"Mộng Mộng, sao mặt cô đỏ vậy!" Thẩm Duy Nhiên thấy Loan Mộng vội vã chạy về, cố tình trêu đùa.

"Duy Nhiên..." Loan Mộng nũng nịu, có điều sự làm nũng này chỉ dành cho mỗi Thẩm Duy Nhiên, cô chưa từng làm thế với Trần Tĩnh.

"Được rồi, hai người các cậu đừng làm loạn nữa, đã muộn thế này, chúng ta mau về thôi."

Sự hữu nghị của ba người dường như không chân thật như vẻ ngoài, có lẽ có một người mãi không thuộc trong đó.

Trần Tĩnh có thể nhìn họ ồn ào, tùy ý để họ kẽo uống nước, nhưng cô chưa từng chủ động tạo chủ đề.

Ban đêm ở thành phố A luôn cho người ta cảm giác như mộng như ảo, mà các cô chẳng qua chỉ là một hạt bụi.

"Sáng mai có tiết không?" Thẩm Duy Nhiên vừa vận dụng kỹ thuật lái xe thành thạo vừa gặm bắp rang, dường như hai từ an tĩnh chẳng có liên quan đến cô, nếu bạn cho rằng cô an tĩnh thì đó chắc chắn là ảo giác.

"Không có, sao vậy..." Trần Tĩnh vẫn còn đắm chìm trong thế giới riêng của mình, bỗng nghe Thẩm Duy Nhiên hỏi thế, theo bản năng trả lời.

"Không có tiết đương nhiên tốt rồi..." Thẩm Duy Nhiên không che giấu sự hưng phấn, cứ như gặp bất cứ chuyện gì cô đều có thể đối mặt, nhưng sầu bi trong nụ cười của cô lại như chưa từng tan đi."

Con gái đa phần đều nhạy cảm.

"A Tĩnh... Cậu sao vậy? Có tâm sự gì hả?" Thẩm Duy Nhiên quan tâm hỏi thăm.

"Tớ... Tớ có thể có chuyện gì! Chẳng qua hôm nay bị Mộng Mộng kích thích thôi..." Trần Tĩnh vui cười đáp, nhưng trong một giây ánh mắt lóe lên sự bi thương, tốc độ thay đổi đó quá nhanh, Thẩm Duy Nhiên và Loan Mộng đều không hề phát hiện.

"Hả! Liên quan gì đến tớ!" Loan Mộng không theo kịp câu chuyện.

"Ha ha..." Trần Tĩnh bật cười.

Lúc này Loan Mộng mới hiểu ý của bạn, mặt đỏ bừng.

"Các cậu... Hai người các cậu..."

Bầu không khí vui vẻ này cứ như chỉ thuộc về ba người.

Mãi đến rất nhiều năm sau, khi nhớ lại, Thẩm Duy Nhiên vẫn tự trách chính mình tại sao không nhìn ra sự bi thương trong nụ cười của Trầm Tĩnh, cảm xúc đó rõ ràng như vậy, nhưng cô lại nghĩ đó là ảo giác.

...

"Thần Hi, cậu có thể đừng im lặng vậy không?"

Hai người ở chung luôn thoải mái, cách nói chuyện thế này cũng có từ nhiều năm, chỉ là có những lúc Thượng Quan Thành không có cách nào nhìn thấu Giang Thần Hi.

"Không im lặng thì làm gì?" Thái độ của thiếu niên lạnh nhạt nhưng không hề ảnh hưởng tới bầu không khí của hai người.

"Cậu muốn làm gì thì làm đi! Theo đuổi con gái phải mặt dày, cậu có hiểu hay không hả?" Tuy rằng trêu trọc nhưng vẻ mặt lo lắng của Thượng Quan Thành lại tiết lộ cảm xúc của anh.

"..."

"Thần Hi, trước giờ cậu chưa từng từ bỏ, tại sao bây giờ lại không dám thể hiện chứ?" Thượng Quan Thành không nhìn thấu nội tâm của Giang Thần Hi, nhưng anh biết hiện giờ Giang Thần Hi đang cần được mắng cho tỉnh!

"Tớ... Chỉ là cảm thấy cô ấy sẽ không chấp nhận..." Từ nhỏ Giang Thần Hi đã không có nhiều bạn, chỉ có Thượng Quan Thành là người anh tin tưởng, là người bạn duy nhất của anh.

"Thần Hi, thật ra cậu đang sợ... Sợ cô ấy..."

"Thượng Quan Thành, cậu cứ lo cho chính mình đi." Giang Thần Hi ngắt lời.

"Tớ... Haizz! Tớ thật sự không biết nói thế nào với Thải Dĩnh..." Thượng Quan Thành lập tức ngậm miệng. Cô bé kia dù là quá khứ hay hiện tại đều là người anh muốn dùng cả tính mạng che chở, không muốn cô ấy phải chịu chút tổn thương.

"Có một số việc nếu đã không tránh được thì nhất định phải giảm tổn thương xuống mức thấp nhất..." Giang Thần Hi cũng bất lực, dù gì tình cảm là chuyện không thể miễn cưỡng, mà Loan Mộng lại rất thích Thượng Quan Thành, tiếc rằng chuyện này đã chú định sẽ có người chịu thương tổn, không ai chấp nhận trò chơi của ba người cả.

Có lẽ đúng với câu "trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường", anh không nhìn ra gút mắt giữa mình và Thẩm Duy Nhiên, lại có thể nhìn ra vấn đề giữa Thượng Quan Thành và Loan Mộng, tuy Loan Mộng đang từ chối nhưng trái tim cô ấy đã dao động, giống như hôm nay, nếu không có tình cảm với Thượng Quan Thành, với tính tình của cô ấy e rằng hôm nay đã không để mặc Thượng Quan Thành làm bậy như vậy.

Thượng Quan Thành nói đúng, anh đang sợ, sợ đến mức không thể giữ bình tĩnh, nhất thời xúc động mà hủy diệt tất cả, sợ Thẩm Duy Nhiên từ chối lần nữa, sợ tất cả những gì liên quan đến Thẩm Duy Nhiên, thế nên anh thà một mình lặng lẽ sống trong ảo tưởng của mình.

"Thần Hi... Cậu nói xem chúng ta giống như vậy... Liệu có phải không thể tìm được hạnh phúc của mình hay không..." Thượng Quan Thành thở dài.

Bọn họ vừa ra đời đã có được tài phú rất nhiều người không có được, bởi vậy ông trời lấy lại tự do và hạnh phúc của họ. Trong mắt người ngoài, bọn họ là thiếu gia hào môn ngậm thìa vàng, nhưng chỉ có vài người biết thứ bọn họ khát vọng nhất là một gia đình hoàn mỹ, là một hạnh phúc giản dị mà xa xôi.

Mọi người thường dễ bị lạc trong đêm tối, chỉ có hy vọng chính là ngọn đèn soi rọi duy nhất, cho dù không sáng nhưng vẫn có thể dẫn lối chỉ đường.

"Đừng nghĩ nhiều, tương lai là do chúng ta nắm lấy." Giang Thần Hi dùng câu bản thân nghe cũng chết lặng để thôi miên Thượng Quan Thành, nhưng đây mãi mãi chỉ là ảo tưởng của họ, một ảo tưởng về tương lai.

"Thần Hi, gặp được cậu thật sự là vinh hạnh lớn nhất đời này của tớ."

"Cút ngay, đồ lừa tình!"

"Sao lại cút?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play