Tối đó sau khi tan làm trở về nhà, Túc Tức lại gặp anh đầu bếp nhà bên trong con hẻm hẹp ở cửa sau.

Lúc hai người định tạm biệt nhau khi cậu ra khỏi hẻm tới nơi có ánh đèn đường thì anh đầu bếp dường như nhớ tới cái gì đó, xoay người gọi cậu lại, lục lọi trong cái túi áo rồi móc ra hai tấm vé xem phim miễn phí.
Anh đầu bếp mượn ánh sáng của bóng đèn trên đỉnh đầu nhìn mấy dòng chữ in trên tấm vé, nắm lấy tay của Túc Tức nhét chúng vào trong tay cậu: "Hai ngày trước chủ tiệm phát phúc lợi cho nhân viên.

Chỉ tiếc là một người lớn tuổi như anh bây giờ cũng không còn ham thích chuyện xem phim chiếu rạp này nọ nữa.

Hai tấm vé này cứ để chỗ anh thì chắc chắn sẽ hết hạn mất, cứ đưa cho em với mấy đứa bạn cùng trang lứa thì hay hơn."
Anh nói xong liền rời đi, không hề cho Túc Tức thốt ra bất kỳ lời từ chối nào.

Vậy nên Túc Tức cũng không có cơ hội giải thích cho bản thân mình, có lẽ cậu đã không đến rạp và xem phim mấy năm rồi.
Khi cậu còn đang lưỡng lự không biết có nên đuổi theo hay không thì đã thấy người đầu bếp đang đi càng lúc càng xa.

Túc Tức do dự một giây, cuối cùng cũng cất hai tấm vé vào túi.

Sau khi trở về nhà, cậu đặt hai tấm vé ở đầu giường của Chung Tình, gửi tin nhắn wechat muốn tặng lại cho y.
Chung Tình lại nói rằng y phải chịu nhiều nỗi khổ chứa chan không đếm xuể, ròi tối y phải tăng ca liên tục còn ban ngày lại phải ngủ bù thì làm sao có thời gian đi xem phim cho được.

Sau đó còn tiện nhắc nhở thêm một câu, bảo Túc Tức đừng quên xem thời hạn có hiệu lực trên tấm vé, đừng để lâu quá nếu không thì không dùng được.
Túc Tức thấy thời gian miễn phí chỉ còn trong tuần này.

Cậu suy nghĩ thêm một chút, ngược lại nhớ tới kỳ nghỉ tháng này hình như vẫn còn.

Túc Tức nghiền ngẫm tỉ mỉ lại, dường như trong lòng cậu cũng không hề ghét những trò giải trí đột ngột như xem phim này lắm.
Chỉ là khi nghĩ đến hai chữ "bạn bè" trong lời của anh đầu bếp, lòng cậu lại dấy lên nhiều gợn sóng.

Nghĩ tới nghĩ lui, hiện giờ bạn bè mà cậu quen biết ở thành phố này, ngoại trừ Chung Tình luôn luôn bên nhau dưới cùng một mái nhà ra thì bạn bè của cậu đại khái cũng chỉ có Dương Tập.
Tuy nhiên, thời gian gần đây Dương Tập lại đang bận rộn với công việc và theo đuổi người ta nên hầu như không có thời gian rảnh rỗi để đi xem phim cùng cậu.

Thay vì vậy có lẽ đối phương sẵn sàng đi cùng Thẩm Thanh Y hơn.
Dù không tìm được ai có thể đi cùng mình nhưng ý nghĩ đi xem phim xuất phát từ sự nông nổi của cậu đã để lại dấu ấn khó phai mờ trong lòng.
Ngày hôm sau khi đi làm, Túc Tức tìm người phụ trách xếp lịch để được nghỉ một ngày cuối tuần.

