"Vậy anh mau đi lấy vé xem phim đi! Đừng lãng phí tiền của em!" Thẩm Duy Nhiên làm bộ đau lòng, cứ như mấy cái vé xem phim này tốn rất nhiều tiền.
"Phụt, bớt đùa! Người như em chẳng lẽ không mua nổi vé xem phim à?" Nếu không phải hoàn cảnh không đúng, Thượng Quan Thành chắc chắn sẽ bật cười. Cái gì là mở to mắt nói dối chứ? Chính là Thẩm Duy Nhiên lúc này!
"Cười cái gì mà cười! Còn cười nữa, sau này anh đừng hòng tới tìm em!"
"Được rồi." Thượng Quan thành đang muốn chọc Thẩm Duy Nhiên tiếp đã bị ánh mắt như dao của Giang Thần Hi ở đối diện dọa cho giật mình, "Đùa chút thôi, đừng coi là thật."
Đối mặt với sự hiếp bức của Giang Thần Hi, Thượng Quan Thành xưa nay chỉ có thỏa hiệp. Vấn đề này anh mãi không hiểu nổi, đến cuối cùng chỉ có thể quy công bản thân là người lương thiện, không thể để anh em của mình buồn.
"Em nói cho anh biết, nếu em tới rạp chiếu phim rồi mà anh còn chưa cầm vé trong tay, anh chắc chắn sẽ phải chết!" Thẩm Duy Nhiên đe dọa. Không chờ Thượng Quan Thành trả lời, cô đã cúp máy.
"Thần Hi, nào, chúng ta đi lấy vé xem phim." Thượng Quan Thành kéo Giang Thần Hi đi. A, bảo anh nói thế nào nhỉ, rõ ràng là đại thiếu gia của một tập đoàn lớn, bây giờ thế mà lưu lạc đến mức làm sai vặt cho người khác, thậm chí là loại miễn phí. Cho nên phải làm sao chứ? Đương nhiên là kéo thêm một người! Sau này nếu vô tình để lộ chuyện này ra ngoài, anh cũng không tính là mất mặt, dù sao còn có cậu Giang đi cùng.
"Sao vậy... Tôi cũng phải đi?" Giang Thần Hi mơ màng không hiểu. Xem phim không phải là chuyện của các cô ấy sao? Sao việc đi lấy vé còn kéo theo mình?
"Cậu Giang à, IQ của cậu đi đâu rồi? Thường ngày IQ của cậu không phải cao lắm sao?" Thượng Quan Thành khinh bỉ nhìn Giang Thần Hi, thật sự không hiểu tại sao người này ngày thường rất thông minh nhưng một khi gặp chuyện liên quan đến Thẩm Duy Nhiên lại biến thành kẻ ngốc như vậy! A, anh gặp Loan Mộng cũng chưa đến mức như thế!
"Gì cơ?" Giang Thần Hi vẫn không hiểu Thượng Quan Thành có ý gì, đang hỏi, Thượng Quan Thành đã kéo quần áo mình. Ở trước mặt mọi người lôi kéo như vậy không tốt cho lắm, hơn nữa còn là hai người đàn ông, anh ta không biết xấu hổ, anh cũng phải giữ hình tượng chứ!
"Tôi đi lấy vé xem phim, chẳng phải sẽ biết cô ấy đặt vị trí ở đâu sao? Bản thân cậu cũng có thể lấy chỗ ngồi gần chúng tôi! Haizz, thật không biết có phải IQ bị heo ăn rồi không!" Thượng Quan Thành lắc đầu, bộ dáng bất lực.
Giang Thần Hi liếc Thượng Quan Thành một cái, một mình đi trước.
"Cậu đi nhanh thế làm gì hả?" Nói thật, Thượng Quan Thành có hơi sốt ruột cho Giang Thần Hi, ba năm trước người từ bỏ rõ ràng là anh, nhưng trên thực tế anh chưa từng từ bỏ, ngược lại càng ngày càng làm nhiều thứ cho Thẩm Duy Nhiên, thậm chí không cho ai biết. Còn Thẩm Duy Nhiên thì sao? Cô ấy cũng không đi tìm chàng trai tên Tưởng Thần, ba năm nay, lúc nào cũng như cô bé điên điên khùng khùng, đừng nói là bạn trai, ngay cả tin đồn hẹn hò cũng không có.
"Mua vé xem phim đi!"
...
Ở rạp chiếu phim.
"Duy Nhiên, chúng ta đổi chỗ ngồi đi!" Thượng Quan Thành cầm bắp rang và coca, tha thiết nhìn Thẩm Duy Nhiên.
Thẩm Duy Nhiên không từ chối, dù sao lần này xem phim vốn dĩ vì hai cô gái kia, cho dù Thượng Quan Thành không nói, cô cũng sẽ cho hai người họ ngồi cùng nhau.
Có điều, sao có thể để anh dễ dàng đạt được mục đích?
"Thượng Quan Thành, vậy xin hỏi đổi chỗ em được lợi ích gì?" Thẩm Duy Nhiên cũng dùng ánh mắt tha thiết nhìn anh, chờ anh trả lời.
"Lợi ích? Đương nhiên là anh mời em ăn bắp rang!" Thượng Quan Thành biết Thẩm Duy Nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình, chỉ là không ngờ cô lại ngáng chân ngay lúc này, may mà anh đang cầm bắp rang. Đúng là không hiểu Thẩm Duy Nhiên tính cách thất thường này tương lai Giang Thần Hi sao có thể chịu được.
"Nhiêu đó thôi à?"
"Còn coca nữa, anh đặc biệt mua cho em này!" Thượng Quan Thành thật sự muốn khóc. Phim sắp bắt đầu rồi, sao Giang Thần Hi còn chưa vào! Nếu bây giờ Thẩm Duy Nhiên còn không vào chỗ, lát nữa làm sao vào xem phim đây? Không lẽ bảo mình cúi đầu à? Thôi được! Vậy thì cúi! Nam tử hán đại trượng phu co được giãn được.
"A! Mộng Mộng, cậu nghe được rồi sao? Anh ấy vừa nói tất cả đều mua cho tớ. Cậu xem, phải làm sao bây giờ!" Thẩm Duy Nhiên đúng là không sợ thế giới loạn, còn ở đó hỏi Loan Mộng.
Thượng Quan Thành ở cạnh vừa gấp vừa tức, quả nhiên không thể đắc tội Thẩm Duy Nhiên!
"Duy Nhiên..." Loan Mộng vừa nhìn liền biết chắc chắn Thượng Quan Thành lại chọc giận Thẩm Duy Nhiên, bằng không cô ấy đã không làm khó anh như vậy. Dù sao cô ấy vất vả lắm mới "dụ" được cô tới đây, sao có thể để Thượng Quan Thành chịu thiệt ngay lúc này.
"Được rồi! Tha cho anh, dù sao Loan Mộng nhà anh cũng đã lên tiếng, em không dám nữa. Lần này tha cho anh." Thẩm Duy Nhiên chỉ chờ Loan Mộng mở lời. Nãy giờ Loan Mộng quá im lặng, xem ra có vài thời điểm vẫn phải ép cô ấy một chút mới có kết quả. Hai mắt Thẩm Duy Nhiên sáng ngờ mà nhìn Thượng Quan Thành. Ý của em chắc anh hiểu chứ! Còn không mau cảm ơn em? Nếu không nhờ em, Loan Mộng sao có thể nói chuyện giúp anh hả?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT