“Phượng Nhi, Phiêu Tuyết, hai người nhanh đi qua xem xem có chuyện gì xảy ra!” Tiêu Chấn Long ra lệnh.
Dường như cô bé mơ hồ cảm thấy bầu không khí trở nên căng thẳng nên tự động tựa vào bên cạnh Tiêu Chấn Long.
Không đợi Hỏa Phượng và mấy người khác đi tới chỗ đó thì họ đã thấy theo một giường bệnh được đấy ra từ trong phòng thử máu, có một người hiến máu đang nằm trên giường bệnh đó, chính là người đàn ông tầm hơn năm mươi tuổi, lớn tuổi nhất trong năm người trung niên kia.
Chỉ thấy có mấy bác sĩ và y tá đang đứng cạnh giường bệnh, dùng sức đấy giường bệnh về phía của Tiêu Chấn Long, chú Lục cũng ở trong đó.
Lúc đi qua Tiêu Chấn Long, chú Lục dặn dò các bác sĩ vài câu, sau đó các bác sĩ và y tá tiếp tục đấy giường đi nhanh về phía trước.
“Chú Lục, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tiêu Chấn Long nói.
Chú Lục tháo khẩu trang xuống, nói: “Người này vừa hiến một nửa lượng máu, ai ngờ đột nhiên lại bị tắc nghẽn cơ tim, bây giờ đã ngất đi rồi.
Tôi đoán có lẽ ông ấy nhiều tuổi rồi, mất sức nhiều nên mới ngất đi.” Nói xong, chú Lục thở dài một hơi.
“Vậy nên làm gì bây giờ?” Tiêu Chấn Long khấn trương nói.
Chú Lục nói tiếp: “Tuy rằng vừa nãy người kia hiến một nửa lượng máu, thế nhưng ông ta cũng sử dụng luôn số máu đó rồi.
Nếu trong tình huống bình thường thì lượng máu vẫn đủ dùng, nhưng bởi vì mấy ngày nay kiếm tra thân thế lão Băng, bệnh của ông ấy lại có chút chuyến biến xấu.
Miệng vết
thương đã bắt đầu thối rữa, cần phải làm một tiểu phẳu ngay lập tức.
Nhưng cho dù nói rằng đây chỉ là một tiếu phầu bình thường thì muốn tiến hành cũng phải cần đến một lượng máu nhất định.”
“Bây giờ không thể rút máu của những người khác sao?” Tiêu Chấn Long nói.
“Không thế, ba người đầu đã hiến đủ lượng máu tôi đa rồi, trong vòng nửa năm họ không thế hiến máu nữa.” Chú Lục trả lời.
“Haiz!” Tiêu Chấn Long đánh một quyền vào trẽn vách tường hành lang, phát ra một tiếng “rầm” rất lớn.
Lúc này trong lòng Tiêu Chấn Long rất loạn, vốn dĩ anh tưởng rằng lần này thắng chắc rồi, ai biết lại phát sinh ra việc như vậy chứ.
Bên cạnh đấy Hỏa Phượng cũng cắn chặt răng, vẻ mặt cũng ảm đạm hẳn đi.
Cồ ấy quay đầu lại nhìn lão Băng trẽn giường bệnh, trên mặt lóe lên sự dịu dàng rồi biến mất nhanh chóng.
“Anh trai, anh đừng quèn là còn có em.
Anh lấy máu của em đi!” Cô bé không ngần ngại xắn ống tay áo lên, đế lộ ra cánh tay mảnh khảnh.
Hai mắt Tiêu Chấn Long sáng bừng lên ngay sau đó, nhưng ánh mắt của anh lại chợt ảm đạm đi.
Anh quay đầu hỏi chú Lục:
“Cô bé này có được không?”
Chú Lục quan sát tỉ mỉ cơ thế của cô bé rồi nói “Bây giờ thân thể này tình trạng tối đa chỉ có thể hiến 300cc máu.
Nếu chỉ có từng ấy máu thì vốn sẽ không duy trì được một lần giải phẫu bình thường đâu.” Chú Lục lắc đầu.
