Phản ứng đầu tiên của Phó Hành Vân là từ chối, quá xấu hổ. Hơn nữa anh và Văn Thệ Xuyên thì có gì để mà va chạm, người lên voi kẻ xuống chó sao? Tiểu Giang cứ khuyên bảo mãi, cuối cùng Phó Hành Vân đành ậm ừ bảo: "Thôi được rồi, chờ tôi suy nghĩ mấy ngày, trước mắt đừng trả lời."

Buông điện thoại, Phó Hành Vân nghĩ tới nghĩ lui, lên mạng tìm bản phát lại của mấy kỳ chương trình trước, số liệu lượt xem đúng là không tồi, đặc biệt là kỳ có nữ minh tinh và quán quân Olympic. Cư dân mạng đứng trên nhiều góc độ thảo luận sôi nổi về nội dung của kỳ này, chỉ mười phút nói chuyện ngắn ngủi đã bị tranh luận lên tới trời xanh.

Phó Hành Vân lại không khỏi do dự, qua hai ngày, anh gọi điện cho Tiểu Giang nói đồng ý tham gia.

Tiểu Giang thở dài: "Anh, mấy hôm nay em đi hỏi thăm, nghe nói bên đạo diễn Văn không muốn nhận, gần đây anh ta bận quay phim, không có thời gian."

Phó Hành Vân nhíu mày: "Thế không đổi người quay cùng được à?"

Tiểu Giang khó xử: "Em cũng dò hỏi rồi, bên tổ tiết mục hình như không có ý định này... Nói là nếu người ta không nhận thì cứ từ từ để xem xét, quay người khác trước đã..."

"Từ từ xem xét" chỉ là một cách nói lịch sự hơn của "không quay nữa" mà thôi.

Thời điểm vừa nhận được lời mời Phó Hành Vân còn muốn từ chối, bây giờ đổi thành mình nhận người ta lại cự tuyệt, hai cảm giác hoàn toàn không giống nhau. Phó Hành Vân càng nghĩ càng cảm thấy chương trình khá tốt, bỏ qua cơ hội lần này, không biết đến bao giờ anh mới có thể lấy tư thái chính diện xuất hiện trước công chúng.

Phó Hành Vân ngẫm nghĩ, nói: "Giúp tôi tìm phương thức liên hệ của Văn Thệ Xuyên."

Tiểu Giang hỏi theo bản năng: "Anh, không phải hai người quen nhau sao?"

Phó Hành Vân: "......"

Tiểu Giang: "Được rồi, để em lập tức đi tìm."

Tiểu Giang luôn làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ một lúc đã nhắn phương thức liên lạc vào máy Phó Hành Vân. Anh nhìn dãy số vô cùng quen mắt này, nghĩ qua bao nhiêu năm mà Văn Thệ Xuyên vẫn không đổi số điện thoại, dãy số này bây giờ Phó Hành Vân vẫn đọc ra được, thậm chí đọc ngược từ sau ra trước vẫn được.

Phó Hành Vân cầm điện thoại xoay mấy vòng, không ngừng tự củng cố tâm lý, nhắm mắt đưa chân ấn nút gọi. Điện thoại chỉ trong chốc lát đã có người bắt máy, đầu bên kia hơi ồn ào, hình như là đang ở trên xe bus, có tiếng báo trạm dừng lọt vào ống nghe.

Phó Hành Vân hắng giọng một chút, lịch sự hỏi: "Xin chào, cho hỏi......"

"Tút tút tút tút tút tút ——" điện thoại cúp.

Phó Hành Vân: "......"

Anh nhìn điện thoại chằm chằm nửa phút, đứng lên đá một chân vào sô pha, đá trúng ngón chân đau đến mức nhảy lò cò, xuýt xoa "Shh shh". Sau đó lại cầm di động nằm trên ghế, gác chân lên chỗ dựa lưng, nổi giận đùng đùng tiếp tục gọi.

Di động vừa nhận thì lại nghe tiếng thông báo trạm dừng: "Đã đến trạm đường Giang Tây"

Tiếng loa thông báo nhỏ dần, Văn Thệ Xuyên xuống xe, hỏi: "A lô, ai vậy?"

Phó Hành Vân như bị nghẹn một hơi ở họng, bật không ra mà nuốt cũng chẳng xuống, anh xoay người ngồi thẳng lên: "Là tôi, Phó Hành Vân."

"Ừ."

Chỉ một chữ không hơn, trong lúc nhất thời Phó Hành Vân không biết nên mở lời thế nào, nghe được đầu lên kia có tiếng đánh bật lửa.

Phó Hành Vân gảy gảy đường may trên sô pha, căng da đầu nói: "Gần đây có chương trình giải trí đến tìm anh phải không, tên là 《 Giữa Trái và Phải 》."

Văn Thệ Xuyên trả lời: "Đúng rồi."

Phó Hành Vân cảm thấy hôm nay đúng là không thể dài dòng, dứt khoát nói hết một hơi, đỡ phải tiếp chuyện nhau mà như bị táo bón.

"Chương trình chiếu mạng này khá hay, nếu anh không quá bận thì có thể nhận lời, một kỳ chỉ có hơn mười phút thôi, không tốn thời gian."

Văn Thệ Xuyên ở đầu kia không dừng lại do dự một giây nào, nói thẳng: "Để tôi xem đã, có việc rồi, nói sau nhé."

Lời còn chưa dứt, điện thoại đã cúp. Phó Hành Vân nhìn điện thoại, ngơ ngác ngồi trên ghế nghe âm báo "tút tút tút", mất nửa ngày vẫn chưa hồi phục được tinh thần, giống như giẫm chân vào khoảng không, trong lòng trống rỗng.

Đúng rồi, cho dù trước kia bọn họ yêu đương thắm thiết thế nào, thì cũng là chuyện của quá khứ. Bọn họ đã đường ai nấy đi được sáu năm, thời gian xa cách còn dài hơn thời gian bên nhau, lúc chia tay còn cực kỳ ầm ĩ, chẳng lẽ anh còn ôm lòng cầu may, hy vọng lấy được đãi ngộ đặc biệt gì ở chỗ Văn Thệ Xuyên sao?

Nhân vật "người yêu cũ túng quẫn" trong tiết mục "Giúp đỡ người yêu cũ đang túng quẫn" đã biến thành anh rồi.

Phó Hành Vân chỉ mất mát một lúc đã lập tức điều chỉnh tốt trạng thái. Anh nhớ lại lúc mình vừa đến thành phố A, đi khắp nơi tìm cơ hội đóng phim, còn phải đi làm thuê chạy việc vặt, khi đó da mặt vô cùng dày, bị từ chối hết lần này đến lần khác cũng không để bụng, bây giờ tại sao lại không được như vậy nữa?

Phó Hành Vân suy nghĩ cẩn thận, trong lòng xem Văn Thệ Xuyên thành một cửa ải khó khăn phải công phá, hết thảy mọi thứ đều thông suốt. Qua ngày hôm sau, anh lại gọi điện cho Văn Thệ Xuyên, lần này điện thoại không có ai nhận. Phó Hành Vân trực tiếp lái xe đến trạm xe bus đường Giang Tây, dừng xe ở bờ sông, mở radio nghe nhạc còn hai mắt thì nhìn chằm chằm trạm xe bus.

Dù sao cũng không bận chuyện khác, điều hoà trong xe mở rất thấp, cửa sổ xe là loại chống nhìn trộm, Phó Hành Vân không phải kiêng dè gì, tháo giày, gác chân lên bánh lái, lấy đồ ăn vặt để sẵn trong xe từ lâu ra, vừa ăn vừa chờ người. Xe bus dừng hết chiếc này đến chiếc khác, cũng chưa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đâu, Phó hành Vân cũng không nhụt chí, trong lúc chờ còn gọi điện lần nữa cho Văn Thệ Xuyên, vẫn không bắt máy. Thế là tiếp tục chờ, chờ đến mức Phó Hành Vân thấy hơi mệt, nghiêng đầu ngủ gà ngủ gật.

Bỗng nhiên, có xe bus dừng trạm, một người đàn ông cao lớn mặc áo thun trắng không tay và quần jean bước xuống xe.

Cơn buồn ngủ của Phó Hành Vân lập tức bay sạch, luống cuống xỏ giày, trước khi đóng cửa xe còn vội vội vàng vàng nhặt kính râm rơi dưới hàng ghế sau mang lên, cũng không rảnh khoá xe, chỉ đóng cửa lại rồi thừa dịp đèn xanh chạy nhanh sang bên kia đường.

Văn Thệ Xuyên đi không nhanh, Phó Hành Vân chỉ mất một lúc đã đuổi kịp, gọi hắn lại: "Văn Thệ Xuyên ——"

Văn Thệ Xuyên vừa quay đầu đã thấy anh, bốn mắt nhìn nhau trên con đường tấp nập người đến người đi, hai người đều là loại thân cao chân dài, đặc biệt Phó Hành Vân còn mang cặp kính đen che hết nửa khuôn mặt, ai đi qua cũng phải nhìn bọn họ. Trên tay Văn Thệ Xuyên xách cái túi nilon, nhìn qua giống như đang thiếu ngủ, đầy mặt mệt mỏi.

Hắn quay đầu ra hiệu về phía một tòa chung cư cách đó không xa: "Vào nhà rồi nói."

Phó Hành Vân đi theo hắn lên lầu, đây là chung cư kiểu cũ không có thang máy, chỉ có thể đi bộ lên từng bậc cầu thang. Cho dù đang là giữa ban ngày, hành lang vẫn có chút tối tăm, trên tường dán đầy quảng cáo loang lổ. Bọn họ yên lặng không nói gì lên đến tầng năm, Văn Thệ Xuyên mới móc chìa khóa mở cửa.

