Lúc này Lý Hữu Khiêm đứng dậy cười khẽ nói: “Tôi xin giới thiệu, vị này là ngài Jones – đặc phái viên Mỹ tại Đài Loan.”
Lý Hữu Khiêm đưa tay ra giới thiệu người nước ngoài kia với Tiêu Chấn Long, người nước ngoài nghe Lý Hữu Khiêm giới
thiệu còn chẳng buồn đứng dậy, chỉ dùng mắt liếc qua Tiêu Chấn Long một cái, chính xác hơn là dùng mắt liếc qua Hỏa Phượng đứng phía sau Tiêu Chấn Long, trong ánh mắt lộ ra vẻ phấn khởi.

Tiêu Chấn Long hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Trong lòng Lý Hữu Khiêm cũng thầm trách Jones quá đáng, lúng túng ho một tiếng, tiếp tục nói: “Vị này là ngài Lý Thanh Tùng, bí thư Ban chấp hành Trung Ương Đảng Dân chủ Tiến
bộ.”
“Chào cậu! Tôi là Lý Thanh Tùng!” Lý Thanh Tùng đứng dậy vươn tay phải về phía Tiêu Chấn Long.
“Tôi là Tiêu Chấn Long.” Tiêu Chấn Long đưa tay ra bắt lấy tay Lý Thanh Tùng.
Sau đó Lý Hữu Khiêm lại giới thiệu anh Thủy, nhưng không giới thiệu Lưu Minh Nghĩa và Hỏa Phượng đứng sau Tiêu Chấn Long, Lưu Minh Nghĩa không để tâm, Hỏa Phượng lại càng không.
Đảng Dân chủ Tiến bộ, Tiêu Chấn Long chưa từng nghe qua, nhưng anh Thủy có mặt ở đây lại nghe qua, tuy khỏng hiếu hết nhưng thường nghe nói trên tivi.
Đảng Dân chủ Tiến bộ, tên đầy đủ là Đảng Dân chủ Tiến bộ, tuyên bố thành lập ngày 28 tháng 9 năm 1986.

Bộ máy của “Đảng phản đối” xem Quốc Dân Đảng làm đối thủ, do Đảng khác như “Liên hội Biên”, “Hội Công Chính” tố chức và thành lập, được biết đến là có hai đến ba nghìn Đảng viên.

Thuở mới thành lập, người bán tin tức ở Đài Loan dùng một từ “ngược súng” đế giải thích sự thành lập của Đảng Dân chú Tiến bộ, bởi vì nó thành lập trước khi Quốc Dản Đảng tuyên bố hủy bỏ “Cấm Đảng”, một bước trở thành Đảng đối lập lớn đằu tiên ở Đài Loan, sự xuất hiện của Đáng Dân chủ Tiến bộ quá thực
quá đột ngột, vượt xa dự đoán của mọi người.

Trong đời sống chính trị hơn sáu mươi năm của Đài Loan, hoạt động của các tổ chức ngoài chính Đảng như Đảng Dân chủ Tiến bộ chưa từng dừng dù một giây, sự thành lập của Đảng Dân chủ Tiến bộ cũng chính là thành quả đấu tranh bao nhiêu năm nay của thế lực ngoài chính Đảng với Quốc Dân Đảng, là kết quả tất yếu của sự phát triển kinh tế, chính trị trong và ngoài đảo Đài Loan.
Đảng Dân chủ Tiến bộ thành lập đã đánh dấu sự kết thúc của Quốc Dân Đảng tại thời **.

Sự phát triển của Đảng Dân chủ Tiến bộ ỞĐài là vỏ cùng nhanh chóng, trong “Bộ máy đại biếu ý dân” có 24 ghế, trong “quốc hội” tỉnh, thành phổ cũng có gần 40 ghế, trong cuộc tuyến cử chủ tịch huyện, thành phố năm 1997, xác suất được bầu vượt qua Quốc Dân Đảng, giành được 12 ghế trên tổng số 23 ghế chủ tịch huyện, thành phố.

