Lần đầu tiên Phó Hành Vân gặp Mạnh Thanh đã cực kỳ kinh ngạc, người này lịch thiệp khiêm tốn, vẻ ngoài lại ôn nhuận như ngọc.
Chỉ là bây giờ tất thảy ánh sáng của anh ta đang biến mất, tựa như một bức ảnh chụp dần dần phai màu theo thời gian. Mạnh Thanh hiện tại xuất hiện trước mặt Phó Hành Vân đã mất hết mọi màu sắc, chỉ còn hai màu đen trắng. Đen như màu sơn là tròng mắt và mái tóc, tái nhợt như giấy là màu da, cổ tay khẳng khiu tới mức chỉ cần đụng vào sẽ gãy nát.
Phó Hành Vân hoảng sợ, xoay người đóng cửa, cả kinh hỏi: "Anh tuyệt thực đấy à? Gầy đến thế này rồi."
Mạnh Thanh ngồi trên sô pha vô lực cười, cả người lún sâu vào ghế như đang bị giam trong vũng bùn, giống như chiếc ghế sô pha mềm mại cũng có thể nuốt chửng anh ta.
Đối mặt với Mạnh Thanh trong tình trạng này, lòng Phó Hành Vân chìm xuống, cảm thấy mục đích chuyến đi của mình hôm nay thất bại chắc rồi, nhưng anh không thể từ bỏ. Anh nói: "Anh đừng mãi như vậy, cũng đâu phải trời sập."
Mạnh Thanh vẫn nhìn anh cười, trông còn khó coi hơn là khóc.
Phó Hành Vân hơi nôn nóng đi qua đi lại, dùng ngữ khí hết sức hoà nhã, nói chậm rãi: "Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh đã nói, chỉ cần anh còn ở đây, em sẽ nổi tiếng. Bây giờ anh không thể buông tay bỏ mặc, anh trai, em gọi anh một tiếng anh, anh tỉnh lại đi được không..."
Mạnh Thanh ngắt lời anh, giọng nói rất nhẹ.
"Không phải em nổi tiếng rồi đó sao?"
Phó Hành Vân nghẹn lời ngồi trên ghế, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Nhưng mà chưa đủ..."
Ánh mắt Mạnh Thanh vẫn chìm vào vô định, đột nhiên anh ta hỏi: "Em đã từng yêu ai chưa?"
Phó Hành Vân giống như bị những lời này đâm trúng, đột nhiên đứng lên, cảm thấy mình không còn sức lực. Anh hỏi: "Khi nào thì đưa tang?"
Mạnh Thanh nói: "Thứ hai tuần sau."
"Vì sao lại chọn thứ hai?"
"Lấy lý do giúp những người không muốn đến, chỉ muốn tiếp những người muốn đến." Mạnh Thanh trả lời.
Phó Hành Vân vội vàng rời đi, căn nhà trống rỗng của Mạnh Thanh và căn nhà trống của anh đều quá kinh dị. Hoá ra tình yêu đáng sợ đến thế sao? Một khi nó biến mất sẽ gần như mang theo toàn bộ sinh mệnh.
Vào ngày thứ hai đó, Phó Hành Vân mặc một bộ tây trang đen, đến tham dự lễ tang của Diêm Tinh Trì.
Người đến đưa tang không nhiều, dựa theo nhiệt độ và địa vị của Diêm Tinh Trì trong giới giải trí mấy năm trước, thế này xem như cực kỳ ít ỏi. Phó Hành Vân nhìn bức ảnh đen trắng trên tấm bia mộ mới tinh, cảm thấy Diêm Tinh Trì rất xứng với cái tên này, lúc mỉm cười trong đáy mắt như có sao trời lưu động.
Phó Hành Vân khom lưng đứng bên cạnh Mạnh Thanh, anh ta đã gầy đến mức mặc không vừa bộ trang phục trên người, ống quần rộng thùng thình, chân dường như còn đứng không vững. Nhưng vào lúc Phó Hành Vân muốn dìu anh ta, lại phát hiện anh ta đang đứng rất vững vàng.
Lần đầu tiên gặp Mạnh Thanh, Phó Hành Vân cực kỳ chật vật.
Lúc ấy anh đã lang bạt ở thành phố A được hai năm, phòng có thể thuê càng ngày càng nhỏ, số tiền có thể tiêu càng ngày càng ít, quyết tâm bị mài mòn từng chút một, đoạn phim được xuất hiện dài nhất không quá hai phút, lời thoại không nói quá ba câu. Vào những đêm khuya tĩnh lặng, đôi khi anh tuyệt vọng nghĩ, có lẽ cả đời này mình không thể nổi tiếng.