"Không cần đổi giày, tuỳ tiện ngồi đâu cũng được."

Phó Hành Vân căng thẳng đi vào, căn hộ hai phòng không lớn, gạch màu xanh lục kiểu cũ, sơn tường màu xám nhạt, trong nhà hơi bí bách vì không được thông gió. Văn Thệ Xuyên mở điều hòa, nhặt mấy món quần áo vứt trên ghế sô pha vải ném vào phòng trong, ngồi xuống bắt đầu lấy đồ ra ăn.

Hóa ra thứ hắn xách về là cơm hộp.

Văn Thệ Xuyên đang cúi đầu tháo bọc thì dừng lại, dường như bây giờ mới phát hiện ra Phó Hành Vân còn đang đứng ở đây, cả người lóng ngóng, bèn nói: "Ngồi đi. Tôi ăn trước mấy miếng, mấy ngày nay phải quay phim, hơi đói."

Phó Hành Vân ngồi xuống ghế sô pha, cứ như vậy nhìn Văn Thệ Xuyên ăn cơm. Từ lúc đi vào anh đã cảm giác mình được hương vị của Văn Thệ Xuyên bao lấy, hương vị này không thể nói rõ là mùi gì, không phải mùi nước hoa cũng không phải mùi thuốc lá. Mỗi người đều có mùi hương độc đáo của riêng mình, mùi hương của Văn Thệ Xuyên vừa như núi cao sừng sững, vừa giống biển sâu mãnh liệt.

Thấy Văn Thệ Xuyên ăn xong rồi, Phó Hành Vân mới nói: "Hôm trước tôi đã nói trong điện thoại rồi, chuyện chương trình giải trí kia, bên đó mời tôi... Tình cảnh của tôi hiện giờ không rõ anh có biết không, tôi rất cần cơ hội này. Ý của bên tổ tiết mục đại khái là, nếu anh không nhận, thì bên tôi cũng......"

Phó Hành Vân thấy mình không nói tiếp được nữa.

Chuyện này so với trong tưởng tượng khó hơn rất nhiều, dù là cầu xin ai cũng dễ dàng hơn gấp trăm lần so với cầu xin Văn Thệ Xuyên.

May mắn là Văn Thệ Xuyên không chế nhạo anh, cũng không nói ra bất cứ câu dư thừa nào, chỉ bảo: "Được, để tôi nhìn xem."

Đột nhiên Phó Hành Vân đứng dậy khỏi sô pha, cảm thấy xấu hổ vô cùng, đành nói: "Tôi đi toilet một chút."

Anh đi theo hướng Văn Thệ Xuyên chỉ, vào nhà vệ sinh. Buồng vệ sinh nho nhỏ được dọn rất sạch sẽ, anh cũng không thật sự có nhu cầu, chỉ đứng dựa sau cửa yên lặng ngây người một lát, sau đó ấn xả nước, mở vòi rửa tay, đi ra ngoài chuẩn bị nói lời tạm biệt. Không ngờ đi ra thì thấy Văn Thệ Xuyên nằm trên sô pha ngủ mất rồi.

Phó Hành Vân đi qua nhìn hắn, hộp cơm trên bàn trà vẫn chưa đậy nắp lại, hắn nằm trên sô pha nhắm hai mắt, quầng thâm dưới bọng mắt khá đậm, chân mày hơi nhíu, dùng mắt thường cũng có thể thấy hắn đang cực kỳ mệt mỏi.

Xa cách sáu năm, Phó Hành Vân mới có lại cơ hội yên lặng tỉ mỉ đánh giá hắn.

Trước kia Phó Hành Vân thích nhất là chạm vào nốt ruồi dưới đuôi mí mắt hắn, nơi đó có mi cốt nhô lên, lúc chớp mắt làn da sẽ hơi rung động, nếu Phó Hành Vân hôn vào, hắn sẽ nhắm mắt lại.

Văn Thệ Xuyên mở mắt.

Phó Hành Vân hoảng sợ, lúc này mới phát hiện bàn tay mình đang vươn ra. Anh vội vàng thu tay, "Vậy tôi về trước."

Giọng Văn Thệ Xuyên khàn khàn: "Tôi đưa em về."

"Không cần."

Phó Hành Vân vội vàng rời đi, cảm thấy căn hộ nhỏ hẹp này có ma lực quá thần kỳ, khiến anh ra đến đường lớn vẫn có cảm giác như mình vừa tỉnh khỏi giấc mộng.

Đêm hôm đó, Tiểu Giang gọi điện thoại cho anh.

"Anh Vân, đạo diễn Văn đồng ý lên chương trình rồi, tổ chế tác nói tháng sau sẽ tổ chức họp thảo luận trước, soạn đề cương phỏng vấn, nếu không có vấn đề gì thì bắt đầu quay luôn."

—--

Lời tác giả:

Anh Xuyên đúng là cao thủ chơi đánh đu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play