“Hứa Thế Hành, cục trưởng Cục cảnh Sát thành phố Cao Hùng!” Hứa Thế Hành híp mắt mắt nhìn Tiêu Chấn Long, hỏi ngược lại: “Anh là ai?”
“Tiêu Thiên Long, người đứng đầu tập đoàn Nam Thiên, cũng chính là người đứng đầu mà ông muốn tìm.” Tiêu Chấn Long bình tĩnh trả lời.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Hứa Thế Hành âm thầm gặt
đầu, đúng là người có tên, cây có bóng.

Trong hoàn cảnh này mà còn có thế giữ được bình tĩnh như thế đúng là một người rất khó đối phó.
“Anh chính là Tiêu Thiên Long?”
“Không sai! Khỏng biết đêm nay cục trưởng Hứa tính làm gì đây? Hay là đi bắt trộm?” Tiêu Chấn Long dùng biếu cảm kín đáo nhìn Hứa Thế Hành.
“Anh Tiêu, anh đây là đã biết rõ mà còn cố hỏi? Tôi muốn dẩn những người sau lưng anh về cục cảnh sát hỏi chuyện.” Hứa Thế Hành vươn tay chỉ mặt đám người Hỏa Phượng sau lưng Tiêu Chấn Long.
“ô? Khỏng biết là tội danh gì vậy?” Tiêu Chấn Long vẫn dùng giọng điệu không nhanh không chậm trò chuyện với Hứa Thế Hành, trong lời nói của anh không kiêu ngạo không siếm nịnh.

Bởi vì Tiêu Chấn Long biết người trước mặt này chính là quan chức quản lý hình sự của Chính Phủ, không giống những băng nhóm xã hội đen hoặc là cảnh sát khác, chỉ hù dọa một chút là xong việc.

Có thế nói vấn đề khó nhằn trong đêm nay của Tiêu Chấn Long chính là giải quyết tốt hậu quả, có điều không ngờ rằng người đến lại là cục trưởng Cục Cảnh Sát, đây chính là đụng vào họng súng, Tiêu Chấn Long âm thầm lắc đầu, trong lòng đang nhanh chóng nghĩ ra cách ứng phó.
“Bị nghi ngờ có liên quan đến mưu sát!” Đỏi mẳt Hứa Thế Hành vẫn nhìn thẳng vào mặt Tiêu Chân Long, gằn từng câu từng chữ.
“Ha ha… Cục trưởng Hứa, ông có chứng cứ không? cỏ ai nhìn thấy? Rồi có ai có thế làm chứng không?”
“Cho nên tôi chỉ nói là bị nghi ngờ có liên quan, cũng không khăng khăng cho rằng đàn em của anh phạm tội.

Đúng rồi, anh muốn nhân chứng sao? Đương nhiên là có, kia! Chính là cậu ta, cậu ta có thế làm nhân chứng!” Hứa Thế Hành chỉ vào Chu Lang Sở đang ngồi ngơ ngác trên mặt đất.
Tiêu Chấn Long quay đầu nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc của Chu Lang Sở, cười nói “Cục trưởng Hứa đúng là biết nói đùa, ỏng xem e rằng cậu ta còn chắng biết ba mình là ai? Sao có thế làm nhân chứng chứ?”
“Anh Tiêu, không cần vậy đâu!” Hứa Thế Hành cười lạnh nói: “Cậu Chu, cậu có thể đưa ra bằng chứng rốt cuộc là ai giết những người đó không? Cậu Chu!” Hứa Thế Hành thấy Chu Lang Sở không có phản ứng thì gọi thêm lần nữa.
Lúc này, Chu Lang Sở bị dọa đến đần người đã dần dần lấy lại tinh thần, nhưng mới vừa lấy lại tinh thần thì đã vội vàng xin tha: “Cầu xin mấy người đừng giết tôi! Cầu xin mấy người đừng giết tôi!”
“Thằng oắt con, mày nói cái gì, mày?” Phiêu Tuyết giơ một chân đá văng Chu Lang Sở, Chu Lang Sở giống như một cái bao tải đập mạnh lên trụ đèn đường, không nhúc nhích nữa, sống chết khồng rõ.
“Tiêu Thiên Long, anh quá đáng lắm!” Hứa Thế Hành hét lớn một tiếng, đồng thời lùi ra sau.