Hiện nay đã tố chức tám lần đại hội đại biếu, về cơ bản đã thành lập Đảng bộ cơ sờ tại các huyện, thành phố trong đảo.
Đối với sự thành lập của Đảng Dân chủ Tiến bộ, Tưởng Kinh Quổc làm “tổng thống” khi đó đã áp dụng “chính sách khoan dung” đối với vấn đề về các tố chức ngoài chính Đảng.

Ngay từ đầu tháng chín trước khi Đảng Dân chủ Tiến bộ thành lập, Tưởng Kinh Quốc đã nói với nhà báo Mỹ rằng, Quốc Dân Đảng đang nghiên cứu vấn đề hủy bỏ cấm Đảng, sẽ nhanh chóng đưa ra kết luận, nhưng “bất kỳ Đảng mới nào cũng phải tuân thủ hiến pháp, ủng hộ Quốc sách căn bản của **, đồng thời phân rõ ranh giới hoạt động”, ông ta xem “tuân thủ hiến pháp”, **, phản ** là “ba nguyên tắc” xây dựng Đảng.

Còn về sự thành lặp của Đảng Dân chủ Tiến bộ, một số quan chức chính phủ Mỹ bày tỏ không chính thức: Lãnh đạo Đài Loan nên xử lý chuyện này bằng cách làm kiên nhẫn, sáng suốt và nhạy bén, không được manh động hay có phản ứng quá khích.” Vì vậy sau khi Đảng Dân chủ Tiến bộ thành lập, Tưởng Kinh Quốc cản nhắc nhiều lần, quyết định “khoan dung” đối với Đảng Dân chủ
Tiến bộ.

Lúc hẹn gặp Lý Đăng Huy ông ta nói: “Lúc này nơi này, chúng ta không thế tỏ thái độ phẫn nộ, áp dụng hành động quyết liệt, ảnh hường đến trị an xã hội, chúng ta nên xử lý việc nước bằng cách dùng thái độ nhã nhặn, coi an toàn của nhân dân, an toàn của đất nước làm điều phải cân nhắc trước tiên.” Ngày 5 tháng 10, khi phát biểu trong cuộc họp thường kỳ của Quốc Dân Đảng, Tưởng Kinh Quốc nói: “Thời đại đang đối, môi trường đang đối, trào lưu cũng đang đổi.

Đế thích ứng với sự đối thay này, Đảng cầm quyền cần thúc đấy các biện pháp cải cách mới bằng các quan niệm mới, cách làm mới dựa trên cơ sở hiến pháp Dản chủ.

Chỉ có như vậy mới có thể hòa hợp với trào lưu thời đại, mới có thế mãi mãi đồng hành cùng nhân dân.”
Bắt đầu từ đó, các chính Đảng ở Đài Loan mới từ từ thành lập.

Có thế nói Liên Minh Phiếm Lam với đại diện là Quốc Dân Đảng, Thân Dân Đảng, Tân Đảng và phe đối đầu Liên Minh Phiếm Lam với đại diện là Đảng Dân chủ Tiến bộ, Liên minh đoàn kết Đài Loan, Đảng Kiến Quốc,… được hình thành ở thế kỉ hai mươi mốt đều bắt nguồn từ thái độ khoan dung của Tưởng Kinh Quốc đối với việc thành lập các chính Đảng khác khi đó, đương nhiên chuyện này sau này hẵng nói.

Nhiều chuyện bên trong dù là anh Thủy có mặt khi đó cũng không rõ lắm, dù sao anh Thủy là nhân vật hắc đạo, không quá quan tâm đời sống chính trị Đài Loan, còn về tính chất của Đảng Dân chủ Tiến bộ, Đoàn Đảng gì đó thì càng không rõ.
Nghe Lý Hữu Khiêm giới thiệu, Tiêu Chấn Long cảm thấy mình càng lúc càng rơi vào sương mù, đầu tiên là một đặc phái viên Mỹ ở Đài Loan, sau lại là Bí thư đến từ Đảng Dân chủ Tiến bộ gì đó.
Người ta nói không có bữa cơm nào miễn phí, lẽ nào tối nay cũng như vậy? Có điều Tiêu Chấn Long lại có thế khắng định một điều, đó chính là tối nay Lý Hữu Khiêm không có ác ý, còn về các ý đồ khác? Tiêu Chấn Long không đoán ra được, tất cả
chỉ có thể đợi đến khi yến tiệc chính thức bắt đầu, lời giải mới thưc sư đươc hé lô.

