“Đại ca, anh lại trêu tôi! Vừa nãy tỏi nhỉn Logistics Nam Thiên bât đầu phiên giao dịch, quả thật là lèn tháng một đường!” Trần Thúy Biến nói.
“Logistics Nam Thiên được đưa ra thị trưởng cũng ỉt nhiều lã nhờ anh mã! Nếu không thì chi vởi tư chất của Logistics Nam Thiên thi hoàn toàn không đạt được tièu chuấn mà thị trưởng đưa ra.

Anh yên tâm, cố phần cúa Logistics Nam Thiên thuộc về anh tòl vẩn còn giữ cho anh.”
“Vậy cảm on đại ca!”
“Còn về việc thành lập tập đoàn dưới quyền Nam Thiên còn phải lâm phiền anh thông báo cho các ngành chính phủ liên quan nhanh chõng phẻ duyệt.”
“Đại ca, chuyện này anh yên tâm, cứ giao hết cho tôi! Cuối tháng này nhất định sẽ có tin tức!”
“Được! Vậy tôi đại diện cho tập đoàn Nam Thiên Tập cảm ơn tổng thống Trần trước!”
“Đại ca, khách sáo rồi! Phải rồi, về chuyện hôm nay các thành phố của Đảng tôi lập ủy tuyển cử còn cần đại ca giúp đỡ.”

“Chuyện này anh tìm Minh Nghĩa là được, không thành vấn đề!”
Lại trò chuyện mấy câu, Tiêu Chấn Long bỏ điện thoại xuống, mười ngón tay đan vào nhau đặt ờ trước ngực hài lòng nhìn nhóm quản trị trong phòng hội nghị tập đoàn Nam Thiên.

Bên
trái là Tống Giám đốc tập đoàn Lưu Minh Nghĩa dần đầu tập đoàn cao cấp, bên phải là Phó giám đốc hành chính cao cấp Hoàng Chu Ý dần dắt tập đoàn công ty cao cấp cấp dưới, một trái một phải này, một nam một nữ, có thế nói là trợ tá đăc lực trong tập đoàn Nam Thiên của Tiêu Chấn Long, hơn một năm nay đâ lập biết bao chiến công cho sự phát triến của tập đoàn.

Đầu tiên là quy mô tập đoàn không ngừng lởn mạnh, sau đó lã Logistics Nam Thiên thành cõng đưa ra thị trưởng, tất cả những điều này đều là vì đặt cơ sở vững châc cho sự phát triến mười mấy năm thậm chí lả mây thập niên cúa tập đoản Nam Thiên sau này.
“Không còn chuyện gì nữa, tan họp đi! Minh Nghĩa và Chu Ý ở lại.” Tiêu Chân Long ra lệnh.
Chỉ trong chốc lát, cả một căn phòng hội nghị rộng lởn chỉ còn lại ba người Lưu Minh Nghĩa, Hoàng Chu Ý và Tiêu Chấn Long.
“Chu Ý, bây giờ cô đã là Phó giám đốc tập đoàn, còn là Tống Giám đốc của Logistics Nam Thièn, có khó khăn gi không tôi sẽ giúp cô giải quyết?’1 Tiêu Chấn Long hỏi.
“Chủ tịch Tiêu, tạm thời thì không có.

Logistics Nam Thiên vừa mới đưa ra thị trường có rất nhiều chuyện cần tôi làm, nếu thật sự gặp khó khăn gì, tôi sẽ đến tìm anh.”
“Được! Bây giờ Logistics Nam Thiên đã không còn là công ty nhỏ của hai năm trước nữa, nhất là sau khi đưa ra thị trường đế đề phòng có người ác ý thu mua, tập đoàn nhất định phải tuyệt đối nâm giữ quyền khống chế cố phần, cô trở về cũng nói với những giám đốc bộ phận nâm giữ cố phần kia, bây giờ nếu ai dám tự tiện bân tháo cố phiếu trong tay thi sẽ lập tức tống khứ người đó ra khỏi tập đoản Nam Thiên.”
‘Chú tịch Tiêu yên tâm, tôi biết nén lãm như thế nào.” Hoàng
Chu Ý trả lời.
“Không còn việc gì nữa, cô đi ra ngoài đi!” Tiêu Chấn Long nói.

