Trương Bá Chính cuổi cùng cũng thấy tinh thần tốt hơn, nhìn Tiêu Chấn Long đang lo láng cho mình, Trương Bá Chính vô cùng áy náy, anh ta biết Tiêu Chấn Long vì mình mà hao tốn không ít lực lượng.

Trương Bá Chính nói: “Đại ca, đều tại tôi làm liên lụy mọi người!”
Tiêu Chấn Long đáp: “Anh nói gì vậy, chúng ta phải cùng nhau về nhà chứ!” Tiêu Chấn Long vổ vai Trương Bá Chính, nói.
Trương Bá Chính nhìn Tiêu Chấn Long, nghiêm túc gật đầu.
Cuối cùng cá đám chạy vào khách sạn, tất cá quân Cờ Đen của Tiêu Chấn Long lúc này cũng đâ vào trong.

Hai băng đảng bẽn ngoài bát đầu phát động lệnh tấn công, nhưng lúc này quân Cờ Đen đã có chỗ đế dựa vào, sau khi thoát khỏi vòng vây, quân Cờ Đen đã dựa vào địa thê’ trong khách sạn khéo léo đối phó với hai băng đảng, cuộc tấn công bị đấy lùi nhiều lần liên tiếp mà không người nào bị thương, còn hai băng đảng một lần nữa mất đi năm sáu trăm người.
Cuộc giao tranh vẫn tiếp diễn đến tận khi gần như một nửa lực lượng của hai băng đảng bị quân của Tiêu Chấn Long tiêu diệt, mà phe của Tiêu Chấn Long cũng phải trả giá rất đắt, gần trăm quân Cờ Đen đã bỏ mạng nơi đất khách qué người.

Nghe Trương Anh Tú báo cáo, Tiêu Chấn Long thấy ngực đau âm ỉ, đây đều là những người anh em anh mang từ Đài Loan đến.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chấn Long hao tốn nhiều quân Cờ Đen đến thế, nhưng anh cũng đã khiến đối phương phải trả giá đât, chỉ riêng điều này thôi cũng đủ chấn động cả thế giới ngầm trên toàn thế giới.
Hai băng đảng bên ngoài tạm thời ngừng tấn công, phe Tiêu Chấn Long cũng có cơ hội hiếm có để hồi sức, mọi người cấn thận băng bó vết thương cho đồng đội, có người bất đầu tranh thủ thời gian ngắn ngủ để ăn bữa cơm, chuẩn bị cho cuộc chiến tiếp theo, dù sao thì so với những trận chiến trước đây, họ đã tiêu hao rất nhiều thế lực.
Tiêu Chấn Long ngồi à góc hành lang, hai mát nhầm chặt, hình như đang vừa nghỉ ngơi vừa suy nghĩ điều gì đó.

Đột nhiên, Tiêu Chấn Long hơi híp mẳt lại, nói: “Trương Anh Tú!“
“Vâng! Đại ca!” Trương Anh Tú đáp.
“Báo mọi người chú ý quan sát tình hình bên ngoài, nếu cỏ gì bất thường lập tức báo cáo!” Tiêu Chấn Long hạ lệnh.
“Vâng!”
Sự yên tĩnh lúc này không phải là một dấu hiệu tốt cho phe của Tiêu Chấn Long, nếu đối phương đột nhiên tấn công, Tiêu Chấn Long cũng không sợ.

Nhưng nếu đối phương không phát động tấn công lúc này, điều đó cho thấy chúng đã cỏ kế hoạch khác.

Dù sao mình cũng đang ờ trên địa bàn của người ta, với đổi phương thì đáy chính là thiên thời địa lợi nhán hòa, còn đổi
với mình thì là cực kỳ bất lợi.
Không được, Tiêu Chấn Long vẫn không yên tâm.

Anh đứng dậy đi đến cửa số khách sạn, cấn thận quan sát bên ngoài, Trương Anh Tú và vài người khác cũng làm theo Tiêu Chấn Long, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Lúc này, hai băng đảng bên ngoài khách sạn dường như không có động tĩnh gì, chỉ thấy có người đang không ngừng dọn dẹp quảng trường.

Xác của những tên côn đồ đàn emi bang lần lượt được đưa đi, cũng may là có nhiều người, nên chỉ trong nứa giờ đồng hồ thi thế trên quảng trường đã được dọn đi hết.

chỉ còn lại thi thể quản Cờ Đen của Tiêu Chấn Long.
Ngay lúc nhóm Tiêu Chấn Long cho là chúng sẽ vứt xác của họ đi, thì không ngờ những tên côn đồ phe địch cũng từ từ gom thi thế của phe họ vào một chỗ, chẳng mấy chốc xác người đã châ’t thành đống, cao như một ngọn núi nhỏ.
Bọn chúng định làm gì? Tiêu Chấn Long cùng những người khác không khỏi đưa mát nhìn nhau, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Đúng lúc này, người của hai băng đảng đi tới giữa quảng trường, hai tên cầm đầu châm điếu thuốc, ánh mât lạnh lùng nhìn về phía khách sạn, nhếch mép, sau đó tụt quần xuống…
Bây giờ Tiêu Chấn Long cuối cùng đã hiểu chúng định làm gì, mọi người chỉ nghe thấy Tiêu Chấn Long gầm lên một tiếng, xách chiến đao Hồng Nhật lao về phía quảng trường khách sạn, Lý Thế Vinh và Trương Bá Chính dẫn mười tám Thiết vệ theo sát ớ phía sau….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play