Giọng khách át giọng chủ, Tiêu Chấn Long sẽ không làm, càng không đáng phải làm vậy.
Tiêu Chấn Long không làm không có nghĩa người khác sẽ khồng, mặc dù Lý Hữu Khiêm chưa từng nói yến tiệc tối nay bố trí riêng cho Tiêu Chấn Long, nhưng đủ loại dấu hiệu đã cho thấy sự thật chính là như vậy.
Chỉ là Tiêu Chấn Long không biết yến tiệc tối nay rốt cuộc có ý nghĩa gì với ông ta?
“Cậu Tiêu, trong thời gian ngắn như vậy mà cậu có thế đi đến bước này ở Đài Nam!” Lý Thanh Tùng dùng giấy ăn lau qua nước dùng dính bên miệng, chậm rãi nói.
Lời này của ông ta là có ý gì? Hiến nhiên, Lý Thanh Tùng trước mắt biết lai lịch của Tiêu Chấn Long, ít nhất trước khi đến đây ông ta đã làm rõ mọi thông tin của Tiêu Chấn Long rồi, nếu không ông ta sẽ không dùng từ “trong thời gian ngắn như vậy”.

Còn cả gì mà “đi đến bước này”? ông ta biết tôi đã đi đến bước nào sao? Tuy việc tiêu diệt xã Tam Liên cả hắc đạo đều biết là Tiêu Chấn Long làm nhưng đó chỉ là nghi ngờ, không ai tận mắt chứng kiến, ông ta nói câu này là đang ám chỉ điều gì? Tóm lại khi Lý Thanh Tùng nói câu này, trong đầu Tiêu Chấn Long đã nghĩ ngợi rất nhiều, anh biết Lý Thanh Tùng -người tự xưng là Đảng Dân chủ Tiến bộ này là người làm chính trị, đã là người làm chính trị thì đầu óc chẳc chắn hơn người thường.

Tuy trông giống học giả nhưng làm chính trị là loại người khó đổi phó nhất, không được để vẻ bề ngoài này mê hoặc, nếu không bất cấn một chút sẽ bị họ bắt thóp, rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Vậy nên Tiêu Chấn Long rất cấn thận, anh trả lời cũng rất cấn thận.
“Đúng là không dễ, nên tôi rất trân trọng!” Tiêu Chấn Long nhàn nhạt nói.
Khóe miệng Lý Thanh Tùng hiện ra nụ cười không dễ gì phát hiện, đồng thời nhìn liếc qua Lý Hữu Khiêm và Jones – đặc phái viên Mỹ với vẻ mặt vẫn ngạo mạn bẽn cạnh.

Lúc này Lý Hữu Khiêm và Lý Thanh Tùng nhìn lướt qua nhau, đều nở nụ cười khẽ.
Ý của Tiêu Chấn Long là tôi đã đi đến bước này ở Đài Nam, một mặt cho thấy năng lực của tôi, mặt khác nói với Lý Thanh Tùng rằng tôi đã có thể đi đến bước này thì tôi có năng lực bảo vệ chiến lợi phấm của tôi.
Lời nói thì mông lung nhưng mang hai nghĩa, cho thấy người này có trí tuệ phi phàm.
Đây là đánh giá đầu tiên của Lý Thanh Tùng đổi với Tiêu Chấn Long, đương nhiên biếu hiện của ỏng ta với Tiêu Chấn Long là rất hài lòng.

