“Ngày mai chúng ta xuất phát!” Tiên Chấn Long ra lệnh.
“Vâng!” Các anh em đồng thanh đáp.
Giữa trưa ngày hôm sau, nhóm chín người của Tiêu Chấn Long đi đến bến cảng định trực tiếp lèn thuyên đến Thượng Hải.
Buối sáng Tiêu Chấn Long phái Hoàng Bắc đến bến cảng xem xét tình hình ở cảng, Hoàng Bắc báo cáo nói rằng họ có bán vé thuyền đi thắng đến Thượng Hải, thời gian thuyên khởi hành là mười hai giờ mười phút trưa, Tiêu Chấn Long suy tính nửa ngày rồi quyết định đi thắng đến Thượng Hải, từ bỏ kế hoạch đi vòng qua Uy Hải, như vậy thì có thế tiết kiệm được rất nhiều thời gian nên anh bảo Hoàng Bắc mua chín vé thuyền đi Thượng Hải.
Trước khi khởi hành Lưu Hoàng Bắc hóa trang đơn giản một tí cho đám người họ đế tránh né tai mắt của cảnh sát, trong chín người có Tiêu Chấn Long, Phượng Nhi, Lưu Hoàng Bắc vốn không cần hóa trang, còn ba hộ pháp đã vào tù một thời gian dài nên bây giờ tướng mạo cũng khác nhiều so với trước khi vào tù, vậy nên chỉ cần hóa trang đơn giản một chút là được, Lưu Hoàng Bác suy nghĩ nửa ngày rồi hóa trang cho ba người họ thành hình tượng những thương nhân khoảng năm mươi tuổi, sau khi hóa trang xong đảm bảo chỉ cằn cảnh sát không dí mũi vào nhìn thì vốn không thế nhận ra người trước mắt chính là tội phạm vượt ngục đang bị truy nã.
Nhóm duy nhất hơi phiền chính là ba người Lý Thế Vinh, Trương Anh Tú và Lưu Hoàng Tây, ba người này vừa mới vào tù không lâu nên tướng mạo vốn không thay đối quá nhiều, thế nên cần nhiều thời gian hơn, khoảng chừng sau hơn một tiếng, dáng vẻ sau khi hóa trang của ba người mới dần dần hiện ra.
Hoàng Bắc hóa trang cho ba người thành dáng vẻ của ba người đàn ông trung niên khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi thoạt nhìn giống như lãnh đạo đơn vị.
Nhóm chín người của Tiêu Chấn Long nói với người bên ngoài là đến Thượng Hải để bàn chuyện làm ăn, Tiêu Chấn Long là ông chủ của công ty, Phượng Nhi là thư ký, những người còn
lại là quản lý của các bộ phận trong cồng ty.
Ve phằn tên của công ty, Tiêu Chấn Long đặt tên cho công ty của mình là: Công ty TNHH Tập đoàn Công thương nghiệp Nam Thiên, đây là lần đầu tiên Tiêu Chấn Long nói cho đám anh em biết tên của công ty mà mình muốn thành lập trong tương lai, thứ nhất là vì đế cho mọi người có một mục tiêu phấn đấu, hình thành một lực hướng tâm, không đến nỗi biến thành một tố chức xã hội đen chém chém giết giết.
Cho dù trong tương lai bản thản mình có thật sự biến thành người trong giới xã hội đen thì cũng phải phủ một lớp áo ngoài hợp pháp cho bản thân, mặt khác là vì tưởng niệm Nam mặt sẹo đã bị bệnh chết ở nhà giam Thành Bắc, cảm thấy rằng lúc ở trong tù anh ta đã chăm sóc mình rất nhiều nên lấy chữ Nam trong tên anh ta và chữ Thiên trong tên của mình tạo thành tên công tỵ của mình đế tưởng nhớ, thật ra thì còn có một yếu tố rất quan trọng chính là nguồn tài chính để khởi nghiệp công ty Nam Thiên cần khoản tiền mà Nam mặt sẹo đế lại ở Thâm Quyến, mặc dù Tiêu Chấn Long cũng không biết rốt cuộc khoản tiền đó được bao nhiêu, có thế chèo chống công ty này vận hành hay không, nhưng mà Tiêu Chấn Long tin rằng cho dù có được bao nhiêu thì anh cũng nhất định phải gảy dựng nên công ty này, bởi vì trong tương lai đây chính là vổn liếng đế nói lên thực lực của mình.
ở phía sau còn gắn thêm cảu châm ngôn này, không chỉ phù hợp với chiến trường giữa quổc gia và quốc gia mà còn phù hợp với tranh đấu giữa công ty với cõng ty trên thương trường, chỉ dựa vào niềm tin này mà sau ba năm ngẳn ngủi Tiêu Chấn Long đã thành công đưa tập đoàn Nam Thiên tiến vào mười công ty lớn mạnh nhất Trung Quốc, năm năm sau thăng cấp vào danh sách năm trăm công ty lớn mạnh nhất thế giới.
Đến mức cuối cùng khi quốc gia quyết định thu phục Đài Loan bằng vũ lực cũng suy xét mượn nhờ mạng lưới hậu cần khống lồ hậu cần Nam Thiên thuộc Công thương nghiệp Nam Thiên của Tiêu Chấn Long được xây dựng ở đại lục và Đài Loan đế vận chuyến trang bị vật tư, cống hiến xuất sắc cho sự nghiệp
thống nhất to lớn của quốc gia, nhưng đây là chuyện nói sau.
Lúc Tiêu Chấn Long tuyên bố muốn thành lập Công thương nghiệp Nam Thiên cũng đã nói cho các anh em biết dự định ban đằu khi thành lập công ty và kế hoạch dài hạn trong tương lai, tất cả anh em đều không khỏi phấn khởi, Tiêu Chấn Long đã miêu tả cho họ một cảnh tượng mà từ trước đê’n giờ họ không dám tưởng tượng ra, khiến cho mọi người tin rằng tương lai của họ không còn là một lâu đài tưởng tượng trên không trung nữa, dù sao cũng không có ai muốn cả đời đều lăn lộn trong giới xã hội đen.
Nhờ vào kỹ năng hóa trang cao siêu của Lưu Hoàng Bắc mà chín người Tiêu Chấn Long dù cỏ khiếp sợ nhưng cũng không nguy hiếm lên được thuyền chở khách đi Thượng Hải.
Thuyền chở khách chia ra ba tằng trên mặt và hai tầng phía dưới, hai tầng phía dưới là phòng cho khách, ba tầng phía trên là phòng ăn, phòng giải trí và các thiết bị giải trí như bể bơi, bản thân thuyên chở khách là một sân chơi xa hoa.
Tiêu Chấn Long quan sát thấy những người đi lên con thuyền này đều trông giống người có địa vị nhất định trong xã hội, có thế nhìn ra được từ quần áo trên người và biếu cảm kiêu ngạo kia.
Cũng may Tiêu Chấn Long đã dặn Hoàng Tây mua toàn là quần áo hàng hiệu cho tất cả mọi người, tục ngữ nói người đẹp nhờ lụa, sau khi mấy người Tiêu Chấn Long mặc trang phục như thế này quả thật giống như đoàn khảo sát cấp cao của tập đoàn nào đó.
Nhất là bộ âu phục màu đen của Boss Tiêu Chấn Long, bên trong mặc bộ áo cùng màu, cả người trông giống như một cụm mây đen.
Vừa khiến cho người ta thấy oai phong lẫm liệt vừa khiến người ta cảm thấy vô cùng cao quý, phối hợp thêm gương mặt cương nghị như gươm đao của Tiêu Chấn Long càng khiến người ta không dám khinh thường.
Bây giờ Tiêu Chấn Long đã biết vì sao trong phim diễn
về giới giang hồ thường thích mặc quần áo màu đen, vì màu đen có thể tạo cho người ta một loại khí thế đè ép người khác.
Cũng vì vậy mà sau khi chín người Tiêu Chấn Long lên thuyền đã lập tức có nhản viên phục vụ tiến lên chào đón đưa từng người họ đến phòng ở hai tầng dưới của thuyền chở khách, thái độ rất cung kính.
Tiêu Chấn Long đã đặt tống cộng ba căn phòng tiêu chuấn và một phòng cao cấp, Tiêu Chấn Long, Lý Thế Vinh và Phượng Nhi ở phòng cao cấp, những người khác chia ra hai người một nhóm ở trong ba phòng tiêu chuẩn còn lại, Trương Anh Tú và Trương Bá Chính một nhóm, hai anh em Hoàng Tây một nhóm, Dương Tuấn Phương và Bùi Đức Lâm một nhóm.
Cả bốn căn phòng đều liên tiếp với nhau, nhỡ đâu có xảy ra chuyện gì thì cũng thuận tiện chăm sóc lần nhau.
Vì phòng ngừa có người đầu độc vào trong đồ ăn và nước uống trên thuyền nên trước khi lên thuyên Tiêu Chấn Long đã bảo Hoàng Tây chuấn bị đồ ăn và thức uống đủ trong khoảng hai ngày cho mọi người, trừ khi xảy ra tình huống gì đặc biệt, còn không thì Tiêu Chấn Long ra lệnh cho tất cả mọi người cố gắng hạn chế đi ra khỏi phòng.
Cứ cách một khoảng thời gian Hoàng Bắc sẽ lên tầng trên của thuyên quan sát tình hình, sau đó quay về báo cáo lại cho Tiêu Chấn Long biết.
Cũng may trong phòng có TV nên mọi người cũng không cảm thấy quá nhàm chán, hơn nữa còn có người đẹp Phượng Nhi này cười cười nói nói với họ, cũng không có ai cảm thấy cô đơn lắm, dù sao có người đẹp làm bạn trên đường đi vẫn tương đối dễ nhìn.
Chẳng qua mọi người đều cảm thấy Tiêu Chấn Long quá cẩn thận, cũng đã hơn một ngày rồi mà vẫn không có động tĩnh gì, nhưng trong lòng Tiêu Chấn Long hiếu rõ đạo lý cấn thận có thể dùng thuyền vạn năm, lúc người ta càng buông lỏng thì càng phải đề cao cảnh giác, từ hôm nay trở đi sau này ngày nào cũng phải giữ vững tinh thằn tập trung cao độ, trong
bất cứ thời điếm nào cũng không được lơ là.
Đã hơn chín giờ đêm, tất cả mọi người đều đang nghỉ ngơi trong phòng, chỉ có một mình Tiêu Chấn Long ngồi trên ghế sô pha trong phòng mình.
Giữa trưa ngày mai là đến Thượng Hải rồi, ngoại trừ hơn hai tiếng trước thuyền chở khách dừng lại một khoảng thời gian ngắn ngủi ờ bến cảng trẽn đường biến đế trang bị kỹ thuật, sau đó nó đã tiếp tục chạy về đích đến, ngoại trừ có thế nghe thấy tiếng sóng biển bên ngoài thuyền thì rốt cuộc không thế nghe được bất cứ tiếng gì nữa, thậm chí ngay cả tiếng bước chân của du khách thường xuyên đi qua đi lại ở ngoài cửa cũng không có, có thể là họ đã đi nghỉ ngơi hết rồi, nghĩ đến đây đột nhiên trong lòng Tiêu Chấn Long chấn động, trong đầu hiện lên một cảm giác vô cùng không tốt.
Anh lặng lẽ đứng lên, mở cửa phòng đi ra bên ngoài, hành lang hẹp dài lộ ra vẻ kéo dài sâu vô tận dưới ánh đèn màu vàng nhạt.
Tiẽu Chấn Long chậm rãi đi về phía lối ra, càng đến gần lối ra thì cảm giác xấu kia càng mãnh liệt hơn, bởi vì cả đoạn đường này anh đều không nhìn thấy một nhân viên phục vụ nào, bao gồm cả nhân viên quầy rượu ở lối ra tầng hai.
Tiêu Chấn Long chậm rãi đi đến cầu thang, dường như âm thanh duy nhất trên cả con thuyền này chính là tiếng bước chân “Lạch cạch” của Tiêu Chấn Long, tiếng bước chân không ngừng vang vọng giữa hành lang hẹp dài.
Lèn đến tầng một của phía dưới thuyên, Tiêu Chấn Long phát hiện ra nó cũng không có một ai như ở dưới tầng hai.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại không cỏ một ai.” Trong lòng Tiêu Chấn Long thầm nghĩ.
Tiêu Chấn Long đi đến một căn phòng cạnh cầu thang của tầng một rồi gõ nhẹ vào cửa phòng, qua nửa ngày sau ngoại trừ tiếng ngón tay gõ nhẹ vào cửa phòng ra thì trong phòng
không có ai đáp lại anh cả.
Tiêu Chấn Long thử vặn tay nắm cửa của phòng, cánh cửa phát ra tiếng rồi mở ra.
Tiêu Chấn Long lách mình đi vào trong rồi xoay người chậm rãi khép cánh cửa phòng lại, đi vào trong phòng.
Trong phòng rất loạn, trên giường còn có đệm chăn đang chất đống, dụng cụ rửa mặt trong phòng vệ sinh cũng có dấu hiệu từng được sử dụng, hành lý của khách cũng đang đặt trong hộc tủ, rõ ràng là căn phòng này có khách ở.
Nhưng sao Tiêu Chấn Long vẫn không nhìn thấy bất cứ ai như cũ? Tiêu Chấn Long liên tục mở mấy căn phòng khác ra thì cũng đều giống y như vậy.
Chẳng lẽ những người mình nhìn thấy lúc lên thuyên đều là ma hay sao, sao bây giờ lại không còn bất cứ ai nữa chứ, lúc này dự cảm bất an trong lòng của Tiêu Chấn Long càng trở nên mãnh liệt hơn.
