Từ ngày Phó Hành Vân và Văn Thệ Xuyên yêu đương đến nay, anh luôn cảm thấy ham muốn hưởng thụ vật chất của hắn không lớn, cũng không phải người để ý đến tiền tài. Lúc bọn họ vừa yêu nhau không lâu, Phó Hành Vân làm thuê ở quán bar, Văn Thệ Xuyên nhận một ít công việc quay phim thời vụ. Thu nhập của hai người đều không nhiều lắm, nhưng trước nay hắn chưa từng để ý, cứ tuỳ ý tiêu tiền theo tâm trạng. Trong giai đoạn tiết kiệm bọn họ có thể mỗi ngày chỉ ăn một bữa, nhưng hôm nào vui vẻ lên, Văn Thệ Xuyên liền túm Phó Hành Vân đi ăn bò bít tết, tiêu sạch tiền trong túi không còn một đồng, làm anh xót ruột muốn chết.

Lần Phó Hành Vân có ấn tượng sâu sắc nhất là vào ngày sinh nhật anh, Văn Thệ Xuyên dùng 500 tệ bọn họ vừa tích cóp được dẫn anh đi ăn cơm Tây.

Kỳ thật bây giờ nghĩ lại, đó cũng chỉ là kiểu nhà hàng Tây giá rẻ, hình thức cầu kỳ hơn ăn cơm bình thường một chút thôi. Nhưng khi đó Phó Hành Vân nào đã được ăn qua mấy thứ trịnh trọng như vậy, ngồi trong nhà hàng cả người không được tự nhiên, cứ túm chặt áo thun cũ trên người mình, thấp thỏm nói nhỏ với Văn Thệ Xuyên: "Chắc là đắt lắm, hay là chúng ta đi ăn chỗ khác đi."

Chờ nhân viên phục vụ đến gần, Phó Hành Vân lại nổi tính hiếu thắng tự trấn định, cầm quyển thực đơn chữ thiếp vàng lên đọc như thể mỗi ngày mình đều tới đây. Văn Thệ Xuyên ngồi cùng bên với anh, hai người dựa nhau rất gần, bả vai kề sát bả vai. Hắn ghé sát vào tai Phó Hành Vân, bỡn cợt thấp giọng hỏi: "Em nhìn đôi tình nhân ở bàn bên kia, đoán xem họ come-out rồi hay là đang yêu đương vụng trộm..."

Phó Hành Vân sợ nhân viên phục vụ nghe được lời hắn nói, cực kỳ căng thẳng, nhưng lại không nhịn được tò mò liếc nhìn, nhìn tới nhìn lui cũng không ra manh mối gì.

"Cái gì, anh đừng nói bậy..."

Văn Thệ Xuyên lại dựa sát hơn, chóp mũi cọ qua vành tai Phó Hành Vân.

"Em xem, bọn họ đang vụng trộm nắm tay nhau dưới bàn kìa..."

Phó Hành Vân nhìn qua, thấy quả đúng là như thế, cúi đầu nhịn cười, tay Văn Thệ Xuyên ở dưới bàn cũng lén câu lấy ngón tay anh, hai người dùng ngón tay đánh nhau một trận. Nhân viên phục vụ tới bàn nhận order, Phó Hành Vân lại ngồi nghiêm chỉnh lên, nhưng cảm giác mất tự nhiên đã không còn nữa, chỉ còn lại sự thú vị như đứa nhóc con vừa thực hiện trò đùa dai.

Bít tết được mang lên, Văn Thệ Xuyên cầm dao ăn cắt thịt thành từng miếng nhỏ. Phó Hành Vân chưa từng ăn qua món này, nhìn động tác của hắn lưu loát như nước chảy mây trôi, dùng dao nĩa rất nhanh nhẹn, không phát ra một chút âm thanh nào, anh cứ nhìn say sưa, thèm đến mức nuốt nước bọt. Hai người nhanh chóng quét hết bàn thức ăn, đến lúc ăn pudding tráng miệng, Văn Thệ Xuyên giơ tay búng một cái, gọi nhân viên phục vụ kéo đàn violin lại đây.

