Người dịch: Rabbitlyn
Tuy ngày hôm sau vẫn nhớ rõ, nhưng Triệu Hữu Thời không chơi trò gọi điện thoại đánh thức đường dài, cô vẫn giả vờ hồ đồ, khi Trạch Mẫn gọi điện thoại tới chỉ trích cô, đúng lúc bạn cùng phòng Vương Du xuất hiện, cha mẹ Vương Du vừa vào cửa đã vui mừng nói: "Gian phòng ngủ này cũng thật sạch sẽ, nhìn sàn nhà, bàn ghế này."
Trạch Mẫn ở bên đầu kia điện thoại nghe thấy, châm chọc: "Em làm bảo mẫu cho người ta à?"
Triệu Hữu Thời cúp điện thoại đúng lúc, cười tít mắt bắt chuyện với Vương Du. Vương Du mập mạp, diện mạo đáng yêu, giống y cha cô ấy, ông Vương nói: "Cô bé, là cháu quét dọn phòng ngủ à, vất vả cho cháu rồi, lại đây ăn chút hoa quả đi."
Triệu Hữu Thời không từ chối được sự nhiệt tình của ông Vương nên đành nhận lấy.
Vương Du hoạt bát sáng sủa, lập tức lôi kéo Triệu Hữu Thời trò chuyện, chuyện dọn dẹp giường chiếu giao hết lại cho mẹ. Tới hôm sau có thêm hai người, một người là Khâu Tĩnh Linh, người con lại là La La Giai, trước khi các cô kịp đặt câu hỏi La La Giai đã nói: "Cha mẹ tớ đều họ La, bọn họ cho rằng họ La rồi thêm một chữ La nữa là chuyện vô cùng tốt, nên đặt tên tớ là La La Giai, không cần phải cảm thấy tên tớ đặc biệt làm gì, tên Tiểu Thời cũng rất đặc biệt đó."
Triệu Hữu Thời nhìn thấy các cô ấy nhìn về phía mình, cười nói: "Chị tớ tên Triệu Hữu Vi, với mong muốn đạt được thành tựu gì đó. Cha mẹ tớ vốn không tính sinh con thứ hai, ai ngờ sinh ra tớ, không biết đặt tên nào, nên đành chọn "Hữu Thời" có vẻ dễ nghe một chút."
Vương Du và La La Giai gật đầu, so với "Triệu Hữu Không" thì dễ nghe hơn nhiều. Khâu Tĩnh Linh đột nhiên nói: "Sinh con thứ hai? Nhà cậu rất giàu nha, năm đó sinh con thứ hai bị phạt nhiều tiền lắm. Tớ nghe nói ở nông thôn, nếu thai đầu là con gái có thể sinh thai thứ hai, ba mẹ cậu cũng quá trọng nam khinh nữ."
La La Giai bĩu môi, nháy mắt với Triệu Hữu Thời và Vương Du, ý bảo các cô không cần nói tiếp.
Lúc gọi điện thoại cho Trạch Mẫn, Triệu Hữu Thời thuật lại những lời của Khâu Tĩnh Linh: "Tính cách La La Giai thẳng thắn nhất, cậu ấy không thích Khâu Tĩnh Linh, mấy ngày nay hoàn toàn không để ý tới cô ấy, nhưng cậu ấy nói nhà cậu ấy đã sắp xếp cho cậu ấy đi du học vào năm hai, nên trong một năm này cậu ấy có thể thoải mái đắc tội người khác. Vương Du thật thà, giọng nói hơi giống trẻ con, rất đáng yêu, cậu ấy cũng không thích Khâu Tĩnh Linh."
"Thế còn em?"
"Em ư?" Triệu Hữu Thời vừa quạt vừa tìm được bóng râm, chất liệu của bộ quần áo này quá kém, vừa dày vừa khó chịu, nóng đến mức khiến cô muốn té xỉu, "Em mới chỉ ở chung với Khâu Tĩnh Linh có mấy ngày, cũng không biết có thích hay không, nhưng không thể bởi vì câu nói vô tâm đầu tiên của cô ấy mà cho rằng cô ấy không tốt."
Trạch Mẫn không hề lưu tình vạch trần cô: "Em cứ giả vờ đi, nếu trong lòng em không có khúc mắc với cô ta, sao em lại nói với anh nhiều chuyện về cô ta như vậy? Không phải em muốn có quan hệ tốt với tất cả mọi người đấy chứ, em có biết mệt hay không, anh đã sớm nói với em muốn làm thì làm, không muốn thì thôi, lúc mười tám tuổi không sống thật lòng mình, đợi đến hai tám tuổi thì xị mặt cho ai xem chứ?"
