuộc sống yêu đương hàng ngày, sau đó sẽ giải quyết một vài vấn đề nhỏ.
-.