“Anh ơi, không sao đâu, em chịu được mà.
Nếu như em đau thì em sẽ nói ngay.” Cô bé vẫn cố chấp như cũ.
“Chú Lục, chuyện này…” Một lúc sau, Tiêu Chấn Long vẫn không biết phải làm thế nào.
Một bên là anh em của mình, một bẽn là cô bé anh vừa mới nhận nuôi, nếu như là những người khác, anh cũng đã không cần phải nghĩ ngợi gì.
Thế nhưng đối với cô bé, thân thế của cô bé thật sự là rất mảnh mai, giống như chỉ cần một trận gió là có thể thổi ngã cô bé vậy, đó đều là kết quả của việc không được cung cấp đầy đủ dưỡng chất trong một thời gian dài.
Nghĩtới đây, trong lòng Tiêu Chấn Long đau đớn như bị đao cắt một khúc vậy.
Chú Lục suy nghĩ một chút, nói: “Cũng chỉ có thế như vậy thôi!” Tiếp đó, chú Lục ngồi xốm xuống, hai tay đỡ lấy bả vai của cô bé, hiền từ nói: “Lát nữa, lúc rút máu, nếu như cảm thấy hoa mắt chóng mặt hoặc là buồn nôn, cháu phải nói ngay, nhất định phải nói với ông đấy.”
“Vâng ạ.” Cô bé mỉm cười nhẹ nhàng rồi gật đầu, bởi vì trong lòng cỏ bé cũng không có nghĩ đến điều này có ý nghĩa gì, chỉ là cô bé không muốn nhìn thấy dáng vẻ cau mày của Tiêu Chấn Long mà thỏi.
Dù sao Tiêu Chấn Long cũng là người thân duy nhất của cô bé, cô bé chỉ muốn làm một chút chuyện trong khả năng của mình để giúp anh vui vẻ.
Thế nhưng nếu như một người trưởng thành bình thường cũng chỉ hiến được lượng máu lớn nhất là 400cc, thì một cô bé có thân thế gầy gò thế này liệu có thế hiến được đủ 500cc máu không?
Trên chiếc giường bệnh sạch sẽ, một kim tiêm rút máu chầm chậm đảm vào cánh tay của cỏ bé.
Kim tiêm vừa đâm vào trong cánh tay thì cô bé đã hơi nhếch miệng nhưng vẫn không kêu ra tiếng.
Nhiều anh em đứng ở bẽn cạnh Tiêu Chấn Long đều âm thầm lau mồ hôi hộ cô bé, nhất là Hỏa Phượng đứng
ở giữa, một bên lo lắng cho cô bé, một bên cũng càng lo lẳng nhìn về phía phòng bệnh của lão Băng, cho nên cô ấy chỉ có thế âm thầm động viên hai người này trong lòng.
Dòng máu đỏ tươi thuận theo cái ống trong suốt truyền đến trong túi máu từng giọt từng giọt một.
Cô bé nằm trên giường bị kim đâm vào cánh tay thì nhắm chặt lại trong nháy mẳt, còn Tiêu Chấn Long ngồi ở mép giường, xoa xoa cái trán của cô bé, nói: “Không có chuyện gì đâu!”
Dường như cô bá đã thật sự cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ trên tay của Tiêu Chấn Long trên tay ấm áp, cô bé chậm rãi mở hai mắt ra.
Lúc này cô bé đã không cảm giác được cánh tay đau đớn, chỉ có thế nhìn thấy dòng máu liên tục, không ngừng chảy từ trong cơn thế của mình đến bên cạnh một chiếc túi màu trắng.
Dường như cô bé cũng cảm thấy sự căng thẳng đến từ lòng bàn tay của Tiêu Chấn Long, nên cô bé an ủi “Anh ơi, không cần lo lắng đâu.
Em vẫn đang đợi anh mua cho em thật nhiêu, thật nhiều quần áo mới đó.”
