Đài Bâc, ban đêm ở đường phố ăn vặt Sĩ Lâm.
Sĩ Lãm là chợ đèm nối tiếng ở Đãi Bâc, cũng là phố ăn vặt nối tiếng ở Đài Loan, những món ăn vặt nổi tiếng nhất đa số đều tập trung ở đây.
Tuy đã đến nửa đêm, nhưng vẳn có rất nhiều người chạy tới đáy đế làm no dạ dày, những quầy ăn vặt khẳp nơi đều có người chen chúc, còn có một số bàn ăn đã chật kín người.
Các mùi hương của đồ ăn vặt tráng trợn lườn lờ trong không khí, tiếng oắn tù tì và tiếng cười nói văng vắng mãi bên tai, khiến cho mọi người đều tuyên bố đêm nay lại một đêm không ngủ.
Tiêu Chấn Long tiễn cô bé bán hoa hồng đi, điều chỉnh lại tâm trạng rối loạn, hỏi thăm đường đi vào phố ăn vặt Sĩ Lâm.
Đứng ờ lối ra vào phố ăn vặt, đáy lòng Tiêu Chấn Long hài lòng nhìn những quầy hàng hai bên đường phố ồn ào, mỗi người bán hàng đều dùng mọi cách đê’ mời chào đồ ăn vặt của quán mình, hấp dần ánh mắt người đi đường.
Hai tay Tiêu Chấn Long đút túi thong dong ngó trái ngó phải nhìn những quầy hàng hai bẽn, mỗi lãn dừng chân quan sát những quấy hàng đều khiến Tiêu Chấn Long thu hoạch được niềm vui, dường như đường phố nhộn nhịp mới khiến cho Tiêu Chấn Long cảm thấy được sự gián dị vốn có trong cuộc sống đời thường.
Chỉ là sự giản dị này đối với cuộc sổng trong hắc đạo là một hy vọng xa VỜI, nhưng Tiêu Chấn Long vui vẻ lạc quan cũng nớ nụ cười ngay cả khi biết được sự yên tĩnh này chỉ là trong chốc lát.
Tiêu Chấn Long đi tới đi lui, bổng nhiên ngửi được một mùi hương cúa đậu, mùi thom nhạt nhạt khiến Tiêu Chấn Long thèm ăn.
Đi theo hướng mùi hương bay tới, Tiêu Chấn Long đi vào một quán bán đậu hủ.
Đậu hủ nóng hổi được ông chủ
quen tay múc vào trong chén, sau đó rót nước canh lẽn rồi đặt trước mặt khách.
Đậu hủ tráng như tuyết kết hợp với mùi hương tản ra bốn phía, không chỉ khiến Tiêu Chân Long thèm ăn.
Phía trước quầy hàng bày năm bàn lớn, mỗi cái bàn đều chật ních người, chỉ có duy nhất một ông cụ mặc trang phục thời Đường màu trâng ngồi một mình một bàn, ỏng cụ mũi tháng miệng rộng, sâc mặt hồng hào, rất giống những ông cụ sáng sớm dậy đánh Thái Cực quyền ở Giang Biên, quê của Tiêu Chấn Long.
Phía sau ông cụ có một người đàn ỏng mặc táy trang màu đậm đứng thẳng, vẻ mặt cung kính, chắp tay đứng.
“Ông cụ, tôi có thể ngồi ờ bàn này không?” Tiêu Chấn Long bước tới lịch sự hỏi.
ỏng cụ đang ngồi cạnh bàn ăn đậu hủ nghe được giọng nói của Tiêu Chấn Long, ngấng đầu nhìn Tiêu Chấn Long một chút, sâu trong ánh mát thoáng qua vẻ ngạc nhiên khiến người khác khó nhận ra.
ỏng cụ mỉm cười, không đợi ông cụ nói chuyện.
