Sự chân thành của anh nhưthầng được thiện cảm của sinh viên ở đây, bởi vì tội phạm lần trước đến trường đi lên là một phe thuyết giáo, nào là tự mình thuyết pháp, nói cho sinh viên đương thời biết nên sống thế nào, vâng vâng rất nhiều thứ đều lời nói nhảm trong đầu bọn họ.
Nhưng hòm nay lời nói của Tiêu Chấn Long lại làm cho tất cả sinh viên ở đây đều ngoài ý muốn, khiến mọi người cảm nhận được sự mới mẻ.
“Vậy thì nói xem anh làm sao mà vào nhà giam đi?” Có vẻ như sinh viên kia rất thích đuổi riết không tha, nhưng vấn đề này cũng chính là vấn đề mà tất cả sinh viên quan tảm nhất.
“Bảy tháng trước tôi cũng là một sinh viên đại học như mọi người…” Khi Tiêu Chấn Long nói đến đây, bèn dưới sân khấu rõ ràng lại rối loạn một trận nữa, dù sao nhìn vẻ ngoài của Tiêu
Chấn Long bảy giờ thấy thế nào cũng không giống một sinh viên.
Tiêu Chấn Long không đế ý rối loạn dưới sân khấu, tiếp tục kế câu chuyện của chính mình.
Mới đầu Tiêu Chấn Long như đang kể câu chuyện của người khác, thế nhưng nói rồi lại nói, Tiêu Chấn Long như đã chìm sâu vào trong hồi ức, rủ rỉ kế ra những gì mà anh đã trải qua.
Nói từ lúc lên đại học, nói đến khi hẹn hò với Lý Minh Nguyệt, lại kể đến bản thản trong lúc nhất thời kích động đã giết chết Lý An Thái thế nào, chỉ là Tiêu Chấn Long không nói nhiều đến chuyện ở trong nhà giam, dù sao kia cũng quá tiêu cực.
Khi nói đến cuộc tình đẹp nhưng đau lòng của anh với Lý Minh Nguyệt, nữ sinh hơi cảm tính dưới đài đã có người bắt đầu khóc lên, khi nói đến vì sao anh giết Lý An Thái, lại có nam sinh dưới sân khấu hô lớn giết hay lẳm.
Khi nói xong rồi, đột nhiên hội trường lặng ngắt không tiếng động, ngay cả giáo viên cũng đi ra nhìn xem rốt cuộc là ai làm trái lại, thế nào mà một đại hội thuyết giáo, giữa đường lại biến thành cùng chung mối thù, đây chẳng phải đi ngược lại ý định ban đầu của hội thuyết giáo lần này nghiêm trọng sao.
Cậu nam sinh kia vừa phát hiện mình nói sai rồi thì lập tức trổn luôn, người giáo viên kia nhìn cả nửa ngày cũng phát hiện rốt cuộc là ai gây rối, ra hiệu cho Tiêu Chấn Long tiếp tục tiến hành.
Rất rõ ràng, những gì mà Tiẽu Chấn Long trải qua đã dẫn đến sự đồng cảm mãnh liệt của đám sinh viên dưới sân khấu, dù sao thì những gì mà Tiêu Chấn Long trải qua quá gần gũi với cuộc sống của họ.
Nghe Tiêu Chấn Long nói xong, bên dưới sân khấu vang tiếng bàn tán.
Tiêu Chấn Long chậm rãi ốn định trái tim mới vừa kích động, mới nhớ đến vừa rồi có thể là bản thân quá nhập tâm, cho nên những gì tự mình trải qua dẫn đến sự đồng cảm của đám sinh viên dưới sân khấu.
“Mọi người bên dưới có thế tự do đặt câu hỏi!” Giáo viên kia thấy tình huống dưới sân khấu lúc này, mau chóng bước ra dẳn dắt vào khâu kế tiếp.
“Em muốn hỏi một chút, là vì nguyên nhân gì khiến anh giết tình địch của mình, là hận sao?” Một nữ sinh hỏi.
“Tôi nghĩ hắn là do còn trẻ tuổi đi, đối lại là tôi của bây giờ nhất định sẽ không làm ra lựa chọn như lúc đó nữa.”
“Anh có hối hận khi giết gã ta không?” Có vẻ như nữ sinh kia vần không cam tâm tiếp tục truy hỏi.
