Nghe được tiếng cười sảng khoái của anh em, tâm trạng vốn có chút u ám của Tiêu Chấn Long cũng thoải mái hơn đôi
chút, anh đứng dậy đi về phía cửa lớn khoanh tay trước ngực nhìn đám người Yoshino đang hổn loạn.
Lúc này tâm trạng của Tiêu Chấn Long vô cùng phức tạp, chiến thẳng nhất thời cũng không khơi dậy nối kỳ vọng về tương lai tốt đẹp của Tiêu Chấn Long.
Khi tẽn lửa phi đến đám người Yoshino, Tiêu Chấn Long kết luận khả năng nhóm của anh rời khỏi Nhật Bản gần như bằng không.
Đế tìm ra cách trốn thoát, Tiêu Chấn Long và những người khác đã phải tiêu diệt bốn chiếc trực thăng vũ trang ngay khi chúng đang thảo luận, làm kẻ địch bị đả kích mất đi ưu thế, sau đó tìm cách chạy trốn khác.
Còn bây giờ, các trực thăng vũ trang đã bị tiêu diệt hết.
Nhưng dưới sự chủ huy của Yoshino, dường như hàng phòng thủ xung qua khu nhà máy còn nghiêm ngặt hơn so với trước, không cho Tiêu Chấn Long một cơ hội trốn thoát nào.
“Đại ca, trời gần sáng rồi!” Trương Bá Chính nói, đi đến bên cạnh Tiêu Chấn Long nhìn về phía chân trời.
Tiêu Chấn Long nhìn Trương Bá Chính một cái thật sâu: “Thật sự trời sắp sáng sao? Theo tôi thấy đêm nay chỉ vừa mới bát đầu!”
Nghe được những lời của Tiêu Chấn Long, Trương Bá Chính với tính tình ngay thẳng không hiếu được ý nghĩa trong lời nói, đứng đó sững sờ.
Ngay lúc này, trong nhà máy đám anh em của Tiêu Chấn Long nghe được tiếng cánh quạt và một tiếng xe tải nố máy đang tiến về phía trước.
Trong đầu Tiêu Chấn Long xuất hiện một linh cảm không lành, anh lập tức chạy về phía gác mái của khu nhà máy, sau đó là Lý Thế Vinh, Hỏa Phượng, Trương Bá Chính và Trương Anh Tú cùng chạy về phía căn gác phía trên khu nhà máy.
Nằm trên gác mái nhìn xuống từ cửa số, ai cũng ngấn người.
Họ nhìn thấy hàng chục chiếc máy bay trực thăng đang bay về phía này với những cánh quạt gắn trên người, Tiêu Chấn Long cảm thấy gió lạnh như đang quạt về phía này khi nghe thấy tiếng vù vù phát ra từ đó.
Hàng trăm chiếc xe quản dụng đang bao vây lấy nhà máy từ mọi phía, mỗi một chiếc xe tải đều đứng đầy những binh lính được trang bị vũ khí mạnh, lên tới hàng nghìn người.
Điều đáng kinh ngạc hơn chính là ở giữa có năm chiếc xe tăng chiến đấu chủ lực, trên xe tăng có pháo ống màu đen đang hiên ngang đứng thắng về phía Tiêu Chấn Long.
Hơn hai mươi chiếc xe quân sự được hàn bằng thép đang dừng lại xung quanh tòa nhà nhà máy với thế công phòng ngự được hoạt động bán cơ giới hóa, bên trên đầy những tay súng bắn tỉa.
“Đế đối phó với chúng ta có cần phải như vậy không!” Dường như Trương Anh Tú rất bất lực đứng đằng sau Tiêu Chấn Long nói.
Tiêu Chấn Long nằm trước cửa số không giấu được sự đang căng thẳng trong lòng, lông mày như đang nhập lại làm một, không chỉ Tiêu Chấn Long mà những anh em khác đều bị trận thế trước mặt làm cho kinh hoảng, trong thế giới ngầm bọn họ có thế chiến đấu sống chết, cũng có thế sẽ có cơ hội thăng thiên.
Nhưng trên chiến trường mà hai bên đối chiến, việc một sinh mạng biến mất chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Chiến tranh hiện đại hóa suy ra không chỉ là tàn nhẫn và khốc liệt, mà còn là cách đơn giản và hiệu suất cao để một sinh mạng biến mất.
Sau một hồi điều động bố trí quân sự bên ngoài khu vực nhà máy đã trở lại bình tĩnh, năm chiếc trực thăng vũ trang thỉnh thoảng sẽ xẹt qua trên đầu khu nhà máy, tiếng cánh quạt rất lớn gần như làm thủng màng nhĩ của Tiêu Chấn Long và những người khác.
“Nói với các anh em tránh xa cửa số và các cửa khác một chút, phòng ngừa súng bắn tỉa bên ngoài đánh lén!” Tiêu Chấn Long ra lệnh nói.
