Tiêu Chấn Long cười cười, nói: “Chính là anh ta, anh Thủy.”
Tiêu Chấn Long chỉ vào anh Thủy, gã ta ngây người một lúc, ánh mắt ngấn ngơ.
Nhìn nét mặt của anh Thủy, Tiêu Chấn Long tự hỏi nếu nói ra điều kiện sau, anh Thủy sẽ có vẻ mặt gì đây?
Tiêu Chấn Long nói tiếp: “Không chỉ có vậy, tôi mong anh Thủy sẽ là người duy nhất được đề cử tham gia tuyến cử Tống thống sang năm, chẳng hay ông Tống có đồng ý không?”
“Tiêu Thiên Long, anh đùa gì ở đây thế?” Tống Thanh Tùng, Lý Hữu Khiêm và cả Jones đang ngồi vổ vào bàn gẫn như cùng lúc, tất cả mọi người trơ mẳt nhìn Tiêu Chấn Long đang ngồi có vẻ nhàn nhã.
Người bất ngờ lúc này không chỉ có đám người Tống Thanh Tùng, anh Thủy ngồi bèn cạnh Tiêu Chấn Long cũng vậy, đương nhiên anh Thủy biết hàm ý trong đó là gì, nếu như Đảng Dân chủ Tiến bộ vận động bầu cử Tổng thống cho gã ta thật… Anh Thủy thật tình không dám nghĩ tiếp nước, nếu có thế thì bây giờ gã ta muốn gọi to Tiêu Chấn Long một tiếng ba thật to.
Là người thản nhiên nhất lúc này, Tiêu Chấn Long dùng tay phải gõ liên tục lên mặt bàn, cười tủm tỉm hài lòng thưởng thức hiệu quả chấn động mà mình đưa tới bằng một câu nói…
Vào lúc ấy, Tiêu Chấn Long không biết quyết định ấy là đúng hay sai.
Có thể một vài năm sau, Tiêu Chấn Long nhớ lại tình huống này, anh tình nguyện đế người bị nêu tên đó là chính bản thân anh, chứ không phải là anh Thủy.
Cũng chính từ ngày này trở đi, Tiêu Chấn Long mới biết cái tên thật sự của anh Thủy – Trân Thủy Biến!
Trong cả căn phòng tiếp khách bây giờ chỉ còn mỗi Tiêu Chấn Long, anh Thủy, Lưu Minh Nghĩa và Hỏa Phượng, còn Tống Thanh Tùng, Lý Hữu Khiêm và cả chuyên viên Jones của mỹ kia, hiện giờ họ đang ở một căn phòng khác trong biệt thự của Lý Hữu Khiêm, thương lượng với Đảng Dân chủ Tiến bộ và chính phủ Mĩ về câu nói kinh người của Tiêu Chấn Long.
Đối với việc anh Thủy làm người được đề cử duy nhất của Đảng Dân chủ Tiến bộ, Tiêu Chấn Long không nhường lấy một bước, cuối cùng Tổng Thanh Tùng không thế làm gì khác hơn ngoài nói vấn đề này ông ta không tự quyết định được, phải xin chỉ thị của chủ tịch Tạ Thượng Di.
Tiêu Chấn Long mỉm cười nhìn ba người Tống Thanh Tùng nước ra khỏi phòng tiếp khách, sau tiếng đóng cửa, căn phòng tiếp khách hoàn toàn rơi vào lặng im.
Hiện tại người kích động nhất hiến nhiên phải là anh Thủy, gã ta không rõ tại sao Tiêu Chấn Long lại làm như vậy, nhưng gã ta biết đối với bất cứ ai thì chuyện này đều có sức hấp dẫn khống lồ, đó là Tống thống Đài Loan! Anh Thủy nghĩ đến đó thì vô cùng kích động.
“Đại ca à, chuyện này…Tôi…Anh…” Trong phút chốc anh Thủy gần như không tìm được ngôn ngữ để hình dung tâm trạng của mình, cho nên nói chuyện có chỗ lắp bắp.