Với diện mạo này của anh, cũng không phải không có người muốn cho cơ hội.
Anh cũng từng mơ đến chuyện tài năng của mình được người ta khai quật, nhưng giới giải trí không thiếu người có tài, càng không thiếu người có sắc, nếu anh muốn nắm chặt cơ hội, nhất định phải trao đổi bằng vốn tự có. Vị kim chủ say sưa miêu tả cho anh một tiền đồ xán lạn, chỉ cần chịu hầu ăn hầu uống hầu ngủ, anh muốn cái gì thì sẽ có cái đó.
Phó Hành Vân đã từng tức giận, từng cự tuyệt, lần một lần hai rồi lần ba. Một lần nọ anh trở về nhà trọ sau một cuộc tiệc rượu linh đình, phát hiện bạn thuê cùng phòng đã dọn đồ đi mất, đêm đó ngủ trên giường nhà sản xuất nào không rõ. Nửa năm sau, trên bảng quảng cáo ở ga tàu điện ngầm liền xuất hiện gương mặt rực rỡ loá mắt của cậu ta.
Anh cũng từng dao động, luôn không nhịn được suy nghĩ, nếu đêm đó người gật đầu là mình, vậy người trên quảng cáo kia cũng là mình rồi.
Lần tiếp theo lại có người ám chỉ, đầu óc anh nóng lên, lập tức gật đầu. Nhưng đến lúc anh thật sự ngồi trên giường lớn khách sạn, nghe tiếng nước vọng ra từ phòng tắm, nhìn cánh hoa hồng vương vãi trên giường đầy ái muội, anh lại sợ hãi.
Anh hoảng hốt đến mức hàm răng va vào nhau, chân cũng mềm nhũn, rất không đúng lúc mà nhớ tới Văn Thệ Xuyên.
Ngày hôm đó anh rất thương tâm buồn bã, không nhớ rõ nguyên nhân, nhưng thật sự rất buồn, tuỳ hứng vừa đẩy vừa đá Văn Thệ Xuyên, gào lên: "Anh cút đi, đi xa một chút, đừng động vào tôi."
Văn Thệ Xuyên thật sự đi mất, Phó Hành Vân càng tức hơn, thậm chí còn khóc. Nhưng chẳng bao lâu sau, Văn Thệ Xuyên trở về, ngoài trời rất lạnh, hắn chỉ mặc một chiếc áo lông mỏng, môi bị lạnh đến trắng bệch. Trên tay hắn cầm một cành hoa hồng, chỉ có một cành, vì đã gần đến lễ Giáng sinh, hoa hồng rất đắt, nên hắn chỉ mua được một cành.
Văn Thệ Xuyên đặt hoa hồng dưới mũi Phó Hành Vân để anh ngửi, trên mặt anh còn vương nước mắt, chôn mặt trong gối đầu không muốn nhìn hắn. Hắn chui vào giường ôm lấy Phó Hành Vân, dùng đôi môi lạnh lẽo hôn lên trán anh, hắng giọng, dùng thanh âm trầm thấp thì thầm bên tai đọc truyện cho anh nghe.
"Các cô chẳng giống bông hồng của tôi chút nào, các cô chẳng được ai cảm hoá, mà cũng chẳng cảm hoá được ai. Với tôi mà nói, nó còn quan trọng hơn tất cả các cô ở đây, bởi vì chính tôi đã tưới nước cho nó, bởi vì nó là bông hồng của tôi." *
(*trích đoạn trong Hoàng Tử Bé - Antoine de Saint Éxupéry)
Phó Hành Vân nghe mà dần dần thấy buồn ngủ, toàn bộ bi thương buồn bã đều biến mất, chỉ còn lại cảm giác thoải mái lười biếng. Anh nâng đầu lên một chút, từ khe hở gối đầu lén nhìn gương mặt anh tuấn của Văn Thệ Xuyên, lấy ngón tay sờ lên nốt ruồi trên hốc mắt hắn.
Văn Thệ Xuyên cắn ngón tay anh, tiếp tục đọc: "Trên thế giới này tôi chỉ có em, trên thế giới này em cũng chỉ có mình tôi, bởi vì, em là bông hoa hồng độc nhất vô nhị của tôi."
Sau đó bọn họ bắt đầu làm tình, đóa hoa hồng vốn mua bằng rất nhiều tiền kia bị bọn họ lăn lộn đè dưới thân, cánh hoa tung toé rơi vãi khắp nơi.
Hiện tại, vào giờ phút này, Phó Hành Vân ngồi trên chiếc giường thoải mái gấp trăm vạn lần chiếc giường cũ kỹ chỉ cần nghiêng người liền kêu kẽo kẹt của bọn họ. Cánh hoa hồng trên giường cũng rất nhiều, xinh tươi mơn mởn.
