Tiêu Chấn Long thầm mắng mình đáng chết, lại quên mất Lệ Ngọc vẫn còn ở sau lưng mình.
“Đại ca, hình như Lệ Ngọc bị thương rồi!” Một thiết vệ nhắc nhớ.

Lúc này Tiêu Chấn Long mới chú ý đến Lệ Ngọc rung lên trong gió lạnh, sác mặt tráng bệch.

Tiêu Chấn Long vươn tay chạm vào sau lưng Lệ Ngọc, Lệ Ngọc kêu thảm thiết.

Tiêu Chấn Long vừa nhìn một cái phát hiện sau lưng Lệ Ngọc có một vết thương dài một thước do đao gây ra, từ vai thẳng xuống thắt lưng.

Máu ở miệng vết thương dính lại, xem ra đây không phải là vết thương vừa mới bị.
“Nói cho anh biết, bị thương từ lúc nào?” Tiêu Chấn Long trừng đôi mắt đỏ ngầu hỏi Lệ Ngọc, đôi mắt đã tức giận đến mức muốn phun ra lửa.
Lệ Ngọc vì mất quá nhiều máu, ý thức đã bẳt đầu mơ hồ, thì thầm nói “đã rất lâu rồi, em sợ anh lo lắng cho em, nên em chịu đựng không nói!”
“Lệ Ngọc tốt của anh!” Tiêu Chấn Long đôi mắt lóe lên, ôm Lệ Ngọc vào lòng, thầm thở dài vì trong lúc vô ý đã khiến Lệ Ngọc bị cuốn vào trận thù hận này đúng thật là không nên, Lệ Ngọc theo mình không hưởng được phúc gì, lại phải chịu bất hạnh liên tiếp như vậy.

Tiếp theo Tiêu Chấn Long dìu Lệ Ngọc dậy bọc Lệ Ngọc vào áo gió đặt vào chính giữa mấy người thiết vệ, dặn dò nhất định phải bảo vệ Lệ Ngọc thật tốt.
Nói xong Tiêu Chấn Long mặt mày phẫn nộ từ từ đứng dậy, biếu cảm hung tợn dường như còn đáng sợ hơn cả lúc đeo mặt nạ ác quỷ, những người xung quanh Tiêu Chấn Long đều
cảm thấy rùng mình từ tận đáy lòng, chiến đao Hồng Nhật tỏa ra ánh sáng lạnh lùng khiến cho mỗi người đều ngửi thấy một hơi thở đầy mùi khủng bố.

Đôi tay Tiêu Chấn Long nám chặt chiến đao Hồng Nhật ngẩng mặt nhìn trời gầm lớn, tiếng hét từ nội tâm này khiến cho người khác cảm thấy Tiêu Chấn Long không còn là một con người, mà là một con mãnh thú sẳp ăn thịt người.

Tiêu Chấn Long cầm chiến đao Hồng Nhật vung mấy đao lên trời, phát tiết phần nộ trong lòng bản thân.
“Tôi muốn hôm nay các người đều chết hết ở đây!” Tiêu Chấn Long hét lớn.

Sau đó Tiêu Chấn Long vung chiến đao trên tay xông vào đống xác chết, xông vào trong biến người, thời khác xông vào đống xác chết, tóc Tiêu Chấn Long bạc tráng lần nữa.
Lý Thế Vinh và Hỏa Phượng ờ trong đống xác chết nghe thấy tiếng gầm bạo của Tiêu Chấn Long, quần chúng cùng xúc động phẫn nộ, Hỏa Phượng nhìn thấy Lệ Ngọc ngã dưới chân thiết vệ, mái tóc đẹp sau khi giết Tử Thần lại dài thêm ba tấc, bẳt đầu vượt lên cảnh giới sát thủ kép lần nữa.
Mười tám thiết vệ đã bị thương toàn bộ rút về gần xe con chỉ có thế làm tốt công tác phòng thủ, Tiêu Chấn Long và Lý Thế Vinh và cả Hỏa Phương như chiến thần không biết cạn kiệt năng lượng, vẫn đang chém giết trong dòng người.
Không biết từ lúc nào trời đã nối tuyết lên, nơi cách đền Yasukuni ước chừng mấy km, một mạch nước ngầm màu đen đang dâng trào trong rừng núi, đó là quân đoàn PTU – quân cờ đen đang chạy đến cứu viện.
Tiêu Chấn Long bọn họ có thế chịu được đến khi quân cờ đen
chạy đến không?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play