Lần đầu nhìn thấy anh Thủy có phần không kiềm chế được cảm xúc, Tiêu Chấn Long cười nói đùa: “Anh Thủy, có phải anh muốn hỏi tại sao tôi lại cho anh cơ hội này đúng không?”
Anh Thủy vội vã gật đầu liên tục với Tiêu Chấn Long, Lưu Minh Nghĩa nhìn thấy cảnh đó cũng sợ anh Thủy sẽ gật rớt cả đầu mình xuống.
Lúc này, bỗng nhiên Tiêu Chấn Long nói với anh Thủy bằng giọng điệu hết sức trịnh trọng: “Anh Thủy, thú thật với anh, tôi không phải là người Đài Loan, cũng không có ý định dừng chân lâu dài ở đây, cho nên tôi vốn không mấy hứng thú với chính trị ở Đài Loan.
Huống chi con người tôi dễ thỏa mãn trong mọi hoàn cảnh, không thích chốn quan trường a dua nịnh hót, hư tình giả ý này.
Trái lại, anh Thủy thì khác, đất sinh đất nuôi là Đài Loan, xử sự khôn khéo, khá thích hợp với chính trị Đài Loan.
Còn nữa, điều quan trọng nhất chính là cá nhân tôi cho rằng mình vẫn còn nợ anh một ản tình.
Tuy khống muốn thừa nhận sự nghiệp của mình bắt đầu từ việc chiếm đoạt bang Triều Châu của anh, nhưng dù thế nào đó cũng là một nhân tố quan trọng, tập đoàn Nam Thiên cỏ được quy mô như ngày hôm nay, chắc chắn không thế tách khỏi bang Triều Châu của anh.
Chuyện ngày hôm nay, xem như tôi trả ân tình đó cho anh đi!
“Lấy một bang Triều Châu của anh, trả anh cả cái Đài Loan, cuộc mua bán này của anh cũng có lời thật đấy!” Tiêu Chấn Long cười ha hả, tiếng cười sang sảng trong phòng tiếp khách không ngừng vọng lại.
“Đại ca, chuyện đó…Chuyện đó…Tới tận bây giờ tôi cũng chưa từng trách anh! Anh kêu tôi phải báo đáp anh thế nào đây?” Anh Thủy hơi nghẹn ngào.
Dù sao ơn tình này đối với gã ta thật sự là quá quý giá.
Tiêu Chấn Long vổ vổ vai anh Thủy, nói: “Được rồi! Đợi anh làm tới chức Tổng thống, tập đoàn Nam Thiên chúng ta cũng sẽ thơm lây!
Anh Thủy vổ ngực đáp: “Đại ca, anh yên tâm, chỉ cần tôl làm Tống thống, chắc chắn tập đoàn Nam Thiên sẽ là tập đoàn lớn nhất Đài Loan.”
Tiêu Chấn Long nhìn bộ dạng hứa hẹn son sắt của anh Thủy một lúc, nở nụ cười không nói gì.
Làm được Tống thống rồi thì anh còn nhớ đến tôi sao? Còn nhớ được tôi đã từng tiền anh ra khỏi tập đoàn Nam Thiên không? Tiêu Chấn Long không dám khắng định, cũng như không dám khẳng định việc Đảng Dân chủ Tiến bộ có thế đồng ý với ỵèu cầu gần như vỏ lý của anh hay không, nhưng ít ra Tiêu Chấn Long biết, vào thời khắc này, anh Thủy thật lòng biết ơn mình.
Không có nhiều yêu cầu như vậy, con người cũng sẽ không có nhiều phiền não vô vị đến thế, đơn giản là có tâm trạng thoáng đãng, Tiêu Chấn Long mới giữ được tâm thái ung dung như thế, kế cả khi đối mặt với khả năng có được tiền tài và quyền lực khống Tô.
Về mặt Đảng Dân chủ Tiến bộ, điều khiến Tiêu Chấn Long thấy rất bất ngờ là, tình huống Tống Thanh Tùng phất tay áo bỏ đi như anh tưởng tượng chưa từng xuất hiện, dù sao vấn đề Tiêu Chấn Long đưa ra vốn không phải việc mà một chính Đảng muốn năm quyền sẽ cân nhắc.
