Có chú Lục dìu đi, hai người đến phòng hồi sức tích cực của Vương Quang Khải.

Vương Quang Khải hôn mê ba ngày cuối cùng cũng tỉnh lại, nhưng vì vết thương quá nặng nên chưa thế nói chuyện, hiện tại đang nằm trong phòng hồi sức tích cực của bệnh viện Nam Thiên.
“Viện trưởng!”
“Chào viện trưởng!” Hề là bác sĩy tá đi qua chú Lục đều thân thiết chào hỏi với ông ấy, thái độ rất cung kính.

Bây giờ bệnh
viện Ái Tâm đã chính thức đối tên thành bệnh viện Nam Thiên thuộc tập đoàn Nam Thiên.

Dưới sự tính toán của Tiêu Chấn Long, giá thu mua bệnh viện Ái Tâm cao hơn giá thị trường 10%, tổng cộng năm trăm triệu tiền Đài bao gồm các tòa nhà, thiết bị, nhân lực bên trong.

Sau khi tiếp quản bệnh viện Nam Thiên, chú Lục đã lược bỏ một vài quy định điều lệ không phù hợp với việc phát triển của bệnh viện, lập lại quy định điều lệ mới, mong muốn nâng bệnh viện Nam Thiên trở thành bệnh viện tống hợp quy mô lớn hàng đầu quốc tế.

Để thu hút và giữ chân những nhân tài đứng đầu, sau khi được Tiêu Chấn Long đồng ý chú Lục đã tăng 30% lương cho tất cả nhân viên y tế của bệnh viện, tăng 50% lương đối với bác sĩ chính cấp giáo sư hoặc chuyên gia, đồng thời cung cấp cố phiếu bệnh viện Nam Thiên và khen thưởng quyền chọn tiền tệ dõi với bác sĩ có thành tựu kỹ thuật y học lớn, sau khi áp dụng điều lệ mới bệnh viện Nam Thiên sẽ là bệnh viện có phúc lợi và đãi ngộ tốt nhất Đài Loan.

Đặc biệt sau khi phương án thưởng quyền chọn tiền tệ và cố phiếu được đưa ra đã thu hút ánh nhìn của các chuyên gia y học nôì tiếng nhất Đài Loan, nhằm hướng cho các nhân tài chữa trị hàng đầu có một điếm tựa vững chắc.
Sau khi Tiêu Chấn Long đồng ý cho chú Lục chính thức treo bảng tên bệnh viện Nam Thiên, tập đoàn sẽ đầu tư thêm hai trăm triệu đế thay mới hàng loạt các thiết bị y tế, toàn bộ thiết bị y tế cao cấp đều được nhập khấu từ nước ngoài, muốn dốc sức trở thành bệnh viện có thiết bị kỹ thuật hàng đầu Đài Loan.
Về mặt thiết lập cơ cấu và xây dựng chế độ bệnh viện, Tiêu Chấn Long nhận thấy chú Lục tự có phương pháp và cách thức quản lí của riêng mình.

Thời điếm hiện tại bệnh viện Nam Thiên phải làm với quy mô lớn mà vẫn đảm bảo chu toàn, quy mô lớn mà chau chuốt từng chút là không thế, vậy nên chú Lục quyết định tập trung vào vấn đề nan giải của một lĩnh vực kỹ thuật y học nào đó, phải tạo uy tín trên lĩnh vực này cho bệnh viện Nam Thiên ở đảo Đài Loan.

Nhiều năm sau, sự thật chứng minh quyết định khi đó của chú Lục rất sáng suốt, bệnh
viện Nam Thiên đã đi lên lọt vào danh sách bệnh viện hàng đầu thế giới, lập thành tích mới cho giới Y học Đài Loan về tĩnh vực phẫu thuật ngoại khoa.
Phòng hồi sức tích cực của bệnh viện Nam Thiên nằm ở tầng chính – tầng mười.

Hiện tại tầng này đã bị phong tỏa, ngoài bác sĩ ra thì bất cứ ai cũng không được vào.

Đây là điều Tiêu Chấn Thiên đặc biệt dặn dò để bảo vệ an toàn cho Vương Quang Khải, trải qua lần trốn chạy khỏi cái chết ấy Tiêu Chấn Long trở nên cẩn thận hơn, càng không tiếc sức người sức của với anh em của mình.
Đến trước phòng bệnh, Tiêu Chấn Long nhìn qua cửa kính ngoài phòng thấy Vương Quang Khải cẳm đầy ống dẫn trên người đang nằm trên giường bệnh.

