Hai chiếc taxi vững vàng dừng lại trước cửa một khách sạn sang trọng, người giữ cửa nhanh chỏng chạy đến mở cửa xe cho bọn họ.
Những người xuống xe đầu tiên là bốn người đàn ông trông giống như vệ sĩ, sau đỏ là một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ đỏ và một cô bé độ chừng mười mấy tuổi mặc áo lông vũ màu trắng.
Cô gái nhỏ vừa xuống xe không ngừng liến thoáng với người phụ nữ mặc đồ đỏ bên cạnh, mà người phụ nữ kia dường như chưa bao giờ cảm thấy đủ khi nghe cô bé nói, không hề có chút phiền muộn nào, còn liên tục mỉm cười gật đầu đáp lại.
Bốn người đàn ông phía sau xách theo hơn chục cái túi giấy lớn nhò, tuy vậy biểu cảm trên mặt ai nấy đều hết sức cảnh giác, ngay cả khi bọn họ đã bước vào sảnh khách sạn.
Hai cô gái và bốn người đàn ông này chính là Hỏa Phượng, Tiêu Lệ Ngọc, còn có bốn thiết vệ đi theo.
Hóa ra sau khi Tiêu Chấn Long và những người khác rời khỏi khách sạn không lâu thì Tiêu Lệ Ngọc đã tỉnh lại, thế là đòi Hỏa Phượng đưa mình ra ngoài dạo phổ.
Hỏa Phượng không biết cô bé này lấy đâu ra nhiều sức lực đến như vậy, bị cô bé làm cho mềm lòng, Hỏa Phượng mặc kệ mỏi mệt mang theo bốn thiết vệ ra ngoài cùng với Tiêu Lệ Ngọc.
May mắn thay, lúc đó nhiều trung tâm mua sắm lớn của Nhật Bán vẫn chưa đóng cửa, thế là Hỏa Phượng đưa Tiêu Lệ Ngọc đến vài cửa hàng tổng hợp ở gần khách sạn đế mua sâm quần áo.
Khi Hỏa Phượng dát tay Tiêu Lệ Ngọc vừa nói vừa cười đi vào phòng khách sạn, cô ấy chợt ngạc nhiên phát hiện ra Tiêu Chấn Long, Lý Thế Vinh và các thiết vệ đều đang ngồi trong phòng.
Nhất là Tiêu Chấn Long đang cúi đầu suy tư điều gì đó, khi Hỏa Phượng và những người khác đi tới, Tiêu Chấn Long nghe thấy âm thanh mới ngấng đầu lên, nhìn Hỏa Phượng và Tiêu Lệ Ngọc ớ bèn cạnh với vẻ mặt ngạc nhiên, há to miệng không nói nên lời.
Không chỉ vậy, những người còn lại trong phòng cũng lấy làm lạ nhìn đám người Hóa Phượng đang đứng ở cửa, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin và nghi ngờ.
Tiêu Chấn Long nhìn thấy túi giấy đựng quần áo trên tay thiết vệ phía sau Hỏa Phượng và Tiêu Lệ Ngọc, chợt nghĩ đến gì đó.
Anh đưa tay vỗ trán mình, bỗng hiếu ra rồi thở dài nói: “Chúng ta lại bị lừa rồi!” Nghe được những lời này, Hỏa Phượng và thiết vệ sau lưng không hiểu nổi, cũng không ai biết được đã xảy ra chuyện gì trong mấy giờ qua.
“Anh Long, chuyện gì xảy ra vậy?” Hỏa Phượng không khỏi hỏi khi nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long cười khố không trả lời, anh thầm nói trong lòng: ‘Tại sao ngay cả một kỳ nghỉ thoải mái cũng không chịu cho tôi cơ chứ?”
Lúc này Hỏa Phượng mới chủ ý tới trên giường trong phòng cô ấy có hai cái rương màu đen, Hỏa Phượng bước đến mờ cái thứ nhất ra thì thấy bên trong là thứ bột màu trâng giống như bột mì, chầng lẽ đây là ma túy, Hỏa Phượng tự hỏi trong lòng.