Phó Hành Vân chưa từng được trải nghiệm cảm giác ăn cơm có người đứng kéo đàn bên cạnh, rất kinh ngạc. Văn Thệ Xuyên lại nghịch ngợm hắng giọng, giả vờ đọc tên một bản nhạc cho người ta kéo, hắn đọc liên tiếp mấy cái tên, nhân viên đều vội vàng xin lỗi nói bọn họ không có nhạc phổ, không biểu diễn được.

Phó Hành Vân vừa nhìn đã biết là hắn cố ý làm khó người ta, bèn duỗi tay ra sau lưng chọc chọc hắn hai cái, nhắc nhở hắn đừng khiến nhân viên không xuống đài được.

Văn Thệ Xuyên dứt khoát lấy đàn violin từ chỗ phục vụ, tự mình kéo một khúc.

Hắn mang diện mạo anh tuấn, đi vào nhà hàng Tây cũng chỉ ăn mặc tùy tiện áo thun không tay với quần jean, lúc dùng sức kéo đàn cơ bắp trên cánh tay căng ra, đầu hơi nghiêng, ánh mắt buông xuống, vài lọn tóc rủ lên mặt, bị hắn nhẹ nhàng thổi bay. Kéo xong một khúc, mấy vị khách bên cạnh vẫn tiếp tục nhìn hắn, ồn ào muốn hắn kéo thêm một bài nữa.

Văn Thệ Xuyên trả đàn cho nhân viên phục vụ, nhờ chiếc ghế dài che chắn, lén hôn lên má Phó Hành Vân một cái, nói với anh "Sinh nhật vui vẻ". Phó Hành Vân vui đến choáng váng, trái tim nhảy thình thịch như sắp vọt lên cổ, máy móc cầm thìa múc bánh pudding, suýt nữa thì đưa vào lỗ mũi.

Văn Thệ Xuyên ngồi bên cạnh nhìn anh bật cười, Phó Hành Vân mặt đỏ bừng trừng mắt với hắn.

"Làm sao thế?" Văn Thệ Xuyên hỏi.

Phó Hành Vân ngẩng đầu nhìn, thấy xung quanh không còn ai chú ý, nhỏ giọng trả lời: "Anh đẹp trai quá."

Văn Thệ Xuyên bị anh nhìn đến mức tai hơi nong nóng, vội vàng ăn ba miếng hết cái bánh pudding, mau chóng tính tiền đi về nhà. Vừa nhìn con số trên hóa đơn, Phó Hành Vân đã sợ đến ngây người, trơ mắt nhìn hắn sảng khoái đốt hết 500 tệ để dành suốt một tuần, thậm chí còn thừa chút tiền tips cho nhân viên phục vụ.

Ra khỏi nhà hàng, Phó Hành Vân càng nghĩ càng nhức nhối vì tiếc tiền, giữ cánh tay Văn Thệ Xuyên cắn một cái.

Văn Thệ Xuyên không để ý chuyện tiền bạc, sinh hoạt ngày thường cũng không hay kén chọn, nhưng một khi hắn sinh bệnh, tính tình thiếu gia đều lộ hết ra ngoài. Bản thân Phó Hành Vân lúc bị bệnh chỉ ham ngủ như con gấu ngủ đông tích năng lượng, vùi trong chăn mấy ngày không rên rỉ, bệnh tình tự nhiên sẽ tốt lên. Nhưng hắn thì ngược lại, phát bệnh là bắt đầu muốn cái này đòi cái kia, chê canh nóng chê nước lạnh, vừa nhìn đã biết là bị giúp việc trong nhà chiều hư từ bé.

Phó Hành Vân vừa nhớ lại những chuyện trước kia vừa đi tìm bộ điều khiển điều hòa trong nhà Văn Thệ Xuyên, bỏ qua hệ thống sưởi sàn đã hỏng, anh mở máy sưởi không khí lên, chà xát đôi tay lạnh như băng, gọi điện đặt đồ ăn ngoài, giúp hắn vứt hết rác rưởi trong nhà.

Anh làm việc tạo ra tiếng động không nhỏ, nhưng hắn vẫn không tỉnh lại.

Lúc Phó Hành Vân thăm dò bước vào phòng ngủ của hắn, Văn Thệ Xuyên đang bọc áo phao nằm ghé lên giường không nhúc nhích, chân không đi vớ, đã bị lạnh đến đỏ ửng lên. Phó Hành Vân gian nan kéo chăn dưới thân hắn ra, đắp lên người cho hắn, đỡ mép giường ngồi xổm xuống quan sát.

