Nhìn Lý Thế Vinh bị Tiêu Chấn Long hất văng xuống đất như diều đứt dây chỉ bằng một cú đấm, Trương Anh Tú dùng ánh mắt khó tin nhìn Lý Thế Vinh, rồi lại nhìn Tiêu Chấn Long đang xông về phía Vương Quang Khải.
Anh ấy biết biết rõ thực lực của một người từng là cảnh sát vũ trang như Lý Thế Vinh, năm sáu người đàn ông khỏe mạnh bình thường hoàn toàn không phải đối thủ của anh ấy, vậy mà bây giờ anh ấy lại bị một cú đấm của Tiêu Chấn Long đánh ngã, có vẻ cánh tay còn bị thương.
Lân đầu tiên Trương Anh Tú cảm thấy bất lực.
“Đừng nhìn nữa, mau đi giúp Vương Quang Khải.
Nhớ dùng hết sức nhưng đừng giết người.” Trong mấy người họ, ngoại trừ Lý Thế Vinh, Trương Anh Tú là người có thân thủ tốt nhất, Lý Thế Vinh biết bây giờ Tiêu Chấn Long đang trong trạng thái đièn cuồng, mất đi bản tính, chỉ có thể khống chế anh, nhưng không được khiến anh bị thương, vì vậy anh ấy mới không bỏ qua cơ hội cảnh báo Trương Anh Tú chú ý mức độ khi giao chiến.
Đôi mắt Tiêu Chấn Long đỏ như máu rơi vào trạng thái điên cuồng, tràn đầy vẻ căm hận, chịu tác động của luồng khí trong cơ thế khiến anh không hề đau đớn, không còn khái niệm về đau khổ.
Trương Anh Tú gia nhập cuộc chiến, đấm đá điên cuồng lên người Tiêu Chấn Long, nhưng anh ấy cảm thấy cơ thế của Tiêu Chấn Long chỉ chậm chạp trong chốc lát, sau đó lại trở nên điên cuồng.
Bây giờ ngay cả Lý Thế Vinh đã trải qua huấn luyện đặc biệt của cảnh sát vũ trang cũng không thế chịu nối nắm đấm dốc toàn lực của Tiêu Chấn Long, chứ đừng nói đến Vương Quang Khải và Trương Anh Tú.
Vương Quang Khải bị Tiêu Chấn Long đuổi chạy khắp phòng giam, phòng giam của Nam mặt sẹo có lớn đến đâu thì anh ấy vẫn đang ở cùng một phòng với Tiêu Chấn Long, chỉ nghe thấy tiếng la hét của ba người Vương Quang Khải liên tục truyền đến.
May mắn
là phòng giam của Nam mặt sẹo cách xa nơi quản ngục canh gác, không bị quản ngục phát hiện, những tội phạm cùng khu nghe thấy tiếng đánh nhau từ phòng của Nam mặt sẹo, nhưng không biết đang xảy ra chuyện gì.
Sau khi đau đớn ở cánh tay của Lý Thế Vinh giảm bớt, anh ấy cũng tham gia cuộc chiến, cả ba người cùng hợp lực đánh lại Tiêu Chấn Long, mặc dù đã đánh vào người Tiêu Chân Long không biết bao nhiêu lần nhưng Tiêu Chấn Long vẫn tiếp tục lao lên.
Trong cơn điên cuồng Tiêu Chấn Long bắt đầu tấn công một cách mất phương hướng và không theo chiêu thức nào, vừa nhìn thấy người là lập tức lao tới, làm khó ba người bọn họ bằng chiến thuật cận chiến.
Nhưng với sự tham gia của hai chuyên gia thực chiến là Lý Thế Vinh và Trương Anh Tú, các đòn tấn công của Tiêu Chấn Long bắt đầu có quy luật hơn khi đánh được một thời gian, sau đó bắt đầu có chiêu thức, không còn đánh một cách bừa bãi nữa.
Có vẻ lúc này Tiêu Chấn Long có thế học được kỹ năng thực chiến từ những đòn tấn công của Lý Thế Vinh, Trương Anh Tú và Vương Quang Khải.
Quả nhiên hơn nửa giờ sau, trong nhóm chiến đấu bổn người, Tiêu Chấn Long càng ngày càng nhận được ít công kích, số lần phản kích cũng bắt đầu tăng lên.
Đáng sợ hơn nữa là Lý Thế Vinh nhìn thấy Tiêu Chấn Long đang dần tích hợp các kỹ năng chiến đấu mà anh ấy đã dạy Tiêu Chấn Long vào thực chiến, bởi vì chỉ có Lý Thế Vinh mới nhìn ra chiêu thức chỉ có trong khóa huấn luyện đặc biệt của cảnh sát vũ trang.
Trong lòng Lý Thế Vinh thầm nói, Tiêu Chấn Long con mẹ nó là một thiên tài học chiến đấu, ở trong trạng thái tinh thần như vậy mà vẫn có thế nhớ ra kỹ năng chiến đấu trong đầu.
Bây giờ anh ấy chỉ hy vọng rằng Tiêu Chấn Long sẽ sớm kiệt sức mà kết thúc cuộc tấn cỏng khốc liệt này, bởi vì anh ấy cảm thấy rõ ràng thế chất của ba người bọn họ bắt đầu không theo kịp cuộc chiến.
Còn Tiêu Chấn Long đã chiến đấu đến giờ dường như vần khồng có bất kỳ dấu hiệu suy yếu nào, trẽn thực tế, tất cả đều là do chân khí mà Tiêu Chấn Long đã luyện hóa trong phòng tối.
Luồng chân khí này nhanh chóng lưu động khắp toàn thân Tiêu Chấn Long trong trận chiến, không ngừng bố sung năng lượng thế chất đã mất cho anh.
Nó giống như một bộ chuyến đối năng lượng liên tục hỗ trợ cơ thế Tiêu Chấn Long tiếp tục chiến đấu, đồng thời trong suốt trận chiến cũng tiếp tục thay đổi thể chất của Tiêu Chấn Long.
Từ từ, cùng với ý định chiến đấu của Tiêu Chấn Long, luồng chản khí này bẳt đầu chuyến từ năng lượng bảo vệ cơ thế thuần túy sang năng lượng chiến đấu, việc sản sinh ra năng lượng chiến đấu này góp phần tạo ra khí thế của Tiêu Chấn Long.
Một giờ sau, chân khí trong cơ thế anh dần dần tăng lên, khí thế của Tiêu Chấn Long lại bắt đầu tăng vọt, đúng lúc Tiêu Chấn Long đang muốn tiếp tục xông về phía đám người Lý Thế Vinh.
Chỉ nghe thấy Tiêu Chấn Long hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất, rốt cuộc thân thể không chịu nối ý chí chiến đấu đột ngột tăng vọt, đố ập xuống.
Nhìn Tiêu Chấn Long ngã trẽn mặt đất, Lý Thế Vinh, Trương Anh Tú và Vương Quang Khải đã sớm kiệt sức vì cuộc chiến, nhưng vẫn cố gắng gượng vì Tiêu Chấn Long.
Giờ nhìn thấy Tiêu Chấn Long ngã xuống, ba người thở phào, nằm trên mặt đất thở hốn hển.
Lý Thế Vinh ở phía trước đứng dậy, loạng choạng đi tới chỗ Tiêu Chấn Long kiểm tra, phát hiện Tiêu Chấn Long chỉ ngất đi vì quá sức, đỡ Tiêu Chấn Long lên giường xong, đám người Lý Thế Vinh ngã xuống đất ngủ thiếp đi.
Những tù nhân khác ở Nam Viện nghe thấy tiếng đánh nhau dần dần ngừng lại, đến cuối cùng vẫn không biết có chuyện gì xảy ra, mơ hồ cảm thấy chuyện này hẳn là có liên quan đến Tiêu Chấn Long, nghĩthầm ngày mai đi hỏi bọn họ.
Sau khi màn đêm buông xuống, thời tiết cuổi thu ở phương
bắc dần dần đã cỏ thế cảm nhận được hơi thở của mùa đông, nhưng ở trong mắt đám người Lý Thế Vinh, hơi thở này còn kém xa so với sát khí lạnh lẽo mà Tiêu Chấn Long đang nằm ngáy o o trên giường tỏa ra điên cuồng.
Bởi vì lúc đó cho người ta cảm giác, Tiêu Chấn Long là một Tu la muốn mạng người đến từ địa ngục.
Chín giờ sáng, phòng giam của Nam mặt sẹo.
Ánh nắng ấm áp dịu dàng chiếu lên người chú chó con đang lẳng lặng nằm sấp trên mặt đất.
Trên mặt đất, ba người Lý Thế Vinh nằm ngang nẳm dọc ngủ say sưa, ngay cả bữa sáng của nhà giam cũng không đi ăn.