Sắc mặt của đối phương có ý trêu ghẹo nói: "Hiếm khi thấy lúc cậu tích cực nghỉ phép như vậy, trước giờ cậu đều để ngày nghỉ chồng liên tục tới cuối tháng, tôi còn phải lo lắng kỳ nghỉ phép của cậu quá hạn bị huỷ bỏ, còn phải đặc biệt chú ý tới nhắc nhở cậu nữa."
Túc Tức nghe vậy cũng cười cười nhưng không nói gì nhiều.
Cậu cũng không nghĩ đến chuyện kiểm tra dự báo thời tiết vào ngày cuối tuần làm gì, nào ngờ cả tuần trời mát mẻ không mây, trái lại ngày thứ bảy điện thoại lại nhảy ra thông báo cảnh báo có mưa to xuất hiện.
Buổi sáng thức dậy đã thấy mây đen phía chân trời nặng nề chồng chất lên nhau, sương sớm dày đặc bao phủ khắp thành phố, không khí đầu đông vừa ngột ngạt vừa lạnh lẽo.

Túc Tức lấy chiếc chăn bông dày khác từ trong tủ treo ra thay cho chiếc chăn mùa thu.
Gần chiều rồi mà mưa lớn vẫn chưa trút xuống, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời giống như sắp rơi xuống.

Túc Tức thay bộ áo len dày màu sẫm, trước khi ra ngoài còn mang theo cây dù đen đặt sau cánh cửa.
Vị trí của rạp chiếu phim nằm trong một trung tâm mua sắm trên phố đi bộ gần nhà hàng lẩu, không xa nơi cậu sống.

Cậu vẫn đi theo con đường làm việc trước đây, đi bộ qua con hẻm gần nhà cho thuê.

Được nửa đường, mưa to không hề báo trước mà đến, Túc Tức lập tức cầm ô lên che.
Trong mưa sương, giữa đường có một chiếc xe chậm rãi chạy ra khỏi đội ngũ chờ đèn đỏ, dừng lại ở ven đường cách cậu không xa.

Những người đi bộ không mang ô cúi đầu trù ẻo một tiếng, hai tay che ở trên trán, bước chân vội vàng chạy qua bên cạnh cậu, không hề để ý tới chân mình đã đạp vào trong vũng bùn.
Bùn trong vũng nước văng lên mặt giày.

Túc Tức rũ mắt nhìn một cái, che dù đi về phía dưới mái hiên của nhà sách, để chiếc dù dựa vào bức tường bên ngoài rồi rút khăn giấy từ trong túi ra, khom lưng lau sạch bùn trên mặt giày.
Chủ tiệm nhà sách đang ngồi diện cậu đi ra khỏi quầy thu ngân, dừng lại trước mặt cậu hỏi han ân cần: "Cậu có thể cho tôi mượn dù của cậu một chút được không? Con trai tôi mang cơm đến nhưng lại bị kẹt ở bên kia đường rồi, tôi muốn sang bên đó đón con.

"
Túc Tức đưa chiếc dù đang được dựng dựa vào tường cho đối phương.
Chủ tiệm nhà sách liên tục nói cảm ơn, lại xoay người dặn dò nhân viên sắp xếp kệ sách trong nhà sách một tiếng, sau đó lập tức cầm dù chạy thật nhanh.
Túc Tức đứng trước cửa tiệm một giây, cuối cùng cũng bước vào trong nhà sách.

Cậu đi một mạch qua các khu vực văn học và tiểu thuyết, đến các khu để văn phòng phẩm.

Tiện tay cầm lấy sách hướng dẫn nấu ăn trên giá sách lật chúng một cách hờ hững rồi lại buông xuống.

Cậu tiến về phía trước hai bước, khi nhìn lên trên giá trên cùng thì thấy những quyển có liên quan đến việc trồng cây cảnh.
Ánh mắt của Túc Tức dừng lại một lát, sau đó mới nhớ ra đây là chuyên ngành đại học của cậu.

Cậu vốn định trực tiếp đi vòng qua nhưng lại vẫn đứng đó chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn vươn tay ra về phía giá sách.