Cô ấy mở cái rương thứ hai ra, phát hiện bên trong là những xấp đô la Mỹ mới tinh, ước tính lên đến khoảng mười triệu.
“Rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra ờ đây vậy? Anh Long!” Hỏa Phượng cất giọng hỏi với vẻ mặt nghiêm nghị khác thường.
Hỏa Phượng biết chác rằng có chuyện gì đó đã xảy ra trong mấy giờ qua, hơn nữa còn là một chuyên long trời lở đất.
“Chuyện này phải bât đầu kế từ hai tiếng trước…” Lời nói cúa Tiêu Chấn Long khiến suy nghĩ của mọi người trong phòng quay về khung cảnh lúc hai giờ trước.
Lúc Tiêu Chấn Long dẳn các anh em trở về khách sạn thì đêm đã khuya, Tiêu Chấn Long đi đến trước hành lang chợt phát
hiện ra cửa phòng của Hỏa Phượng và Tiêu Lệ Ngọc chỉ khép hờ, Tiêu Chấn Long bước nhanh về phía trước, đấy cửa phòng ra, bên trong không có một bóng người.
Vật dụng trong phòng lộn xộn tứ tung, rõ ràng là đã xảy ra một trận ấu đả tại đây, thậm chí trên đất còn có vài giọt máu.
Một linh cảm xấu chợt ùa đến trong tâm trí Tiêu Chấn Long, lẽ nào Hỏa Phượng và Tiêu Lệ Ngọc đã gặp chuyện gì đó rồi ư, trái tim Tiêu Chấn Long không ngừng đập dữ dội.
Nhưng ngẫm lại thì điều này khó có thế xảy ra, với năng lực của Hỏa Phượng dù không đánh lại những kẻ đột nhập nhưng ít nhất dùng đê’ bảo vệ Tiêu Lệ Ngọc và tự vệ cũng không thành vấn đề, huống chi còn có bốn thiết vệ nữa cơ mà? Kỹ năng của bọn họ như thế, nếu số lượng kẻ địch tập kích không quá mười người thì sẽ chẳng có vấn đề gì xảy ra.
Ngay lúc đó, vỏ số dấu chấm hỏi cứ lởn vởn trong lòng Tiêu Chấn Long.
Lúc này, Lý Thế Vinh cầm một phong bì đã đặt sẵn trên bàn lên đưa cho Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long mở phong bì, rút lá thư ở bên trong ra.
Không có nhiều nội dung, chỉ có mười mấy chữ, song mười mấy chữ này cũng đủ khiến Tiêu Chấn Long khiếp sợ.
“Nếu muốn cứu người, hãy đến bến tàu Kamakura ớ phía Tây Nam Tokyo!”
Tiêu Chấn Long dùng tay phải vò nát bức thư, lớn tiếng hô lên: “Đi!”
Kamakura, nằm cách trung tâm Tokyo khoáng năm mươi cây số về phía Tây Nam, là một khu nghỉ dưỡng ven biến nối tiếng cúa Nhật Bản.
Do nơi đây cỏ nhiệt độ ôn hòa nên lượng khách du lịch đến chẳng mấy khi ngơi nghỉ.
Vì sắp sang đông nên số du khách đến đây giảm xuống hắn.
Gần bờ biên nên ở đây có
rất nhiều bến tàu.
Trong số đó, bến tàu Kamakura là lớn nhất, nó không chỉ là trạm trung chuyển khách du lịch mà còn là trung tâm bốc xếp và vận chuyến hàng hóa then chốt ỞTokyo.
Bởi vì thời tiết mùa đông giá rét khiến cho lượng khách du lịch giảm xuống, việc vận chuyến thùng chứa hàng cũng bị đình chỉ, cho nên hiện tại bến tàu Kamakura đã tạm thời đóng cửa.