Bọn chúng giống với đoá hoa kia như đúc, nhưng vẫn không phải là nó.
Cửa phòng tắm mở, người bước ra có làn da lỏng lẻo, khóe mắt đuôi mày đều hiện rõ thói ham mê tửu sắc. Phó Hành Vân bắt đầu nổi da gà, răng trên răng dưới đánh vào nhau thậm chí phát ra tiếng lộp cộp. Thời khắc bị mấy ngón tay ố vàng vì hút thuốc quanh năm sờ mó lên mặt, Phó Hành Vân đẩy mạnh hắn ra, chạy như gặp cướp.
Chạy ra hành lang, anh đụng vào Mạnh Thanh.
Theo lời Mạnh Thanh kể, ánh mắt anh khi đó rất giống Diêm Tinh Trì. Thời điểm Diêm Tinh Trì phát tác chứng trầm cảm sẽ bắt lấy tay Mạnh Thanh, tựa như người sắp chết đuối vớ được khúc gỗ, toàn bộ ánh sao trong mắt đều ảm đạm lu mờ. Nhưng Mạnh Thanh không cứu được Diêm Tinh Trì, tam kim ảnh đế vào một ngày phát bệnh trầm cảm, nhảy từ trên lầu cao xuống, không chết nhưng trở thành người thực vật.
Có người nói do anh ta đóng phim bị nhập diễn quá sâu, cũng có người đồn thời trẻ bị quy tắc ngầm nên để lại chấn thương tâm lý.
Mạnh Thanh nói: "Tôi không cứu được anh ấy, nhưng chắc vẫn cứu được cậu, chỉ cần tôi còn ở đây, cậu nhất định nổi tiếng."
Xuất thân của Mạnh Thanh rất tốt, vốn dĩ công việc ban đầu cũng không dính dáng đến giới giải trí, sau khi có quan hệ với Diêm Tinh Trì mới tiếp xúc với ngành này. Anh ta thông minh nhưng không ra vẻ, khéo đưa đẩy mà không lõi đời, tận dụng quan hệ cũ của Diêm Tinh Trì, thêm cả quan hệ của chính mình, mang theo Phó Hành Vân ở trong giới giải trí thật sự tạo dựng được một góc trời riêng.
Diêm Tinh Trì nằm trên giường bệnh kéo dài hơi tàn thêm mấy năm, bây giờ cuối cùng đã được giải thoát. Trong lòng Phó Hành Vân nghĩ như vậy, nhưng nhìn Mạnh Thanh thất hồn lạc phách lại không đành lòng nói ra miệng. Anh thật sự nhịn không được muốn hút thuốc, tìm một gốc đại thụ, nới lỏng cà vạt, trốn sau cổ thụ đốt một điếu thuốc lá.
Mạnh Thanh đứng bên cạnh anh, cứ lặp đi lặp lại: "Hành Vân, xin lỗi em."
"Không sao cả." Phó Hành Vân nói chân thành, "Anh giúp em đủ nhiều rồi."
Mạnh Thanh: "Em đã tích cóp được chút bất động sản, đại ngôn trên tay cũng không ít, nếu muốn đóng phim thì cứ chọn mấy bộ an toàn ít sai sót. Nói thế này em đừng trách anh, em không quá hợp nghề đóng phim, đừng ép buộc chính mình. Con người có lúc lên lúc xuống, tránh trở thành bia nhắm cho người khác, đi làm chuyện mình thấy vui vẻ là được."
Phó Hành Vân mỉm cười, không thể không nói, Mạnh Thanh hiểu quá rõ con người anh.
Nhưng anh vẫn không cam lòng: "Anh không thể....."
Mạnh Thanh lại ngắt lời anh, thở ra một hơi thật dài, nhẹ nhàng nói: "Anh thật sự không chịu đựng được nữa, phải nghỉ ngơi một chút."
Cơn gió thổi qua, cành lá rào rào lay động, tựa như tiếng tình nhân thì thầm nói nhỏ bên tai. Cuối cùng Mạnh Thanh quay đầu nhìn thoáng qua bia mộ Diêm Tinh Trì, vỗ vỗ vai Phó Hành Vân, đi mất.
Để lại Phó Hành Vân đứng một mình hút cho xong điếu thuốc.
—---
Lời tác giả:
Tôi rất thích nhân vật Mạnh Thanh này, nếu viết được hệ liệt sẽ viết cho anh ta một chiếc niên hạ tiểu chó săn, Mạnh Thanh cực kỳ có khí chất quả phụ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT