Trần Việt Trạch không tỏ vẻ kiêu ngạo, trong lời nói đều kiến Tiêu Chấn Long rất dễ chịu.

Nghe thấy Trần Việt Trạch trá lời, Tiêu Chấn Long nhìn Trần Việt Trạch, Trần Việt Trạch cũng nhìn Tiêu Chấn Long, hai người gân như cùng nhau cười lẽn.

Đến bảy giở Tiêu chấn Long mới nhận ra Tran Việt Trạch không muốn giết mình, thậm chí Tiêu Chấn Long cảm giác được giống như ông ta đang cố găng tạo quan hệ tốt với mình.
Dù sao nhiều thêm một người bạn cũng tốt hon thêm một kẻ thù, đây là điều Tiêu Chấn Long tin.

Một thế hệ trước trong giang hồ có thế nói chuyện với Tiêu Chấn Long như thế, chỉ điểm ấy thôi Tiêu Chấn Long đẫ tin rằng Trần Việt Trạch trước mât có hơi khác biệt với những đại ca cúa các bang phái khác
trong Đài Loan, chính là cả ngoài tản ra khí phách giang hồ.
Các đại ca của các bang phái bảy giờ rất Í1 người có khỉ phách như vậy.

“Chúng ta là kẻ địch của nhau?” Tiêu Chấn Long thăm dò hỏi.
“ít nhất thi bảy giờ không phái!” Tran Việt Trạch lẩc đầu rồi đáp, sau đó Trần Việt Trạch lại hỏi Tiêu Chấn Long: “Chúng ta là bạn bè?”
‘Tương lai có lẽ sẽ là bạn bè!” Tiêu Chấn Long trá lời.
Hai người cẩn thận đối đáp khiến cho Tiêu Chấn Long và Trần Việt Trạch cùng nhau cười ha hả.
Gặp nhau nở nụ cười quên hết thù oán! Đến tận bây giờ Tiêu Chấn Long đã hoàn toàn tin ràng những chuyện của bang Hoa Thanh giữa anh và Trän Việt Trạch bây giờ đã tan thành mây khói, ít nhất Trần Việt Trạch sẽ không vi việc này mà xích mích với mình.

Nhưng Tiêu Chấn Long vần không biết đại ca bang Hoa Thanh chết trong tay ai, câu hỏi này có lẽ phải chờ sau này mới giải đáp được.
Tiêu Chấn Long uống xong chén đậu hũ cuối cùng, lại hét một tiếng: “ông chủ, tính tiền!”
“Không! Chuyện này do tôi làm chú! ở phương xa tới chính lả khách, đế cho tôi làm tròn trách nhiệm của chủ nhà!” Trân Việt Trạch nói.
Tiêu Chấn Long cũng không từ chối, gật đầu tỏ vé biết ơn.
Tiêu Chấn Long vừa đứng dậy, Vưu Lệ Khánh đã bước tới đứng chặn trước mặt Tièu Chấn Long, trong mắt đều lả ý khiêu khích.
“Lệ Khánh!” Trân Việt Trạch không hài lòng gọi Vưu Lệ Khánh.
Cho dù Vưu Lệ Khánh không cam lòng, nhưng không thế chống lại mệnh lệnh của Trần Việt Trạch, hận ý trong mát vẫn rõ ràng như trước, nhưng có thể dần dần lui về phía sau.
Tiêu Chấn Long cười híp mât nhìn qua Vưu Lệ Khánh, lúc đi qua người gã ta đưa tay vỗ vổ bờ vai gã ta, sau đó lác đầu đi về phía đầu phố.
“ỏng cụ, bây giờ anh ta chí có một mình, sao bây giờ không giết anh ta!” Vưu Lệ Khánh nhìn bóng lưng rời đi của Tiêu Chấn Long oán hận nổi.
“Cậu thật sự cám thấy chí có một mình cậu ta?” Trần Việt Trách nhìn dáng vẻ ung dung của Tiêu Chấn Long lạnh nhạt nói.
“Mấy người cũng cho ráng cậu ta đi một mình?” Trân Việt Trạch hỏi những tên sát thủ Mỹ Ưng sau lưng Vưu Lệ Khánh.
Những tên sát thủ liếc nhau, trong đó có một người lắc đầu nói: “Từ khi chúng tôi bước vào gần như lập tức bị sát khi bao vầy, một sát khí rất mãnh liệt.

Mạnh đến mức khiến cho chúng tôi tin rằng, cho dù ai ra tay trước, người đầu tiên chết không phái chảng trai vừa nãy, mà lả chúng tỏi, cám giác đó cho đến khi người trẻ tuổi đó rời đi mới biến mất.

Thật đáng sợ!”
Người đó dùng tiếng Trung bập bẹ nói ra những lời đó, Vưu Lệ
Khánh vẩn chưa tin, gào lên: “Sao tôi không cảm thấy được,
hár
“Đó là bời vì cậu bị oán hận che mờ đôi mát, ngay cả trực giác cũng biến mất!” Trong giọng nói của Triệu Việt Trạch không che giấu râng ỏng ta không vừa lỏng khiến Vưu Lệ Khánh run như cây sấy.
Ngay lúc này một cô gái áo đỏ và một người đàn ông áo đen sóng vai đi qua chậu hoa ngoài quầy hàng, ánh mât sâc bén Trần Việt Trạch đáo qua hai người, ngay lúc đó đột nhiên cô gái áo đỏ quay đâu nhìn Trần Việt Trạch, trong khoảnh khắc, Trần Việt Trạch cảm thấy tính mạng mình đẫ bị cô gái trước mặt nâm trong lòng bàn tay, cho dù mình cách cô gái áo đó này mấy trượng, ở giữa còn có những cao thủ của Mỹ Ưng nhưng Trần Việt Trạch vần có thê’ cảm nhận được thần chết cách minh rất gần…
Lần gặp mặt đầu tiên đầy kịch tính với Trần Việt Trạch khiến Tiêu Chấn Long vô cùng vui mừng, ai ngờ vừa rời khỏi gian hàng không lâu, một đám đông hung hăng đến chán trước mặt anh.
Đám người không quá đỏng, hon hai mươi người, tất cá đều khoảng hai sáu hai bảy tuối, cầm đầu là một người đàn ông có khuôn mặt vô cùng hung tợn.

Rõ ràng tên này là thủ lĩnh, đại ca của chúng, mấy người phía sau chỉ lả thuộc hạ, tay sai.

Có một một thanh niên đứng bên cạnh tẽn cầm đầu, Tiêu Chấn Long liếc nhìn một cái lập tức nhận ra thằng nhóc vừa bị mình dạy dổ.

Nhìn thấy thâng nhóc đó đứng bên cạnh tên cầm đầu chí vào Tiêu Chấn Long, anh đã đoán được đám người này tới đây đế làm gì.
Tiêu Chấn Long dừng lại, đút hai tay vào túi, nhìn vê phía đám người cách đó không xa, khóe miệng nớ nụ cười.

Thâng nhóc bên cạnh tên cầm đầu, tay ôm lấy phần đầu bị băng bó, hằn học nhìn Tiêu Chấn Long.
Tên cảm đầu nhin Tiêu Chấn Long đứng cách đó không xa, gã ta đang ngậm tăm trong miệng, lưỡi thỉnh thoảng lại đảo qua đảo lại, lâu lâu khạc ra một ngụm cặn thức ăn, thấy vậy dạ dày Tiêu chấn Long cuộn trào buồn nôn, sắc mặt cũng trở nên lạnh lẽo, thứ duy nhất vẫn không đối là nụ cười như có như không nơi khóe miệng anh.
“! @# ¥ %” Tên c’ãm đầu vừa mờ miệng, Tièu chấn Long lặp tức thấy mây mù giăng lối, hóa ra người đàn ông kia đang nói tiếng Phúc Kiến, mặc dù tên này nói hăng đến nối nước miếng bay tùm lum nhưng Tiêu Chấn Long một câu cũng không hiểu.

Nhưng từ biếu cám dữ tợn trên khuôn mặt người đản õng,
Tiêu Chấn Long có thế đoán được đó là biếu tình điến hình nhất trước khi đánh người thị uy..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play