Nhưng Tiêu Chấn Long không hiếu, tại sao nhóm ba người Tổng Thanh Tùng còn muốn đi ra ngoài xin chỉ thị, hoặc có lẽ là mời chỉ thị chứ? Lẽ nào trong chuyện này còn sót lổ hống nào có thế thay đối sao? Chủ tịch Tạ Thượng Di của Đảng Dân chủ Tiến bộ đó sẽ buông tay cơ hội tranh cử hiếm có này, mà nhường khả năng nắm quyền cho một người không hề liên quan gì đến lợi ích của chính Đảng của mình sao? Một loạt những cảu hỏi liên tục hiện lên trong đều Tiêu Chấn Long, rồi biến mất từng cái một.
Đôì với chính trị, Tiêu Chấn Long không hiếu, từng điều anh biết đều đến từ sách vở hoặc trong phim ảnh nói mà ra.
Chính trị là trò chơi của người có tiền, chính trị là sân chơi của
những tay quyền lực.
Tiêu Chấn Long tự nhận mình không phải người có tiền, ít ra anh không thế tùy ý bỏ ra mười mấy triệu đập một người tuyến cử không nắm chắt thắng lợi, anh cũng không phải kẻ nắm quyền lực, bởi vì anh còn rất trẻ, không có nhiều trải nghiệm cuộc sống.
Đối với cái chết, Tiêu Chấn Long còn lĩnh hội sâu sẳc hơn bất cứ ai, nhưng đối với chính trị thì anh vần chỉ là trẻ con.
Tư tưởng chính trị vẫn chưa cắm rề trong người Tiêu Chấn Long, cho nên đối với lời mờl của Đảng Dân chủ Tiến bộ, Tiêu Chấn Long lựa chọn bỏ qua, cùng đấy anh Thủy lên đài.
Trong mắt Tiêu Chấn Long, anh Thủy là người phù hợp với hoạt động chính trị nhất, ít ra thì thích hợp hơn Tiêu Chấn Long rất nhiều.
Lúc Tiêu Chấn Long còn đang ngồi trầm tư, cửa phòng tiếp khách bị đấy ra, ba người Tống Thanh Tùng trở lại phòng họp, ngồi ở đối diện Tiêu Chấn Long.
Nhưng mà làm chính khách nối danh của Đảng Dân chủ Tiến bộ, Tống Thanh Tùng am hiếu kỹ năng ứng biến sâu sắc, hai quân chọi nhau so ở sĩ khí, hai phe đàm phán so bên nào che giấu sâu hơn, hai bẽn đều là khí, nhưng trên bản chất lại khác nhau.
Nói bữa tiệc tối hôm nay là một buổi đàm phán cũng không quá đáng, lúc đầu trong mắt Tống Thanh Tùng vì Tiêu Chấn Long vẫn còn trẻ tuối, chắc chắn không ổn định.
Sau mấy hiệp đó, khiến Tống Thanh Tùng hoàn toàn gạch bỏ suy đoán của mình.
Tiêu Chấn Long trước mặt gần như bỏ mặc toàn bộ điều kiện ông ta đưa ra, tạo cho ỏng ta cảm giác như Tiêu Chấn Long vốn chỉ đang chơi cho có lệ hoặc dùng đủ cách đế né tránh yêu cầu của ông ta.
Nhưng mà yêu cầu của Tiêu Chấn Long thật sự đã khiến người của Đảng Dân chủ Tiến bộ bao gồm cả Tống Thanh Tùng rất phẫn nộ, nhưng tình hình trước mắt vốn là người của Đảng Dân chủ Tiến bộ đang xin bọn Tiêu Chấn Long giúp đỡ bọn họ
Dản chủ Tiến bộ đang xin bọn Tiêu Chấn Long giúp đỡ bọn họ tranh cử, mắc dù ngoài miệng anh không nói, nhưng từ ý trong lời nói đã lộ rõ điều này từ lâu.
Điều này khác gì một người tri thức chửi nhau với một kẻ vô học khỏng thế có điếm chung, mà Tiêu Chấn Long chính là kẻ mắng, còn Tống Thanh Tùng đâu? Ông ta chính là người trí thức cam tảm tình nguyện bị mắng kia, trong lòng căm tức lại không thế biếu đạt ra trước mặt Tiêu Chấn Long.