“Tôi không hối hận!” Tiêu Chấn Long bình tĩnh trả lời, sinh viên bên dưới sản khấu sau khi nghe vậy thì lại bàn tán.
“Vì sao không hối hận?”
“Bởi vì hai chữ hổi hận này đối với tôi mà nói chẳng có ý nghĩa!” Bốn chữ cuối cùng Tiêu Chấn Long nói ra từng chữ một, tựa như hàm ý trong câu nói này của Tiêu Chấn Long làm cho người bẽn dưới khó mà hiểu được, cho nẽn nửa ngày sau mới có một cậu nam sinh đứng lên nhận lấy micro tiếp tục đặt cảu hỏi.
“Cuộc sống trong nhà giam như thế nào?”
“Tôi chỉ muốn nói cho mọi người biết, nếu như có thế, tốt nhất là cả đời này đừng vào trong đó.”
“Trong đó thật sự khủng bổ như trong phim sao?”
‘Thứ mà cậu nhìn thấy không nhất định là thật, thứ tôi nói cũng cũng không nhất định là đáp án chính xác.” Tiêu Chấn Long mặt không cảm xúc trả lời.
“Anh cho rằng thời gian thi hành án hai mươi năm trong tù của anh có thế đền bù cho nổi đau khố khi mất đi con trai của người nhà Lý An Thái sao?”
“Tiêu chuấn đánh giá nỗi đau trên thế giới này không phải là sống hay là chết, mà là chất lượng của sinh mạng.
Tôi giết gã ta, pháp luật cũng cho tôi một sự trừng phạt tương ứng.”
“Nhưng điều này cũng không thế đối lại tính mạng còn trẻ của Lý An Thái.”
“Nếu là tôi của bảy tháng trước, có lẽ cái chết đối với tôi mà nói là sự hạnh phúc lớn nhất.” Tiêu Chấn Long nói đến chính là ngày tháng sống không bằng chết của anh ở trong phòng tối.
“Bây giờ anh còn nhớ Lý Minh Nguyệt nữa không?” Một nữ sinh hỏi.
“Không nhớ.”
“Anh không yêu cô ta nữa sao?”
“Đã từng yêu, nhưng không yêu nữa.”
“Vì sao?”
“Đối với người con gái đã từng phản bội mình, em bảo tôi phải yêu thế nào.” Tiêu Chấn Long lạnh lùng nói.
“Anh cho rằng sinh viên bây giờ nên học cái gì nhất?”
“Yêu thương chính mình, trân trọng sinh mệnh.”
“Vậy anh cho rằng anh đã làm được chưa?”
“Tám chữ này là tôi tặng cho mọi người, bởi vì bây giờ tôi đã không còn là sinh viên nữa, mà chỉ là một tên tội phạm thôi.” Trong lời nói, dù có là ai cũng có thế cảm nhận được cảm giác bi thương trong giọng nói của anh.
“Mổi người đều có quy luật sinh tồn của riêng mình, từ thời khắc tôi giết Lý An Thái, quy luật xoay chuyển sinh mệnh của tôi đã thay đối rồi.”
Mỗi vấn đề của Tiêu Chấn Long đều giống như đang trả lời câu hỏi của đám sinh viên, lại giống như chấng trả lời gì cả.
Nhưng cách trả lời như vậy lại càng kích thích đám sinh viên nhiệt tình đặt câu hỏi, bời vì rất nhiều câu nói của Tiêu Chấn Long giống như danh ngôn triết lý, đều phải ngẫm nghĩ tỉ mỉ thì mới hiểu được ý nghĩ trong câu nói.
“Nếu có một ngày anh ra tù thì anh muốn làm gì nhất? Hoặc là muốn làm công việc nào nhất?”
“Tôi nghĩ đợi đến lúc đó, không phải là tôi muốn làm gì thì được làm cái đó.
Rất nhiều chuyện đến lúc đó đều không thế tự mình quyết định.”
“Anh nói anh là sinh viên đại học, nhưng tôi nhìn anh thế nào cũng không giống sinh viên đại học.” Một nữ sinh hỏi.
“Lẽ nào phải viết mấy chữ sinh viên đại học lẻn mặt em thì em mới là sinh viên đại học à?” Tiêu Chấn Long hỏi ngược lại.
“Bởi vì sinh viên đại học mà tôi hiểu ẳt hẳn không thể giết người.”