cảnh sát chổng bạo động phía sau ông ta lập tức giơ tấm khiên lên đứng cách Tiêu Chấn Long không xa.
Cùng lúc đó, Lý Thế Vinh, Hỏa Phượng, Phiêu Tuyết và anh em Song Xa, anh em Đông Tây lập tức di chuyến lên đứng song

song phía trước Tiêu Chấn Long, dùng cơ thế của mình đế che chắn Tiêu Chấn Long, đồng thời có thể khai chiến bất cứ lúc nào.

Đối với binh đoàn của Tiêu Chấn Long mà nói, chỉ có kẻ thù, không có chính phủ, chỉ cần Tiêu Chấn Long ra lệnh thì cho dù phía trước có là quân đội Chính phủ thì họ cũng đánh.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trên đường phố trở nên căng thẳng hơn, giương cung bạt kiếm.

Hứa Thế Hành và cảnh sát chổng bạo động đều tăng cường cảnh giác, đoàn quân Cờ Đen của Tiêu Chấn Long cũng tập trung quan sát, chỉ đang chờ mệnh lệnh của Tiêu Chấn Long.
Hoàn cảnh lúc này của Tiêu Chấn Long rất là xấu hố, đánh, thì người trước mặt chính là Cục Cảnh Sát thuộc chính phủ, nếu đặt này vào cố đại chẳng khác nào là khi quân phạm thượng.

Nếu không đánh thì đàn em của mình khó tránh khỏi gặp tai ương lao tù.

vất vả lắm Tiêu Chấn Long mới tạo dựng được thành tích ờ Đài Loan, anh cũng không muốn bỏ hết tất cả trong đêm nay, nếu vậy Tiêu Chấn Long sẽ không cam lòng, từ trên xuống dưới cả tập đoàn Nam Thiên nhất định đều không cam lòng.

Cho nên nếu đêm nay muốn bình an rời khỏi con phố này, cằn phải thông qua cửa ải Hứa Thế Hành này.

“Ha ha…” Tiêu Chấn Long cười dài một tiếng, phá vỡ cục diện căng thắng này, anh vung tay lên, đám đàn em ở phía trước từ từ lùi về sau.

Tiêu Chấn Long khoan thai dạo bước đến trước đội cảnh sát chống bạo động, khí thế khủng khiếp của Tiêu Chấn Long ép bọn họ không thế không nhường ra một con đường.
Tiêu Chấn Long lại đứng trước mặt Hứa Thế Hành, dùng giọng nói chỉ có hai người mới có thể nghe giảng đạo lý với Hứa Thế Hành: ‘Tôi tin tưởng trên thế giới này không có ngọn núi nào không thể đi qua, cũng không có con sông nào không thể vượt
qua.”
“Tôi cũng tin!” Hứa Thế Hành vững vàng đáp trả, không hề sợ hãi khí thế khủng khiếp của Tiêu Chấn Long.
“Cục trưởng Hứa, ông có tin rằng tôi có năng lực khiến đám người này biến mất khỏi trái đất trong vòng mười phút, không đế lại chút dấu vết nào!” Tiêu Chấn Long kề sát vào tai Hứa Thế Hành nói thầm, tuy rằng giọng nhẹ như mưa phùn, nhưng vào trong tai Hứa Thế Hành lại ấn chứa đầy sát khí.
“Tiêu Thiên Long, anh đang uy hiếp tôi sao? Anh đừng quên tôi có thân phận gì, anh đang nói chuyện với ai? Anh tìm sai đối tượng rồi!”
“Ông không tin sao? ông có thể quay đầu nhìn lại người của mình, ông cũng có thế ngấng đầu nhìn thử người phía sau tôi, ông cho rằng tôi chỉ đơn thuần đe dọa ông thôi sao? Người của tôi nhiều hơn ông, nói về súng, cũng sẽ không ít hơn ông nhỉ? Băng đảng tôi bây giờ có mấy trăm người, tôi chỉ cần dùng năm mươi người là đủ để làm ông và đám người kia vĩnh viền biết mất khỏi Đài Loan…” Trong lúc nói chuyện, sát khí của Tiêu Chấn Long càng tỏa ra năng nề, Hứa Thế Hành nghe vậy khí lạnh xông thắng từ đầu tới chân, như bị người ta hát một chậu nước lạnh.