Tống Thanh Tùng không nói gì, Tiêu Chấn Long cũng im lặng.
Tổng Thanh Tùng thâm sâu, Tiẽu Chấn Long càng thâm sâu hơn.
Thật ra ngay từ đầu số phận thất bại của Tống Thanh Tùng trong cuộc đàm phán này đã được định sẵn rồi, quả thật không phải do điều kiện Tống Thanh Tùng đưa ra chưa đủ hấp dẫn, cũng không phải do thái độ của Tống Thanh Tùng chưa đủ thành khấn, nếu như đối thành bất cứ người nào trẽn thế giới này, chắc chắn đều sẽ mở miệng bằng lòng yêu cầu làm đại biếu Đảng Dân chủ Tiến bộ của Tổng Thanh Tùng.
Nhưng đối với Tiêu Chấn Long, mọi nỗ lực Đảng Dân chủ Tiến bộ bỏ ra đế lôi kéo anh đều là uống phí, nguyên nhân căn bản chính là sự vỏ dục võ cầu của Tiêu Chấn Long đã khiến ý định giao dịch bằng tiền tài và quyền lực của Đảng Dân chủ Tiến bộ thất bại.
Cho nên cuộc đàm phán này bên Tiêu Chấn Long là bên chiếm hết lợi thế, nhìn thần thái của Tiêu Chấn Long, tay lão luyện Tống Thanh Tùng đấy gọng kính vàng của mình một cái, lắc đầu nói rằng: “Cậu Tiêu, cậu thắng rồi, chúng tôi đồng ý yêu cầu của cậu.”
Ngay trong khoảnh khắc đó, bầu không khí trong phòng tiếp khác như dừng lại, không khí xung quanh như ngưng đọng, Tiêu Chấn Long cảm thấy mình hơi khó thở.
Tiêu Chấn Long còn xem là đỡ, trái lại là anh Thủy, phải một lúc lâu sau mới trở lại bình thường, nuốt ực một hớp nước bọt.
Cái gì? Vậy mà bọn họ đồng ý! Lúc Tống Thanh Tùng nói dứt lời Tiêu Chấn Long mới rõ Đảng Dân chủ Tiến bộ đã ném bao nhiêu tiền lên người anh, dù là kẻ ngu đi chăng nữa thì lúc này Tiêu Chấn Long cũng biết vừa rồi chính là điếm mấu chốt quyết định sang năm Đảng Dân chủ Tiến bộ có chiến thắng được hay không.
Tiêu Chấn Long thở ra một hơi thật dài, dù sao đáp án này đối với anh cũng quá mức khiếp sợ.
Nếu như nói Tiêu Chấn Long tự nhận sẽ có một ngày hô mưa gọi gió trong hắc đạo, nhưng dù thế nào anh cũng không ngờ sẽ có một ngày nắm cục diện chính trị của Đài Loan.
Con bà nó, thế này quá sướng rồi! Bỗng nhiên Tiêu Chấn Long nghĩ tới một câu nói anh em cùng phòng của mình thường dùng đế diễn tả sự kích động trong lòng.
Nếu biết sớm thì mình đã tự tham tuyến, vậy lỡ như được trở thành Tống thống Đài Loan, bước lên đài thì hòa đàm với đại lục, tiến về sự nghiệp vĩ đại thống nhất Tố quốc, chắc chắn mình sẽ được sánh với các bậc vĩ nhân trong sử sách Trung Quốc.
“Cậu Tiêu! Cậu Tiêu!” Tống Thanh Tùng nhìn vẻ thất thần của Tiêu Chấn Long, không nhịn được dùng đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn.
Nghe thấy tiếng Tống Thanh Tùng gọi, Tiêu Chấn Long đang rơi vào trâm mặc lập tức lấy lại tinh thần, mới ý thức được vừa rồi mình có hơi thất lề, bây giờ đã như vậy, cũng chỉ đành kiên trì tiếp thôi.
“Không có những yêu cầu kèm theo nào khác sao?” Tiêu Chấn Long hỏi.