Văn Thệ Xuyên cau mày nhắm chặt mắt, da môi bong tróc, gương mặt ửng hồng rất mất tự nhiên. Phó Hành Vân duỗi tay sờ sờ trán, quả nhiên phát sốt rồi.

Dưới tác dụng của máy sưởi, trong nhà ấm dần lên, đồ ăn Phó Hành Vân gọi cũng được đưa đến, là món cháo xương mặn thơm ngào ngạt.

Phó Hành Vân đặt cháo lên tủ đầu giường Văn Thệ Xuyên, nắm mũi đánh thức hắn dậy. Hắn bực bội mở mắt, dường như lúc này mới phát hiện trong nhà mình nhiều thêm một người, nhưng đầu hắn quá đau, căn bản không đủ khả năng suy nghĩ, chỉ phản ứng lại theo bản năng. Phó Hành Vân đưa cháo cho hắn, hắn cũng không động tay nhận, chỉ yên lặng nhìn anh.

Nhất thời Phó Hành Vân gần như quên mất bọn họ đang chiến tranh lạnh, múc một thìa cháo đưa đến bên miệng Văn Thệ Xuyên.

Hắn dùng môi hơi chạm vào một chút đã khàn giọng chê: "Nóng quá."

Phó Hành Vân chỉ muốn ụp cả bát cháo vào mặt đại thiếu gia này, nhịn một lúc, cuối cùng vẫn thổi nguội bớt rồi lại đút cho hắn, cuối cùng cũng thuận lợi làm cho hắn nuốt xuống. Phó Hành Vân cởi áo khoác, kéo cao tay áo len bên trong, đo nhiệt độ, bắt hắn uống thuốc, làm một hơi tốn rất nhiều sức lực.

Văn Thệ Xuyên ăn no uống thuốc đổ được mồ hôi, lại tiếp tục ngủ.

Phó Hành Vân nhìn hắn nằm yên ổn trong phòng ngủ một cái, nhẹ giọng nói: "Tôi về đây."

Văn Thệ Xuyên đang nhắm mắt, từ trong chăn vươn một tay ra chuẩn xác kéo lấy vạt áo của anh. Phó Hành Vân dừng lại, quay đầu nhìn, hắn vẫn nhắm chặt hai mắt, không biết đang tỉnh táo hay mơ màng.

Nghĩ rồi lại nghĩ, Phó Hành Vân đành cởi áo khoác lông vũ vừa mặc vào ra, ném sang một bên.

Lúc này anh mới có thời gian nghiêm túc xem xét một vòng phòng ngủ của Văn Thệ Xuyên, bài trí rất đơn giản, trên bức tường trắng treo mấy bức tranh trừu tượng chỉ có vài mảng màu đơn sắc. Phòng ngủ này được tận dụng một góc đặt bàn làm việc, trên bàn cách giường không xa là máy tính của hắn. Phó Hành Vân nhẹ nhàng chạm vào con chuột, màn hình đang ở chế độ sleep sáng lên, gương mặt Phó Hành Vân xuất hiện dọa cho anh giật mình hoảng sợ.

Cẩn thận nhìn kỹ, trên máy tính đang chiếu một trong số những đoạn phim bị cắt bỏ, tất cả đều là cảnh quay Phó Hành Vân.

Chương trình phát video vẫn ở chế độ tắt âm lượng, tuần hoàn chiếu đi chiếu lại mấy đoạn phim này, cùng với tiếng hít thở nặng nhọc của Văn Thệ Xuyên, Phó Hành Vân nghiêm túc nhìn dáng vẻ của mình trong màn ảnh.

Giống như Mạnh Thanh đã nói, gần đây hoạt động của vòng fan CP đích xác rất lớn, Phó Hành Vân ôm tâm thái tò mò đi xem qua nên cũng hơi hiểu biết một chút. Tất cả các fan đều nói, anh đã hồi sinh một lần nữa trong màn ảnh của Văn Thệ Xuyên, tựa như một đóa hoa hồng tỉnh giấc khỏi mùa đông, chậm rãi nở rộ trong gió xuân ấm áp.

Anh không thích cách nói này.