Triệu Hữu Thời tức tối: "Em muốn tìm cho mình một lý do không được sao, tại sao anh phải vạch trần em chứ?"
Càng ngày cô càng không kiêng dè khi nói chuyện với Trạch Mẫn, có rất nhiều chuyện không nói cho chị gái, cô sẽ nói với Trạch Mẫn. Ví dụ như nói cô không thích ngành tiếng Anh, nhưng chị gái nói ngành tiếng Anh không sợ bị đào thải, tiến khả công thối khả thủ (), sau khi tốt nghiệp không làm phiên dịch thì cũng có thể làm giáo viên, hơn nữa tốt nghiệp trường danh tiếng rồi sau này thi nghiên cứu sinh cũng dễ dàng hơn, đến lúc đó ở lại đại học làm giảng viên cũng được.
() Tiến tới trước thì có thể tấn công, lùi lại có thể phòng thủ
Huấn luyện quân sự kết thúc, Triệu Hữu Thời bị đen do phơi nắng, hai tuần sau lại trắng trở lại, La La Giai vô cùng ghen tị, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vương Du trắng trẻo thì không nói làm gì, cậu ấy béo nên trắng cũng là chuyện thường, còn cậu gầy như vậy dựa vào cái gì mà trắng thế chứ, thật không có thiên lý, không phải người gầy đều đen ư."
Triệu Hữu Thời rất hoang mang với lý luận của cô ấy, buổi trưa lúc đến căn tin ăn cơm tình cờ gặp Hoa Sơn, anh ta dắt theo một con chó Shar Pei, giới thiệu: "Nó là tiểu sư đệ Luận Kiếm."
Hóa ra thật sự có Luận Kiếm, Triệu Hữu Thời đột nhiên cảm thấy có lẽ lý luận của La La Giai cũng không khác thường.
Hoa Sơn thích Triệu Hữu Thời, nhưng cũng thích La La Giai, anh ta thích tất cả những cô gái đẹp dáng người yểu điệu, Vương Du bị chịu đả kích bởi chuyện này, vì thế cô ấy không thích gặp Hoa Sơn, mỗi lần gặp Hoa Sơn ánh mắt không hề hòa nhã, nhưng cô ấy vô cùng thích Luận Kiếm, bởi vì Luận Kiếm hợp với cô ấy đều thích ăn thịt.
Triệu Hữu Thời cười lớn nói với Trạch Mẫn: "Tiểu Du thường xuyên lén dùng nồi cơm điện trong phòng ngủ, còn hay lén ôm Luận Kiếm trở về nấu canh xương cho nó. Có một lần Hoa Sơn thành công xông vào phòng ngủ của bọn em, Luận Kiếm không muốn đi với anh ta, sau đó Tiểu Giai phải cầm cây lau nhà ra mới đuổi được anh ta ra khỏi phòng ngủ."
"Dã tâm của chó săn, em cách xa cậu ta một chút."
Hai người bắt đầu tranh luận về "Lòng lang dạ sói" và "Dã tâm chó săn", nhưng tranh luận mãi không có kết quả, Triệu Hữu Thời lại hỏi: "Đúng rồi, công ty thế nào rồi?"
Cuối cùng Trạch Mẫn đã nghiêm túc trở lại: "Lí Giang không dám hành động lớn, Đinh Sĩ Lỗi nhút nhát, anh đang nghĩ cách."
"Anh nói muốn chuyển đổi, vậy rốt cuộc là chuyển đổi như thế nào?"
"Em muốn nghe sao?" Trạch Mẫn cười, kiên nhẫn giải thích đơn giản, cũng không quan tâm Triệu Hữu Thời nghe hiểu hay không, mỗi lần trò chuyện kéo dài tận hai tiếng.
Trạch Mẫn hỏi: "Có phải sắp tắt đèn rồi không? Em trốn ra ban công gọi điện thoại, có nhiều muỗi không?"
Triệu Hữu Thời gãi chân: "Không nhiều lắm."
Trạch Mẫn cười: "Vậy em cứ ở lại thêm hai tiếng nữa, anh tiếp tục nói."
Triệu Hữu Thời nóng nảy: "Không được, em muốn đi ngủ."
Trạch Mẫn cười, dường như muốn nói "Anh biết là em không thành thật mà", Triệu Hữu Thời cố gắng đuổi muỗi: "Em cúp thật đây, tạm biệt."
"Đợi đã!" Trạch Mẫn ngăn cô lại, "Quốc khánh em có về không?"
"Không."