“Đã rõ, đại ca!”
Tiêu Chấn Long cảm nhận được mồ hôi ướt đẫm trong lòng bàn tay đang nắm chặt lại của mình, như thế chỉ cần thả lỏng tay thì mồ hối sẽ tuôn ra như nước.
Trong lòng Tiêu Chấn Long cười khố, thở dài sao anh lại như thế này, không phải chỉ là giết vài người của Yamaguchi-gumi thôi sao? Có cần phải điều động quản đội đến đế trả thù họ không?
Hơn mười phút sau, quân đội bên ngoài nhà máy đều đã được bố trí xong, cả nhà máy Mitsubishi đều bị bao vây chật như nêm cối, giống như một tuyến đường sắt, những chiếc xe công thủ khống lồ với độ cao gần bằng nhà máy được lấp đầy bởi quân nhân Nhật Bản, tất cả đều được trang bị súng tiếu liên và nhắm thẳng vào nhà máy mọi góc độ, điều khiến Tiêu Chấn Long ngạc nhiên hơn nữa là ở chính giữa có tám khấu súng máy hỏa lực cực lớn, cả chỗ ngồi của súng máy giống như một chiếc xe hơi nhỏ, trên đó phải có ít nhất ba gâ quản nhân mới vận hành được nó.
Tiêu Chấn Long chỉ và khẩu súng máy hỏa lực hạng nặng hỏi Lý Thế Vinh ở phía sau: “ở nước ta có thứ đồ đó không?”
Lý Thế Vinh ngơ ngác lẳc đầu, cái lắc đầu có nghĩa là anh ất chưa từng thấy bao giờ.
Dù sao trước đó anh ấy cũng chỉ là một cảnh sát vũ trang, không phải là quân nhân bộ đội chính quy.
Nhưng Tiêu Chấn Long lại lý giải thành không có, Tiêu Chấn Long tức giận đến mức đập mạnh vào cửa số mắng:
“Mẹ kiếp! Nếu có cơ hội rinh về, cũng coi như cổng hiến chút ít vì quốc gia!”
Bọn anh em xưa nay thấy Tiêu Chấn Long ít chửi bới lại bắt đầu chửi thề, đều không nhịn được bật cười.
Chính vào lúc này, tám khấu súng máy hạng nặng và hơn một nghìn khấu súng máy hạng nhẹ bên ngoài nhà máy, bao gồm cả súng máy của các pháo hạm đang bay trên không, gần như điên cuồng bẳn cùng lúc về phía nhà máy từ mọi hướng.
Sự thay đối đột ngột khiến Tiêu Chấn Long và những người khác lập tức choáng váng, tức khắc đám anh em của Tiêu Chấn Long tức tốc chạy xuống gác mái tìm mọi chỗ đế trốn.
Trong quá trình chạy xuống gác mái, hai chân của Trương Anh Tú và Lý Thế Vinh đều bị súng máy bắn vào chân, máu tươi chảy xuống từ trên đùi.
Trương Bá Chính và Tiêu Chấn Long phải giúp từng người nghiêng ngả xuống gác mái, cúi người để tránh những viên đạn đang bay loạn xạ trong không trung, sau đó tìm được một cái máy, trốn bên cạnh nó.
Sau khi trốn xong, Tiêu Chấn Long và Trương Bá Chính lập tức lấy băng gạc trong túi quần áo ra quấn lại cho Trương Anh Tú và Lý Thế Vinh, những cái băng gạc này đều được trang bị trong quần áo của nhà máy quân giới dưới lòng đất, bây giờ đúng lúc có thể sử dụng tới.
Trương Anh Tú và Lý Thế Vinh chịu đựng cảm giác đau đớn, mồ hôi như hạt đậu chảy dài trên đầu, khiến Tiêu Chấn Long nhìn thôi còn cảm thấy đau đớn.
“Lại khiến các cậu bị thương rồi! Nếu hôm nay chúng ta có thế trốn thoát, tôi nhất định sẽ mời mọi người đi ăn hải sản!” Tiẽu Chấn Long xin lỗi nói.
“So với những đau khổ mà anh phải chịu trong nhà tù Thành Bác, đại ca, chút vết thương nhỏ này… thật sự không là gì cả! Tính mạng của bọn tôi đều là do đại ca cứu, bị thương một chút cũng không sao cả, không chết được.” Trương Anh Tú an ủi nói.
“Sóng to gió lớn đều ập đến, tôi không muốn các anh em phải chịu thua ở đây!” Ý chí chiến đấu của Tiêu Chấn Long trỗi dậy một lần nữa, quét sạch mây mù vừa rồi.
“Trương Bá Chính, cậu mau nói với người trong đó nhất định phải trốn kỹ, không được phản kích!” Tiêu Chấn Long ra lệnh.
“Rõ, đại ca!”