Hoàn toàn quên mất lúc này bên cạnh còn có một người đang đứng, mỉm cười nhìn tư thế ngủ của ba người, ánh mát kia tựa như nhìn ba con thú cưng đáng yêu, anh chính là Tiêu Chấn Long.
Bốn người trải qua một đêm chiến đấu ác liệt, nhờ có luồng khí lưu chuyến trong cơ thế nên Tiêu Chấn Long khôi phục nhanh nhất, là người đầu tiên tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên giường phòng giam, mà cái giường này cũng không phải là của anh.
Vừa mở mắt ra, lần đầu tiên Tiêu Chấn Long cảm thấy được nằm ngủ ở trên giường là chuyện may mắn nhất trong đời, bảy ngày ở trong phòng tối khiến cho anh suýt nữa đã quên mất cảm giác ngủ ở trên giường là như thế nào.
Tiếp đó anh lại phát hiện quần áo của mình rách rưới, hơn nữa có một số chỗ trên người còn rất đau đớn.
Lại nhìn sang ba người Lý Thế Vinh đang nằm trên mặt đất, cũng đều rách rưới, cả bốn người giống như người mới trở về từ sa mạc.
Tiêu Chấn Long ngồi dậy, trước tiên là vươn vai một cái thật dài, lần đầu tiên anh cảm thấy vươn vai là một chuyện thoải mái nhất trẽn thế giới này.
Sau đó bèn đứng ở trước mặt ba người Lý Thế Vinh lắng lặng nhìn ba người ngủ, cấn thận nhớ lại xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh mang máng cảm thấy trạng thái bây giờ của ba người cỏ liên quan đến mình, nhưng không nhớ nối có liên quan nhưthế nào.
Lúc này trong ba người Vương Quang Khải là người đầu tiên tỉnh lại, đang định ngáp một cái thật to thì anh ấy trồng thấy Tiêu Chấn Long đang mỉm cười với mình.
Nhìn thấy Tiêu Chấn
Long, cái miệng rộng đang chuấn bị ngáp lập tức đối thành kêu to: “Anh Vinh, anh Tú, đại ca tỉnh rồi, mau dậy đi!”
Tiêu Chấn Long thầm nghĩ, mình tỉnh lại có cần vui mừng như thế không.
Vừa nghe vậy, Lý Thế Vinh và Trương Anh Tú bật dậy như bị điện giật.
Ba người lập tức bày ra tư thế công kích, chuẩn bị đánh nhau với Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long gãi đầu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn ba người đang giương nanh múa vuốt bày ra đủ loại tư thế ở đó, trong lòng nghĩ thế này là thế nào, tại sao vừa nhìn thấy tôi lại muốn đánh nhau chứ.
Tiêu Chấn Long không biết tối hôm qua anh đã tẩn cho ba người bọn họ một trận thê thảm, quan trọng nhất là ba người bọn họ không thế ra tay độc ác, hoàn toàn trở thành bia sống cho Tiêu Chấn Long luyện nắm đấm.
Một đêm luyện tập thực chiến giúp cho Tiêu Chấn Long tiến bộ rất lớn ở mặt vật lộn tự do, không còn là tay mơ mới nhập môn nữa.
Nhưng Tiêu Chấn Long trong trạng thái điên cuồng tối hôm qua lại đế lại ám ảnh khó phai mờ trong lòng bọn họ, vậy nên vừa nhìn thấy Tiêu Chấn Long đã phản xạ có điều kiện mà bày ra tư thế tấn công chuấn bị đón nhận tấn công điên cuồng của Tiêu Chấn Long.
“Các anh làm gì thế này? Tôi trở về từ cõi chết mà các anh lại chào đón tôi như thế à?” Tiêu Chấn Long cười nói.
Ba người nhìn nhau, tại sao Tiêu Chấn Long lại không điên cuồng, lại còn nói với bọn họ như vặy.
Lúc này Lý Thế Vinh phát hiện ánh mắt của Tiêu Chấn Long không còn đỏ như máu như tối hỏm qua nữa, thay vào đó là đồi mắt mà anh ấy cảm thấy khá là rực rỡ, trên người cũng không còn luồng hơi thở cuồng bạo kia nữa.
Lúc này ba người mới phát hiện Tiẽu Chấn Long đã thặt sự tỉnh táo, không phải là Tu La đòi mạng như tối hôm qua.