Không phải Hứa Thế Hành không nhìn thấy nhân lực phía sau của Tiẽu Chấn Long, ông ta cũng cảm nhận được đội quân của mình sợ hãi đám đàn em của Tiêu Chấn Long, nhưng dù có sợ hãi, thì ông ta vẫn là một Cục trưởng Cục Cảnh Sát thành phố, cứ thế mà đế một tên xã hội đen hù dọa, điều này sao Hứa Thế Hành có thể chịu đựng được chứ?
Có lẽ nếu không phải bận tâm bang Hoa Thanh trước kia đã trợ giúp việc làm ăn của mình, có lẽ Hứa Thế Hành cũng không muốn đụng vào mối rủi ro là Tiêu Chấn Long.

Nhưng mà bảy
giờ với Hứa Thế Hành mà nói là đạn đã lên nòng, không thể không bắn, nếu đã đến bước này thì chỉ có thế làm cho tới cùng.
“Tiêu Thiên Long, anh đừng quá kiêu ngạo!” Hứa Thế Hành cắn răng, nói với giọng căm hận.

“Cục trưởng Hứa, ỏng có thế lấy tiền đồ của mình nói đùa, nhưng đừng lấy mạng của mình ra đùa, ông gánh không nối.

Dựa vào sức ảnh hưởng hiện tại của tập đoàn Nam Thiên trẽn khắp Đài Loan này, tôi có thế cho bất kỳ người nào lên thay vị trí Cục trưởng Cục cảnh Sát thành phổ Cao Hùng này, ông có tin không?”
“Anh…” Hứa Thế Hành nghẹn lời, ông ta biết Tiêu Chấn Long không nói xằng.

Tập đoàn Nam Thiên ủng hộ đảng Dân chủ Tiến bộ tranh cử, là chuyện mà trong tối ngoài sáng ai cũng biết.

Tuy rằng Hứa Thế Hành là Quốc Dân Đảng, nhưng ông ta cũng biết tỉ Quốc Dân Đảng có thế cầm quyền Đài Loan và đảng Dân chủ Tiến bộ có thể quật khởi một lần nữa là bất phản thắng bại.

Nếu đảng Dân chủ Tiến bộ tháng được, người được lợi nhất chính là Tập đoàn Nam Thiên, giả sử đảng Dân chủ Tiến bộ không thắng được, thì với sức ảnh hưởng hiện tại của đảng Dân chủ Tiến bộ cũng đủ đế “Lập ủy” được đa sổ ghế, như vậy đủ để ảnh hưởng đến cục diện chính trị của thành phố Cao Hùng.
Theo một ý nghĩa nào đó, trước khi tống tuyển cử chưa được công bố, Nam Thiên có thể “đi ngang” cục diện chính trị của Đài Loan, mà quyền chủ động duy nhất lại nằm trong tay thằng nhãi miệng còn hôi sữa này.
“Đương nhiên, tôi cũng có thế giúp đoạn đường sau này của
ông trở nên bằng phắng, thậm chí nói không chừng có thế vào “lập ủy”.

ít nhất thì tốt hơn cái chức Cục trưởng Cục Cảnh Sát nho nhỏ ở thành phố Cao Hùng bây giờ chứ?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play