Vành mắt Tiêu Chấn Long ửng đỏ, anh nhìn sắc mặt của cô bé dần dần trở nên trắng bệch, nói: “Em yên tâm! Đợi đến khi người anh em kia bình phục trở lại, anh sẽ dần em đi mua thật nhiều, thật nhiều quần áo mới, tất cả các anh chị ở đây cũng sẽ tặng cho em món quà tuyệt nhất trên thế giới này.”
Đứa trẻ vừa nghe đến quà thì chứ vô cùng phấn khởi, vì vặy cô bé vừa nghe thấy hai từ món quà trong miệng Tiêu Chấn Long thì miệng đã không khép lại được.
Cô bé nhìn những người khác bên cạnh giường bệnh, nói: “Mọi người ơi, lời anh nói là sưthât sao?”
Lý Thế Vinh, Hỏa Phượng, Phiêu Tuyết, Lưu Minh Nghĩa và tất cả những người khác đều đồng thanh đồng ý, tuy rằng họ mới quen biết cô gái nhỏ chưa tới một giờ, thế nhưng mọi người đều đã chấp nhận cô bé, cũng hiếu được phần tình cảm mà cô bé đã dành cho lão Băng và Tiêu Chấn Long.
Bọn họ cũng đã coi cô bé giống như em gái của chính mình vậy.
Nhìn thấy hình ảnh y tá đang thay máu, trong lòng Tiêu Chấn Long thắt lại, anh nhìn đôi môi của cô gái nhỏ đã dần mất đi huyết sắc, sắc mặt cũng trở nên đờ đẫn, hai mắt cũng mất đi thằn thái ban nãy.
Tiêu Chấn Long vội vàng hỏi: “Có phải là em không thoải mái hay không? Anh sẽ bảo bọn họ dừng lại ngay.”
Cô bé lại mở hai mắt ra, khẽ lác đầu, nói: “Em không sao, em vẫn chịu được.”
“Nếu cảm thấy không thoải mái thì cháu nhất định phải nói với ông!” Chú Lục ở bên cạnh cũng đang quan sát phản ứng của cô bé, bởi vì bây giờ đã rút gần 500cc máu rồi, đối với một cô gái nhỏ nhắn mà nói, có lẽ thản thể của cô bé đã bắt đầu không chịu được nữa.
Cô bé lại kiên cường lắc đằu, rồi nuốt nước miếng một cái đầy khó khăn, lại bắt đầu nói chuyện với Tiêu Chấn Long.
Hỏa Phượng và Phiêu Tuyết không đành lòng nhìn cảnh này nữa, hai người che miệng liền tranh thủ thời gian xoay người ra ngoài, sợ đế cô bé chứng kiến dáng vẻ rơi lệ của bản thân.
Những anh em khác bên giường bệnh cũng nuốt nước mắt vào trong vì bản thân là đàn ông.
Ai cũng thấy rõ rằng cô gái nhỏ đang gắng gượng…
“Anh ơi… em lớn như vậy rồi, mà em còn không biết họ của mình là gì, tên là gì.
Em có một yêu cầu… nhỏ, em có thế được cùng … họ với anh được không?” Cô bé hỏi với đôi mắt to tròn.
Tiêu Chấn Long cố nén nước mắt, nói: “Đương nhiên là được rồi, em là em gái của anh, đương nhiên em phải theo họ của anh.
Từ hôm nay trở đi, em sẽ cùng họ với anh.
Anh trai sẽ đặt cho em một cái tên.
Tiêu Lệ Ngọc, tên ở nhà của em là Tiêu Lệ Ngọc, được không?”
“Tiêu Lệ Ngọc, cái tên này dễ nghe quá!” Cho dù Tiêu Lệ Ngọc yếu ớt vẫn đang mệt mỏi, thê’ nhưng trong giọng nói của cô bé vần có sự phấn khởi mà tất cả mọi người có thể cảm thụ được.
“Từ hôm nay trở đi, em chính là công chúa nhỏ của chúng ta, em chính là công chúa nhỏ của Nam Thiên chúng ta!” Tiêu Chấn Long nói với giọng chắc nịch.
Nghe thấy Tiêu Chấn Long nói vặy, Tiêu Lệ Ngọc thỏa mãn nở nụ cười, cô bé cười rất rạng rỡ..