Anh lập tức quay người đi xuống dưới một tằng trở về phòng, bảo Lý Thế Vinh gọi tất cả mọi người đến phòng của anh.
Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều đã đến phòng anh, tất cả đều biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rồi, nếu không thì Tiêu Chấn Long sẽ không gọi họ vào lúc muộn như thế này.
Tiêu Chấn Long thấy mọi người đã tập hợp đông đủ thì lập tức nói phát hiện của mình cho họ biết, sau khi nghe xong tất cả mọi người đều rơi vào im lặng.
Trương Anh Tú đứng dậy nói anh ấy muốn đến boong tàu trẽn thuyền để tìm kiếm, nhưng Tiêu Chấn Long nói muốn đi thì mọi người cùng nhau đi.
Tiêu Chấn Long lặng lẽ mờ cửa bên trong phòng cao cấp ra, thấy Phượng Nhi còn đang ngủ rất say trên giường, phát ra tiếng ngáy đều đều, anh nói với mọi người không cần gọi cô ấy, cứ đế cô ấy ngủ đi.
Nếu như cô ấy là cao thủ thì vốn không cần phải bảo vệ.
Nhưng nếu như cô ấy chỉ là một cỏ gái bình thường thì chỉ có thế nói đi theo Tiêu Chấn Long là bất hạnh của cô ấy.
Nhưng nếu như cô ấy chỉ là một cô gái bình thường thì chỉ có thế nói đi theo Tiêu Chấn Long là bất hạnh của cô ấy.
Tiêu Chấn Long bảo các anh em cầm theo vũ khí, bởi vì không mang theo súng nên tất cả mọi người đều cầm dao phay.
Sở dĩ bảo các anh em cầm theo vũ khí là vì Tiêu Chấn Long cảm thấy chuyện xảy ra vào đêm nay quá kỳ lạ, đi lên boong tàu rất có thế là trận chiến ác liệt đầu tiên trên con đường đào vong đang chờ đợi họ.
Đám người Tiêu Chấn Long trước sau cấn thận từng li từng tí đi ra khỏi cabin bước lẽn boong tàu, một làn gió biến xen lẳn hơi nước thối vào mặt, không khỏi khiến cho người ta phấn chấn hơn.
Lối ra của cabin nằm ở dây cung bên phải của thuyền, Tiêu Chấn Long vung tay lên ra lệnh cho đám người tiến lên phía đầu thuyền, càng đến gần đều thuyền đám người càng cảm nhận được một loại cảm giác đè ép, đây chắc chắn không phải là khí thế của một người, nếu như không phải một người, vạy có nghĩa là bây giờ ở đầu thuyên có rất nhiều người.
Là đang mở tiệc tối sao? Không phải, nếu mở tiệc tối thì sao lại không có âm nhạc chứ?
Là đang hóng gió biến sao? Cũng hắn là không phải, làm gì có ai nửa đêm đi hóng gió biến ở đầu thuyền chứ?
Nếu như có rất nhiều người nhưng lại không phát ra tiếng động nào, vậy cho thấy họ đang lẳng lặng đứng đó, đang chờ đợi ai đây?
Ngoại trừ tiếng gió biến gào thét bôn phía ra thì không còn bất
cứ tiếng động nào, Tiêu Chấn Long cảm thấy lúc này thuyền chở khách giống như con thuyền chết trẽn phim Mỹ vậy, không có tí sức sống nào.
Thật sự không có sức sống sao? Tất nhiên không phải.
Lúc đám người Tiêu Chấn Long bước ra khỏi dây cung bên phải của thuyền chở khách và đi đến vị trí phía trước đầu thuyền của boong tàu thì cỏ một đám người mặc áo chẽn màu trắng và quần bò đen, tay cầm đao đang đợi họ, ở giữa có một người mặt dài dáng vẻ gầy gò đang ngồi, trên tay anh ta đang cầm một thanh đao nhỏ màu bạc dài khoảng hai tấc mà đùa bỡn.
Thấy mấy người Tiêu Chân Long đi đến đầu thuyền, anh ta cũng không quay đầu lại mà nói: “Chắc anh chính là Tiêu Chấn Long, nếu như anh còn không đi lên thì tôi phải phái người xuống dưới mời anh lên.
Ha ha.”
“Không dám làm phiền tôn giá của ngài, chúng tỏi tự đến rồi!” Tiêu Chấn Long đáp lại.
“Thằng nhóc, giọng điệu không nhỏ nhỉ!” Mặt dài nói.