Quốc khánh được nghỉ dài, ba người trong phòng ngủ đều về nhà, chỉ có Triệu Hữu Thời ở lại trường, cô cũng muốn quay về Lô Xuyên nhưng chị gái không cho phép: "Em về làm gì chứ? Nghỉ được có hai ngày rồi lại phải đi, tốn tiền tàu xe. Chị ở nhà mọi chuyện đều tốt cả, không cần em phải quan tâm, em đã học đại học rồi, nên học cách độc lập đi." Không cần phải luôn nhớ đến chị, không cần phải có gánh nặng trên lưng, Triệu Hữu Thời nên có cuộc sống của chính mình, một mình Triệu Hữu Vi cũng có thể làm việc ăn cơm, hai chị em là hai cá thể độc lập, hiện tại phải bắt đầu học cách tách ra.
Triệu Hữu Thời lẻ loi đứng trong phòng ngủ, nhớ chị gái đến cồn cào ruột gan. Hôm nay cô tiếp tục đa sầu đa cảm, đến căn tin mua một phần cơm trưa, trên đường trở về phòng ngủ có người không ngừng ấn còi, theo phản xạ có điều kiện cô nghĩ mình chắn đường, lập tức lui sang một bên, có người nói: "Lỗ tai của em lại có vấn đề à?"
Triệu Hữu Thời giật mình, mở to mắt nhìn về phía chiếc xe con màu đen, Trạch Mẫn từ ghế lái đi ra, rất hài lòng với biểu tình của cô: "Con mọt sách, hoàn hồn!"
Triệu Hữu Thời ngạc nhiên: "Sao anh lại đến đây?"
"Tôi cũng kì quái sao cậu ta lại đi theo tôi tới nơi này." Người ngồi bên cạnh ghế lái đi ra, cười nhìn Trạch Mẫn, "Hóa ra nguyên nhân là đây."
Triệu Hữu Thời cảm thấy đối phương rất quen mặt, nhưng không nhớ ra rốt cuộc anh ta là ai, vẫn là Trạch Mẫn nhắc nhở: "Lần này anh làm tài xế miễn phí cho anh Dương, tiểu câm điếc, chào anh Dương đi."
Triệu Hữu Thời lập tức lên tiếng: "Em chào anh Dương."
Anh Dương buồn cười, vẫy tay đáp lại: "Chào em! Đúng rồi, em có biết những người học tiến sĩ ở trường em sống ở chỗ nào không?"
Triệu Hữu Thời kì quái: "Em không biết ạ."
"Vậy học tiến sĩ ở đâu?"
Triệu Hữu Thời cũng không rõ, anh Dương bất đắc dĩ gõ vào xe: "Không có cách nào rồi, anh đành phải đi loanh quanh tìm thôi, không quấy rầy hai vợ chồng son nữa. Trạch Mẫn, chốc nữa gọi điện thoại cho anh."
Trạch Mẫn đưa Triệu Hữu Thời quay về kí túc xá, đăng kí với quản lí là anh trai để lên lầu, Triệu Hữu Thời cố gắng khống chế biểu tình, nhưng nụ cười vẫn mất tự nhiên: "Sao anh lại chạy tới đây, anh ở lại được bao lâu?"
"Anh Dương nói có việc tới đây, anh vừa vặn có thể ké tiền vé máy bay, xuống máy bay còn có xe đi lại, chả mất gì hết."
Triệu Hữu Thời vội vàng nói: "Em nhớ chị em, lần sau anh mang chị em đến được không?"
Trạch Mẫn buồn cười nhìn cô: "Em thực sự coi anh là lái xe sao? Buổi chiều anh phải trở về rồi, trong công ty còn một đống việc, mang chị em đến để cho chị em ở hai tiếng rồi lại về à?"
Triệu Hữu Thời mất mát: "Em chỉ nói vậy thôi mà."
Trạch Mẫn nâng mặt cô, vuốt loạn tóc cô: "Chỉ nhớ mỗi chị em?"
Triệu Hữu Thời nhìn anh, lại cúi đầu chỉnh lại tóc. Trạch Mẫn càng vuốt loạn hơn, nhân lúc cô còn chưa phản kháng nói: "Phòng ngủ quả nhiên sạch sẽ, một tháng này làm bảo mẫu không hề ít?"
Trên sàn nhà không có một sợi tóc nào, bàn học sạch sẽ, ngăn nắp nhất chắc chắn là của Triệu Hữu Thời, Trạch Mẫn đến gần, trên bàn học và lan can giường còn dán tên cô, ga giường trang nhã sạch sẽ.