Dường như Vương Quang Khải cảm nhận được có người đang nhìn, anh ấy từ từ mở mắt ra.

Đúng lúc bắt gặp ánh nhìn chăm chú của Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long giơ ngón cái tay phải lẽn về phía anh ấy.

Vương Quang Khải hiếu ý nở nụ cười, mặc dù không thế nhấc tay lên nhưng tay phải đặt trên giường bệnh của anh ấy cũng từ từ giơ ngón cái lên…
Sáng sớm, một luồng gió mát, một tia nắng chói, một vườn cỏ xanh…

ở sân cỏ trên quảng trường bên ngoài bệnh viện Nam Thiên, một người trẻ tuổi mặc áo bệnh nhân ngồi trẽn hàng ghế dài màu trắng đang đọc rất cấn thận tờ báo cầm trên tay, thi thoảng có cơn gió nhẹ thối bay một góc báo, lại được người trẻ tuổi vuốt xuống một cách nhẹ nhàng.
Người trẻ tuối này chính là Tiêu Chấn Long đang điều trị ở bệnh viện Nam Thiên, qua hơn mười ngày điều trị vết thương của Tiêu Chấn Long đã bắt đầu kết vảy nhưng vẫn không được vận động mạnh.

Nếu chú Lục không nhất quyết muốn Tiêu Chấn Long tiếp tục điều dưỡng thì Tiêu Chấn Long đã xuất viện từ lâu.

Cũng vì vết thương của anh mới khiến việc trở về Đài Nam của quân Cờ Đen kéo dài thêm vài ngày.
Giờ Tiêu Chấn Long đã bắt đầu không đợi được, cũng may chú Lục nói với anh có thể ngày mai Lý Thế Vinh sẽ trở về, như vậy mới khiến trái tim thấp thỏm của Tiêu Chấn Long bình tĩnh trở lại.

Không chỉ những chuyện liên tiếp xảy ra gần đây khiến việc trở về Đài Nam của quân Cờ Đen kéo dài mãi làm Tiêu Chấn Long rất tức giận, mà anh còn giận đám người khiến mình và Vươnq Quang Khải bị thương hơn.

Tiêu Chấn Long thầm thề
rằng tốt nhất đừng đế tôi tìm thấy đám người này, nếu không tôi sẽ khiến chúng chết rất khó coi.
Cả buối sáng Tiêu Chấn Long không có việc gì làm nên bảo y tá đưa cho mình một tờ báo Đài Loan, nhưng Tiêu Chấn Long nhìn tờ báo do Đài Loan xuất bản này thế nào cũng thấy rất khó chịu, chốc chốc lại bắt gặp chữ phồn thế, thậm chí có bài toàn là chữ phồn thế, có nhiều chữ đến người tốt nghiệp từ đại học nối tiếng Trung Quốc như Tiêu Chấn Long đây còn không biết, những lúc như thế này Tiêu Chấn Long chỉ có thế đoán nghĩa của từ hoặc chữ này thông qua mỏ tả của đoạn trẽn và dưới.
Tiêu Chấn Long mừng thầm, may lúc đi học nền tảng mồn văn của mình không kém, nếu không đến một bài báo hoàn chinh của Đài Loan cũng không hiếu.
Chính lúc này Tiêu Chấn Long nghe thấy phía sau có tiếng bước chân.
“Ai?” Tiêu Chấn Long chẳng buồn quay đầu, vần tiếp tục đọc báo.
“Đại ca, là em.” Thì ra là Hoàng Tây.

“Có chuyện gì?” Tiêu Chấn Long nghe giọng đoán người, biết là Lưu Hoàng Tây.
“Đại ca, Lý Hữu Khiêm đến, nói ông ta đã tìm ra ai đánh lén đại ca và anh Khải.” Lưu Hoàng Tây đứng chắp tay phía sau hàng ghế, cung kính trả lời.
“Ồ?” Tiêu Chấn Long đặt báo xuống, thầm nghĩ đây là tin tốt.
“Mời ông ta tới đây đi.

Còn nữa, lấy cho tôi một cái áo, không hiếu sao trời càng lúc càng lạnh.”
“Vâng đại ca.” Một lúc sau, từ xa Tiêu Chấn Long đã nhìn thấy thân hình mập mạp của Lý Hữu Khiêm đang lắc lư đi tới phía anh.
“Xem ra khoảng cách xa như vậy đã làm khó ông ta rồi.” Tiêu Chấn Long cười nhạo nói.
Hai người gặp mặt, sau khi hàn huyên vài câu bèn vào thẳng vấn đề chính.
“Cậu Tiêu, chúng tôi đã tra ra ai làm cậu bị thương rồi.” Lý Hữu Khiêm nghiêm túc nói.
“Là ai?” Lúc này Hoàng Tây đã khoác cho Tiêu Chấn Long một chiếc áo sau đó tự giác đứng sang một bên, canh gác xung quanh.
Lý Hữu Khiêm nhìn Hoàng Tây bằng ánh măt khen ngợi, nói: “Vào hai ngày trước khi cậu bị đánh lén có một nhóm người Nhật Bản từ Đài Bắc đến Đài Nam du dịch, khoảng hơn ba mươi người, ở trong một khách sạn của Đài Nam.

Chúng tôi từng dò hỏi nhân viên phục vụ của khách sạn này, người đó nói rất ít khi thấy đám người Nhật Bàn này ra ngoài ban ngày, hầu như đều ra ngoài vào buối tối.

Nhất là hôm các cậu bị đánh lén, hơn ba mươi người đó đi cả đêm không về, mãi đến sáng sớm hỏm sau mới về theo từng tốp ba đến năm người.

Ban đầu nhân viên phục vụ cũng không đế ý lắm nhưng không lảu sau bọn chúng trả phòng.

Lúc nhân viên phục vụ vào phòng dọn dẹp đã phát hiện không ít bông gạc dính máu trong thùng rác phòng vệ sinh.”
“Điều này cũng không thế chứng tỏ là bọn chúng làm!” Tiêu Chấn Long nói.

“Nhưng cậu Tiêu à, cậu không thấy quá trùng hợp hay sao.
Sau chuyện đó chúng tôi đã điều tra mọi cuộc điện thoại mà phòng này gọi đi, phát hiện tất cả cuộc gọi đều đến Đài Bắc, cậu biết là gọi đến đâu của Đài Bắc không?”
“Chỗ nào?”
“Là hội Tam Hợp ở Đài Bắc.” Nói đến đây, vẻ mặt Lý Hữu Khiêm đanh lại.
“Sao đám người Nhật Bản này lại cấu kết với hội Tam Hợp?” Tiêu Chấn Long khó hiểu hỏi.
“Cậu Tiêu, có điều này cậu chưa biết rồi.

Dù ngoài sáng hay trong tổi thì người Nhật Bản đều ủng hộ và giúp đỡ cho hội Tam Hiệp, giúp hội Tam Hiệp cũng là ủng hộ cho Quốc Dân Đảng.

Tôi đoán nhất định là người Nhật Bản muốn trừ khử cậu để ngăn cản Đảng Dân chủ Tiến bộ của chúng tỏi tham gia tranh cử.” Lý Hữu Khiêm cố tỏ ra thần bí, nói.
Tiẽu Chấn Long biết lời Lý Hữu Khiẽm nói có mấy phần đáng tin.

Nếu lời Lý Hữu Khiêm nói là thật, vậy trong lúc sơ ý anh đã bị cuốn vào trận chiến giữa hai đảng phái lớn ở Đài Loan, mà bây giờ Vương Quang Khải đang bị thương, anh không thế bỏ mặc làm ngơ.

Nói cách khác dù Tiêu Chấn Long muốn bỏ mặc làm ngơ cũng không được, dù gì mũi nhọn của người Nhật Bản hay hội Tam Hiệp đã chĩa vào anh, muốn thoát khỏi trong yên ốn là điều không thực tế.

Có thể an toàn thoát khỏi ám sát một lần không có nghĩa lần nào cũng may mắn như vậy.
Mặc dù động tí là báo thù không phải tác phong của Tiêu
Chấn Long nhưng đế mặc anh em mình bị chà đạp còn mình thì thoát thân càng không phải tính cách của Tièu Chấn Long..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play