Vào lúc anh nhận ra mình không có tư chất hơn người, kỹ thuật diễn cũng không tốt, thì vẫn còn chút phương hướng để nỗ lực, đóng phim thất bại bị chê trách cũng thấy không quá mất mát, tự an ủi dù sao thiên phú là thứ có cầu cũng không được. Rồi anh phát hiện hoá ra mình cũng có thể làm được, nhưng nhất thiết phải dựa vào ống kính của Văn Thệ Xuyên, anh lại cảm thấy cực kỳ mất mát.

Đây cũng là lý do anh nhạy cảm với xô nước lạnh hắn tạt vào người anh đến thế.

Phó Hành Vân chưa bao giờ biết được, dù là ai thì trong tình yêu cũng sẽ mang lòng dạ hẹp hòi giống anh. Quay người lại, nhìn thấy Văn Thệ Xuyên đang ngủ say, anh vươn tay, nhẹ nhàng đẩy mớ tóc mái đang rũ xuống của hắn, lòng bàn tay khẽ vuốt ve lên nốt ruồi ở đuôi mắt. Văn Thệ Xuyên ở trong mộng cũng theo bản năng tìm kiếm nhiệt độ cơ thể của anh, dùng gương mặt cọ lên tay anh.

Phó Hành Vân đá giày ra, xoay người chui vào ổ chăn của Văn Thệ Xuyên. Cơ thể hắn vẫn phát sốt nóng bừng, rất khao khát nhiệt độ lạnh lẽo trên người Phó Hành Vân, kéo anh ôm vào lòng mình. Anh dán gương mặt hơi lạnh của mình lên cần cổ nóng bỏng của hắn, thở một hơi thật dài.

Bọn họ cứ như vậy ngủ qua một đêm.

Buổi sáng tỉnh lại, đầu Phó Hành Vân hơi choáng, lơ mơ có cảm giác không biết hôm nay là hôm nào. Anh nghe bên cạnh có tiếng sột soạt, phỏng chừng Văn Thệ Xuyên cũng tỉnh rồi. Không bao lâu sau, Văn Thệ Xuyên ôm anh chặt hơn, gần như là ấn anh vào trong ngực, bốn chân ở trong chăn quấn vào nhau.

Phó Hành Vân vẫn chưa tỉnh hẳn, cho rằng hai người vẫn đang ở cùng với nhau như mấy ngày trước, mỗi buổi sáng bọn họ ôm nhau tỉnh lại trong ổ chăn đều sẽ hưng phấn làm một pháo. Bàn tay Văn Thệ Xuyên bắt đầu kéo vạt áo len của anh mò vào trong, Phó Hành Vân vẫn nhắm hai mắt, tay nắm lấy ga trải giường rên lên một tiếng, giọng không hề nhỏ.

Hai người đều hoàn toàn bừng tỉnh.

Toàn thân Văn Thệ Xuyên cứng đờ, vội vã thu tay về, hai người cùng ngồi dậy, hoàn cảnh trở nên cực kỳ xấu hổ.

Phó Hành Vân luống cuống tay chân nhảy xuống giường, tóc tai còn đang vểnh ngược lộn xộn. Văn Thệ Xuyên trông đã khá hơn nhiều, bọn họ cứ như vậy nhìn qua nhìn lại, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt. Phó Hành Vân xoay người xỏ giày, không giữ được thăng bằng, đỡ mép giường nhảy lò cò một lúc lâu.

"Tôi đến đây vốn dĩ muốn hỏi anh về chuyện tham gia chương trình giải trí..." Phó Hành Vân lẩm bẩm, đơn giản nói rõ sự việc, "Tôi vẫn đang suy nghĩ, anh có muốn tham gia không? Tham gia cũng được, không đi cũng..."

"Tham gia chứ." Giọng Văn Thệ Xuyên vẫn hơi khàn khàn, "Tôi và em còn chưa bao giờ ra ngoài đi chơi chung."

Ngữ điệu của hắn mềm đến đòi mạng, Phó Hành Vân quẫn bách lung tung đáp lại mấy câu, bỏ chạy ra khỏi nhà Văn Thệ Xuyên.

—--

Lời tác giả:

Quả nhiên! Mấy chương cãi nhau bình luận nhiều hẳn! Các bạn ngoài miệng nói muốn ăn đường, kỳ thật ai cũng thích xem ngược!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play