Triệu Hữu Thời bật điều hòa, rửa hai quả táo để vào trong bát, sau đó rót cho Trạch Mẫn một cốc nước, Trạch Mẫn nói: "Lúc có một mình em không bật điều hòa sao?"
"Thời tiết lạnh mà, quạt điện còn chả bật ấy, hôm nay nhiệt độ cao, em sợ anh nóng, anh mau ngồi đi."
Cô bận trước bận sau, cẩn thận chu đáo, dường như coi Trạch Mẫn là khách, lễ nghi tiếp khách chu toàn, vẻ mặt Trạch Mẫn không hề vui mừng, uống xong nước đưa cốc cho Triệu Hữu Thời, cô lại rót thêm cốc nữa.
Trong điện thoại bọn họ nói không hết chuyện, mỗi một ngày cách trăm nghìn sông núi dường như đều rất thú vị, nhưng hiện tại gặp mặt hai người lại xấu hổ, im lặng rất lâu, lại không biết nên nói gì để mở đầu. Trạch Mẫn đành phải dùng cách của mình phá vỡ cục diện bế tắc, đứng lên khom lưng, trực tiếp muốn hôn cô. Triệu Hữu Thời hoảng sợ, không tự chủ được trốn về phía sau, giơ hai chân lên ghế, trọng lực không ổn định, trong nháy mắt Triệu Hữu Thời biến mất trước mặt Trạch Mẫn.
"Rầm" một tiếng, Triệu Hữu Thời ngã chổng vó, hét lên một tiếng, đau đến mức không đứng dậy nổi.
Trạch Mẫn tức giận: "Em còn có thể ngu hơn được không." Vừa mắng vừa nâng cô dậy, bàn tay xoa sau lưng cô, Triệu Hữu Thời mặt đỏ tía tai, đành dâng cơm trưa cho anh.
Trạch Mẫn ăn mấy miếng, nhíu mày: "Đầu bếp trong căn tin bọn em hôm nay bị run tay à?" Gắp một miếng thịt vào miệng Triệu Hữu Thời.
Triệu Hữu Thời nhai thịt nói: "Rất thơm, có vấn đề gì đâu."
Trạch Mẫn lại gắp một miếng thịt cho cô, tiện thể và mấy miếng cơm cho cô, Triệu Hữu Thời đỏ mặt, nhai đồ ăn trong miệng nên nói không rõ ràng: "Anh tự ăn đi, em mua thêm phần nữa."
Trạch Mẫn ăn xong, Triệu Hữu Thời lại đi rửa bát. Bên cạnh chậu rửa bát là cửa sổ ban công, Trạch Mẫn đứng ở cửa sổ, ngẩng đầu nhìn đống quần áo phơi bên ngoài, trên sân thượng phơi quần và áo lót, kiểu dáng đơn giản bảo thủ, bay bay theo gió.
Miệng bỗng nhiên khô, anh lại uống nước tiếp, nhìn xung quanh một chút, một lúc sau mới gọi điện cho anh Dương, bảo anh ấy đến cửa Nam đón, Trạch Mẫn nói với Triệu Hữu Thời: "Anh phải ra sân bay rồi."
Triệu Hữu Thời "vâng" một tiếng, khẽ thở phào, nhưng lại cảm thấy hơi mất mát.
Trạch Mẫn: "Em chờ nhé, anh quay lại ngay."
Nói xong bước ra khỏi phòng ngủ, Triệu Hữu Thời cảm thấy kì quái, thành thật chờ anh. Một lát sau Trạch Mẫn ôm một thùng các-tông trở về, đặt xuống đất: "Quà phù hợp với phong cách của em."
Triệu Hữu Thời ngồi xổm xuống mở ra, thấy bên trong đầy dầu gội đầu, sữa tắm, bột giặt, thuốc tẩy, thậm chí có cả thuốc sát trùng, cô không nói gì, nhìn về phía Trạch Mẫn, Trạch Mẫn cười: "Phúc lợi của nhân viên trong khách sạn anh Dương, hẳn một đống lớn, anh tùy tiện mang theo cho em một ít, không thích sao? Không thích thì anh cầm đi."
Triệu Hữu Thời nhanh chóng nói: "Thích chứ!" Cô cười híp mắt giống như trăng lưỡi liềm, như gió xuân, cực kì vui sướng.
Cuối cùng Trạch Mẫn hôn cô một cái, thấp giọng nói: "Anh đi đây, nghỉ đông gặp."
Tim Triệu Hữu Thời đập thình thịch, nói nhỏ khiến người ta không nghe rõ: "Tạm biệt, nghỉ đông gặp."