May mà khách sạn chổ Tiêu Chấn Long ở không xa Kamakura, chỉ cách khoảng hai ba mươi dặm.
Các thiết vệ lên xe nhanh chóng lao đến bến tàu, Tiêu Chấn Long và Lý Thế Vinh dần theo những thiết vệ khác leo qua hàng rào xung quanh đế tiến vào bến tàu.
Vì không biết kẻ thù đang ẩn nấp lè ai, nên tất cả mọi người tận dụng đêm tối đế cấn thận kiếm tra trong bến tàu.
Lúc này, một thiết vệ truyền đến tin tức vừa phát hiện được.
Tiêu Chấn Long lập tức dẫn người chạy tới, theo hướng ngón tay của thiết vệ nhìn thấy hai nhóm người mặc áo đen, không nhiều lắm, hai bên trái phải chí tầm mười người.
Nơi hai đội ngũ đứng là khu vực vận chuyển thùng chứa hàng của bến tàu Kamakura, bốn phía đều là những Container cao mấy mét.
ở giữa khu trung chuyển thùng chứa hàng rộng vài trăm mét vuông là nơi của hai đội ngũ đứng, còn Tiêu Chấn Long và các thiết vệ thì đang ấn náu phía trên Container.
Từ phía trên nhìn xuống, có thế thấy được tình hình bao quát của cả hai đội ngũ.
“Bọn họ vào từ chỗ nào vậy chứ?” Tiêu Chấn Long tự hỏi trong lòng.
Lúc này anh chợt phát hiện hình như có vài chiếc cano đậu cách xa khu vực thùng chứa hàng, hóa ra họ đến đây bầng cano, Tiêu Chấn Long thầm nói.
Tiêu Chấn Long che đi đôi tai có hơi cứng đờ vì gió lạnh, ló đầu ra chú ý tới tình huống bên dưới.
Đội ngũ hai bên đứng đổi diện nhau, có người dẫn đầu, lúc này thủ lĩnh hai bên dường như đang nói chuyện gì đó.
Tiêu Chấn Long nhận ra có một phe trong đó không phải là người Nhật
Bản, nhìn quần áo và ngoại hình thì cỏ lẽ đối phương là người Mỹ hoặc Anh.
Bởi vì khoảng cách không quá xa nên Tiêu Chấn Long cỏ thế nghe được tiếng nói chuyện cúa bọn họ một cách rõ ràng.
Nhưng vì không có Hỏa Phượng ở cạnh nên Tiêu Chấn Long và những người khác không hiếu bọn họ đang nói gì, chi có thế dựa vào biếu cảm của hai bẽn đê’ đoán.
Một lát sau, thủ lĩnh của hai bên ngoác tay với phía sau, lập tức cỏ người mang hai cái rương màu đen tới.
Ngay khi rương vừa được mở ra, Tiêu Chấn Long nhờ vào ánh trăng bất ngờ phát hiện ra bên trong rương đồ của người Nhật Bản là những xấp tiền mới tinh, không biết đó là đồng yên Nhật hay đô la Mỹ.
Cái rương còn lại chửa đầy thứ gì đỏ màu trắng, bởi vì bóng của Container vừa vặn chặn lại ánh sáng nơi đó, nên Tiêu Chấn Long nhìn không rõ lắm.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiêu Chấn Long đột nhiên nhớ đến những cảnh giao dịch của các băng đảng xã hội đen mà trước đây anh đã từng thấy trong phim.
“Chẳng lẽ bọn họ đang giao dịch gì à?” Tiêu Chấn Long mỡ to mát nhìn xuống bên dưới.
Lúc này thủ lĩnh hai bên có vẻ rất hài lòng với lần giao dịch này, bẳt tay nhau lớn tiếng cười nói.
Thỏa thuận cứ thế kết thúc, đám người nước ngoài đi về phía cano.
Mọi thứ đột ngột thay đối, khoáng hơn chục người Nhật Bản kia đồng loạt rút súng lục từ trong ngực ra, nhám ngay về phía đám người nước ngoài rồi bắt đầu nố súng.