Người đàn ông sau lưng lập tức bước lèn phía trước đứng đối diện nói với Tiêu Chấn Long: “Anh không thể ngồi ờ đây, mời đi…”
Không chờ người đàn ông nói xong đã bị ông cụ giơ tay ngăn lại, người đàn ông ở sau lưng ông cụ bày ra vẻ mặt tức giận nhưng cũng chỉ có thể nghe theo lệnh của ông cụ.
“Người anh em, mời ngồi!” ông cụ đưa tay ra hiệu Tiêu Chấn Long ngồi xuống.
“Cám ơn!” Tiêu Chấn Long vừa ngồi xuống đã quay đầu hét lớn một tiếng: “ồng chủ, cho tôi một chén!”
Tiếng nói mạnh mẽ cố lực, những người xung quanh không nhịn được đưa mát nhìn sang hướng Tiêu Chấn Long, ông cụ ngồi đối diện Tiêu Chấn Long càng dùng ánh mât thướng thức nhìn Tiêu Chấn Long.
Không bao lâu, một chén đậu hủ nóng hối được bưng đến trước mặt Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long vội vàng cầm thìa uống một ngụm, hương vị của đậu hũ hòa quyện với thơm ngọt của nước dùng từ yết hầu Tiêu Chấn Long chảy thẳng đến dạ dày, hương vị còn đọng lại trong môi lưỡi.
“Thật sự quá ngon!” Tiêu Chấn Long khen một câu từ tận đáy lòng.
Ông cụ nhìn thấy tưởng ăn của Tiêu Chấn Long thì cười ha ha, thả cái chén đặc biệt chuyên dùng cho người già giàu có trên tay xuống lên tiếng hỏi: “Người anh em, nghe giọng của cậu không giống người địa phương!”
“ừm, tôi đến từ Đài Nam!” Tiêu Chấn Long cũng không ngấng đầu lên trả lời.
Tiêu Chấn Long không hề để ý đến hành vi không lề phép của minh chọc giận người đàn õng đứng phía sau ông cụ, người đàn ông mặc âu phục trưng vẻ mặt tức giận nhìn Tiêu Chấn Long.
Nhưng ông cụ không có vẻ gì tức giận, vấn hỏi tiếp: “Người anh em đến Đài Bâc thăm người thân, hay lã thăm bạn bè?”
Nghe thấy ông cụ tra hỏi, Tiêu Chấn Long ngày ra một lúc thả cái thìa trong tay xuống, không né tránh ánh mát của ông cụ nói: “Xem như là đến thăm bạn đi!”
Nói xong, Tiêu Chấn Long cười với ông cụ một cái, tiếp tục cúi đầu ăn đậu hũ trong chén.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu chấn Long, trong lòng õng cụ không nhịn được cộng thêm cho Tiêu Chấn Long một điểm, dù sao người có thể ung dung ngồi trước mặt ông ta và nói chuyện với ông ta như một người bạn thật thật sự quá ít.
Rất nhiều người không phái không cỏ cơ hội, chi là bới vì không dám.
“Sau khi thăm bạn, nếu như cậu không bận chuyện gi khác, không ngại đế cho tôi làm một hướng dẫn viên đưa cậu đi tham quan Đài Bác được không?” ông cụ cười ha hả nói ra.
Ban tay đang cầm thìa của Tiêu Chấn Long dừng lại, sau đó vẫn như bình thường, đôi mât ông cụ nhìn chăm chú phản ứng của Tiêu Chấn Long, không nói câu nào.
Nhưng Tiêu Chấn Long lại cảm nhận được ánh mât sắc bén bân ra, những người ngồi xung quanh bàn hai người cũng cám thấy được không khí nặng nề, cảm giác căng thầng bao quanh bốn phía, không ít người vội vàng tính tiền chạy đi.
Tiêu Chấn Long ngấng đầu nhìn ông cụ mím cười nói: “Không phải tôi không muốn, tôi chỉ sợ ngài không có thời gian thôi!”
“Hả? Sao lại nói như vậy?” ông cụ tò mò hỏi..