Ba người lập tức lớn tiếng hoan hô, đều ra sức ôm lấy Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long cũng vui mừng đáp lại, cảm nhận được tình anh em sâu nặng này.
“Vừa rồi các anh làm gì thế? Làm tôi hết cả hồn.” Tiêu Chấn Long vừa nói vừa ngồi xuống mép giường, ba người ngồi vảy quanh anh.
“Đại ca, cậu thật sự không biết xảy ra…”
“Khoan đã.” Tiêu Chấn Long cắt ngang lời của Vương Quang Khải: “Các anh gọi tỏi là gì? Đại ca?”
“Đúng thê? Ba người đồng thanh trả lời.
“Tỏi coi các anh là anh em của tôi, là bạn bè của tôi.
Nếu như bởi vì tôi ngồi phòng tối thay các anh mới đối được một tiếng đại ca này, vậy thì không cần.” Tiêu Chấn Long nghiêm túc nói.
Lý Thế Vinh nhìn Tiêu Chấn Long một cái, lại nhìn Trương Anh Tú và Vương Quang Khải, cả hai đều dùng ánh mắt tỏ ý bảo anh ấy giải thích.
“Đại ca, đầu tiên mặc kệ cậu có nhận không, hai chữ đại ca này chúng tỏi gọi chắc rồi.
Nếu như nói là bởi vì cậu đi phòng tối thay chúng tôi mới đối được chúng tôi gọi hai chữ đại ca này, chúng tôi rất thẳng thắn thừa nhận đó là một nguyên nhân rất lớn.
Khi chúng tôi nghe anh Nam nói và được biết vào phòng tối Thành Bắc chín phần chết một phần sổng, ba người chúng tôi đã quyết định hướng về tình nghĩa này của đại ca, sau này chúng tôi sẽ đi theo cậu.
Hơn nữa, người đã vào nhà giam Thành Bắc mà còn sống đi ra được bao nhiêu chứ, sau khi ba chúng tôi vào thì đã không nghĩtới chuyện đi ra.
Ba chúng tôi đều là người thô kệch, ngoài biết vài đường võ thuật thì không còn gì khác.
Ngày đó ở căn tin, có thế thấy được đại ca là người có dũng có mưu, ngay cả anh Nam cũng nói nếu như không có quyết định của cậu lúc đó, rất có thế bốn người chúng ta đều sẽ chết ở trong phòng tối, anh ấy cũng thực sự không nghĩ ra cách nào khác tốt hơn, quyết định của cậu khi đó là để bảo vệ cho chúng tôi.
Có thế nói, đại ca đã gián tiếp cứu mạng chúng tôi, về sau mạng của chúng tôi sẽ là của cậu.
Chúng tôi cũng mặc kệ, dù sao cái chức đại ca này cậu làm chắc rồi.” Nói lưu loát đến cuối cùng, thế mà Lý Đông còn chơi trò ngang ngược, thật sự không giống tác phong bình thường của anh ấy.
Tiêu Chấn Long thầm nghĩtrong lòng, đúng thế, đến cuổi cùng người còn sống mà ra khỏi cống nhà giam Thành Bắc có thế được mấy ai.
Mà năm nay anh mới mười chín tuối, chắng có lý nào lại lãng phí hết thời thanh xuân tươi đẹp ở trong phòng giam lạnh lẽo, thế giới bên ngoài còn có rất nhiều thứ anh chưa được nhìn thấy, còn rất nhiều khát vọng anh chưa thực hiện được.
Nếu như bảo anh cứ thế ở lì trong phòng giam hai mươi năm, anh thực sự không cam lòng.
Nhìn ánh mắt sốt ruột của mấy người Lý Thế Vinh, đây chẳng phải là cục diện mà lúc trước anh hy vọng sẽ xuất hiện hay sao? Nếu muốn tiếp tục sống sót trong nhà giam Thành Bắc thì phải có anh em của mình, phải có thế lực của mình, bằng không có lẽ anh không có cách nào sổng đến ngày sinh nhật hai mươi tuối của mình mất.
Nhất là bây giờ anh còn sống bình thường đi ra khỏi phòng tối Thành Bắc, hòa thượng của Bắc Viện, có lẽ còn cả Lưu Á Danh đều sẽ không đế anh sổng thuận lợi, nếu như không có một nhóm anh em đáng tin, vậy thì rất có thể chí có một kết cục đang chờ đợi anh, đó là cái chết.