Do sự việc diễn ra quá bất ngờ, hơn mười người nước ngoài kia không thế phản ứng kịp, gần như chưa kịp rút súng ra bắn trá thì đã ngã xuống vũng máu rồi.
Tiếp đến tên thủ lĩnh của Nhật Bản không chút kiêng kị cười lớn.
“Đen ăn đen! Bọn khốn kiếp!” Tiêu Chấn Long nghiến răng
nghiến lợi nói ra những lời này, có lẽ do Tiêu Chấn Long đang tức giận nên quên không hạ thấp giọng, thế là bị người thủ lĩnh của Nhật Bản ở phía dưới nghe được.
“Ai? (tiếng Nhật)” tên thủ lĩnh người Nhật bồng nhiên quay đầu lại nhìn theo hướng giọng nói của Tiêu Chấn Long vừa phát ra, gọi đàn em của mình đến rồi giơ súng chạy về phía Tiêu Chấn Long.
‘Tiêu rồi, mau rút lui!” Tiêu Chấn Long ra lệnh, đám thiết vệ lập tức lùi về phía sau.
Bây giờ không phải là lúc để chiến đấu liều lĩnh, đối phương có súng, nhưng phe của Tiêu Chấn Long thì đừng nói đến súng, ngay cả một cây côn bọn họ cũng không có.
Nhưng dường như người Nhật có khứu giác cực nhạy đế tìm ra kẻ địch, cuối cùng đám người Tiêu Chấn Long vần không kịp rút lui, bị những tên người Nhật này bao vây trong khu vực vận chuyến thùng chứa đồ.
Tiêu Chấn Long, Lý Thế Vinh và tất cá các thiết vệ dựa vào kỹ năng nhanh nhẹn của mình và bóng đêm để đối phó với đám người Nhật.
Lúc này mới thấy được tư châ’t quân sự vững vàng của quân Cờ Đen, bọn họ đứng trong Container, lợi dụng kẽ hờ có lợi để che chờ, dùng tay không chiến đấu với những tên Nhật Bản.
Hơn chục người của phía Nhật Bản bị tất cả các anh em của Tiêu Chấn Long giết sạch, Tiêu Chấn Long đã ra lệnh cho các thiết vệ tước đi súng của đổi phương.
ở Nhật Bản, nếu như không có đường dây thì việc mua được súng là chuyện không thế nào xảy ra.
Nhật Bản là một trong các quốc gia kiểm soát súng chặt chẽ nhất trên thế giới, cho nên các băng đảng thông thường của thế giới ngầm rất ít khi dùng súng để đánh nhau.
Một thiết vệ mang theo hai chiếc rương đến bên cạnh Tiêu Chấn Long, mở ra cho anh xem bên trong.
“Khá lám, toàn bộ đều là đô la!” Tiêu Chấn Long nhìn thấy những tờ đô la Mỹ trong rương, thở dài nói.
Bên trong rương còn lại là chất bột màu trắng.
“Không phải là ma túy trong truyền thuyết đó chứ?” Tiêu Chấn Long mờ to mát nhìn chằm chằm thứ mà trước nay chỉ có thê’ thấy trong phim ảnh.
Lý Thế Vinh mớ một cái túi nhỏ màu trắng ra, dùng đầu ngón tay lấy một chút rồi đặt ờ đầu lưỡi, sau khi nếm thử thì nhổ ra, gật đầu với Tiêu Chấn Long, xác nhận suy đoán của anh là đúng.
“Đại ca, chúng ta phải làm gì tiếp theo? Vừa rồi chúng tôi đã lục soát những chỗ khác, ngoại trừ những xác chết này ra thì ngay cả một bóng người cũng không có.” Đội trường Hác Long báo cáo với Tiêu Chấn Long.
“Đi! Quay về khách sạn!”
“Nhưng Tiêu Lệ Ngọc và những người khác…”.