“Minh Nghĩa, mở TV lên, xem thử Trung Hoa dân quốc có tin tức lớn gì không.” Tiêu Chấn Long nói.
Minh Nghĩa lấy điều khiển từ xa ra mờ màn hình chiếu ở trước phòng họp lên, trên màn hình chiếu lên hình ảnh của MC đài truyền hình Đông Sâm, chỉ thấy cô dùng phát âm quốc ngữ tiêu chuẩn đang phát tin tức.
‘Theo người phát ngôn của chính phủ tiết lộ, hạng mục cao tốc tàu điện ngầm của chính phủ Đài Loan mới mấy ngày gần đây đã khởi động, hạng mục tu sửa đường sât nội địa có giá 4000 trăm triệu tân đài tệ sẽ là hạng mục đầu tư lớn nhất trong lịch sử Đài Loan, và hạng mục này sẽ do một công ty từ Nhật Bản hổ trợ xây dựng…”
Vừa nghe thấy tin tức này hai người Tiêu Chấn Long và Minh Nghĩa gân như đòng thời liếc mât nhìn nhau.
“Đại ca, lời hứa một năm trước kia hứa chính phủ Đài Bắc đã bầt đâu thực hiện rồi.” Lưu Minh Nghĩa thong thả trả lời.
“Đúng vậy, nếu không phải như vậy, tôi còn không biết giá trị con người của anh em chúng ta lại có thế trị giá nhiều tiền như vậy đấy, tận 4000 trăm triệu tân đài tệ!” Tiêu Chấn Long lác đầu cười khổ nói.
“Đảng Dân tiến dùng 4000 trăm triệu đổi lấy không phải là mạng của đại ca và các anh em, đó là cả một Trung Hoa dân quốc!” Lưu Minh Nghĩa lên tiếng nói.
Lời nói của Lưu Minh Nghĩa vừa dứt, suy nghĩ của Tiêu Chấn Long dường như lại quay trở về một năm trước, vân là phế tích của nhà máy Mitsubishi kia như cũ.
Ngay khi Tiêu Chấn Long vừa mới rút chốt cài của lựu đạn ra, trên bău trời đột nhiên xuất hiện không biết bao nhiêu chiếc máy bay trực thăng, bay quanh trên Mitsubishi.

Lý Thế Vinh bên cạnh Tiêu Chấn Long mặc dù không biết sắp xảy ra chuyện gì, nhưng mà lúc này xuất hiện nhiều máy bay như vậy thì cũng khá kỳ lạ, thế nên lập tức đè lại tay cầm lựu đạn của Tiêu Chấn Long, nhận lấy chốt cài của lựu đạn rồi thả lại lựu đạn trên tay.

Lý Thế Vinh đưa mat ra hiệu với Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long lập tức hiếu ý, căng thẳng mà nhìn châm chằm vào đám máy bay trực thăng đang từ từ hạ cánh.
Theo cánh quạt của máy bay trực thăng ngừng xoay tròn, một đám người lục tục đi xuống từ trên máy bay.

Đám người Tiêu Chấn Long tập trung nhìn vào, quả thật không thế tin được vào mât mình, đâng trước chính là mấy người Lưu Minh Nghĩa, Phiêu Tuyết và Láo Băng.

Sau đó vậy mà lại là chú tịch Trần Thủy Biến vừa mởi được nhậm chức vào Đảng Dãn tiến cùng với các nhân vật cấp cao cúa Đáng Dân chú Tiến bộ.
“Đây không phái là sự thật đấy chứ!” Tièu Chấn Long trừng mât, ánh mât có chút khó mà tin được của anh nhìn Lưu Minh Nghĩa càng lúc câng tới gần, VỘI vãng tiến lẽn một bước ôm lấy Lưu Minh Nghĩa.
“Đại ca, anh chịu khố rồi, chỉ mong tôi không tởi chậm!” Hai mât Lưu Minh Nghĩa rưng rưng mà nóỉ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play