Trong câu trả lời của Tiêu Chấn Long, Lý Thanh Tùng có thể nhìn ra Tiêu Chấn Long là người rất bá đạo, cũng là người rất quả cảm, sẽ không vì thế lực người trước mắt lớn cỡ nào mà sợ bóng sợ gió, dù cho đổi phương là một chính Đảng Đảng Dân chủ Tiến bộ có tầm ảnh hưởng lớn ở Đài Loan.
Vì vậy nếu muốn dùng vũ lực để uy hiếp Tiêu Chấn Long làm việc cho mình, vậy thì không làm được, thỏa hiệp nhượng bộ không có trong từ điển của Tiêu Chấn Long.
Đây là đánh giá thứ hai của Lý Thanh Tùng đối với Tiêu Chấn Long.
“Cậu Tiêu làm ăn rất lớn ở miền Nam Đài Loan à?” Lý Thanh Tùng nói.
“Mới bước đầu thôi!” Sắc mặt Tiêu Chấn Long không đối trả lời, tiếp tục nói: “ông Tống có gì cứ nói thẳng.”
Tinh cảnh hiện tại của Tiêu Chấn Long là nói nhiều càng bất lợi, Tiêu Chấn Long bàn chuyện không thích vòng vo, nên khi Tiêu Chấn Long nói xong câu này có nghĩa là muốn ép Lý Thanh Tùng và Lý Hữu Khiêm ngửa bài VỚI anh, giải thích mục đích thực sự của yến tiệc tối nay.
Mọi người đều rất ngạc nhiên với sự thắng thắn của Tiêu Chấn Long, Lý Hữu Khiêm và Lý Thanh Tùng nhìn lướt qua nhau một cái, Lý Thanh Tùng gật gật đầu với Lý Hữu Khiêm, tỏ ý bảo ông ta giải thích, dù sao thì ông ta mới là chủ nhân của yến tiệc lần này.
Lý Hữu Khiêm ho khan nói: “Cậu Tiêu, không giấu gì cậu, tôi cũng là người của Đảng Dân chủ Tiến bộ.” Nói xong, Lý Hữu Khiêm nhìn Tiêu Chấn Long chăm chú, hy vọng có thể nhìn ra gì đó qua ánh mẳt của Tiêu Chấn Long, nhưng điều khiến Lý Hữu Khiêm thất vọng là ánh mắt Tiêu Chấn Long bình lặng như nước, vốn không thế nhìn ra bất cứ suy nghĩ gì trong lòng Tiêu Chấn Long.
Vậy nên Lý Hữu Khiêm nói tiếp: “Mục đích mời cậu Tiêu đến làm khách tối nay cũng là nhận sự ủy thác của ỏng Tạ Thượng Di – chủ tịch Đảng chúng tôi, hy vọng cậu Tiêu có thế gia nhập Đảng Dân chủ Tiến bộ chúng tỏi, mọi người cùng tiến cùng lùi, vẫn mong cậu Tiêu cân nhắc!”
Nghe xong lời của Lý Hữu Khiêm, sắc mặt Tiêu Chấn Long hơi đối, tin chắc dù Tiêu Chân Long không hiếu chế độ chính trị ở Đài Loan thì cũng biết, gia nhập một chính Đảng ở Đài Loan không hề đơn giản như vào Đảng ở đại lục.

Vào chính Đảng có nghĩa phải tham dự đời sống chính trị của Đài Loan, Tiêu Chấn Long lại khống thích những quy định cứng nhắc trong chính
trị, nhưng Tiêu Chấn Long không hiếu mình có gì đáng đế chủ tịch Đảng Dân chủ Tiến bộ phải ủy nhiệm một Bí thư Ban chấp hành Trung Ương đến mời mình gia nhập?
Vì mối làm ăn của mình sao? Không thể nào, Tập đoàn Nam Thiên của mình còn chưa mở, có thế kiếm ra tiền hay không còn chưa chắc, nên chắc không phải mối làm ăn của mình.
Là thế lực hắc đạo của mình sao? Xem ra chỉ có khả năng này thôi, nhưng nếu bàn đến thế lực hắc đạo thì còn kém xa hội Tam Hợp của Đài Bắc, sao Đảng Dân chủ Tiến bộ phải tìm mình chứ?
Sắc mặt Tiêu Chấn Long trở nên trầm trọng, lông mày nhíu chặt, trầm tư không nói..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play