Cậu lấy cuốn sách xuống, nhìn lướt qua nó nhưng cậu lại không quen thuộc với nội dung của cuốn sách một chút nào.
Túc Tức đóng trang sách trong tay lại, sững sờ nhìn tên trên bìa một lần nữa, cuối cùng thở nhẹ ra một hơi đem sách đặt lại chỗ cũ.

Cậu tự ước lượng thời gian trong đầu một chút rồi bước về phía cửa nhà sách.

Lúc cậu xoay người lại vô tình đụng trúng một khách hàng khác, Túc Tức lùi một bước dự định ngẩng đầu lên nói xin lỗi, nhưng khi nhìn rõ mặt khách, sững sờ tại chỗ.
Vị Khách kia dường như đã sớm đoán được cậu muốn nói cái gì, lập tức đứng thẳng người lại, hơi nhướng mày nói: "Không sao đâu."
Túc Tức đi theo phía sau hắn ra khỏi khu vực giá sách, chủ tiệm sách một tay xách hộp cơm giữ ấm, tay kia cầm chiếc dù trên đỉnh còn nhỏ vài giọt nước.

Chủ tiệm vừa liếc mắt thấy cậu đã nhanh chóng đặt hộp cơm lên bàn thu ngân, vừa nói cảm ơn vừa đưa trả lại cây dù cho Túc Tức.
Túc Tức còn chưa kịp đưa tay ra thì Nhiếp Tĩnh Trạch đã sớm nhận giùm cậu, sắc mặt không hề thay đổi nói một tiếng: "Không cần cảm ơn." Sau đó liếc mắt nhìn Túc Tức một cái: "Em muốn đi đâu?"
Túc Tức không trả lời hắn, chỉ lấy lại chiếc ô của mình trong tay Nhiếp Tĩnh Trạch, bước chân vững vàng đi ra khỏi nhà sách.

Nhiếp Tĩnh Trạch đi theo sau cậu, đứng ở dưới mái hiên nhìn Túc Tức đang cầm ô chuẩn bị bước ra, hơi nhíu mày: "Tôi không có mang dù theo."
Túc Tức nghiêng một phần cây dù trong tay ra, hỏi hắn: "Anh không lái xe đến à?"
"Tôi không." Nhiếp Tĩnh Trạch thuận miệng tiếp lời, đi lên trên cầm lấy cán dù trong tay cậu, nhắc lại rõ từng chữ thêm một lần nữa: "Tôi không lái xe đến, nên đành mượn tạm dù của cậu một chút."
Hắn nâng một cánh tay qua vai Túc Tức, ôm anh vào lòng, nhẹ nhàng đẩy Túc Tức đi vào trong cơn mưa lớn.

Trong một khoảnh khác ngắn ngủi, toàn thân cậu đã bị bao vây bởi hơi thở của đối phương khiến cho tâm tư cậu hốt hoảng trong giây lát.

Ánh mắt không thể làm chủ được rơi vào trên tay cầm dù kia của Nhiếp Tĩnh Trạch.
Đối phương mặc áo khoác màu đen, tay áo cầm dù hơi co lại khi cầm ô để lộ chiếc đồng hồ đang đeo trên cổ tay.
Việc đeo đồng hồ đeo tay không phải là chuyện lạ, nhưng dù là mặt kính hay dây đeo kim loại thì nó đó trông như một chiếc đồng hồ cũ từ vài năm trước rồi.
Quan trọng hơn là, ánh mắt của Túc Tức nhìn chằm chằm vảo cổ tay Nhiếp Tĩnh Trạch, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy chiếc đồng hồ kia hơi quen thuộc.
Cùng lúc đó, chủ nhà sách ngồi sau quầy thu ngân ăn cơm đột nhiên ngẩng đầu lên, ngạc nhiên khi nhìn thấy cạnh cánh cửa nhà sách có một chiếc dù cô đơn đang đặt dựa vào đó.
Chiếc ô tô đậu ngoài đường dầm mưa dãi nắng cũng đã đợi chủ nhân khá lâu.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play