Giang Thần Hi nhìn bóng lưng Thẩm Duy Nhiên rời đi, khóe miệng cong lên nụ cười chua xót, cuối cùng vẫn nhịn không được mà đi theo.
Có lẽ vì sân trường được phủ bởi màu xanh, ngay cả mặt trời cũng đặc biệt chói lọi, Thẩm Duy Nhiên và Loan Mộng tới bến chờ xe buýt, trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn lại trường học, thấy Giang Thần Hi một mình đứng dưới ánh mặt trời. Cô ngơ ngẩn nhìn vẻ mặt không rõ của anh, nhưng bóng người của anh lại có vẻ đơn độc, thậm chí là thê lương, ngay cả chính anh cũng không chân thật. Cô sững sờ nhìn Giang Thần Hi, giơ tay vỗ đầu, thầm bảo bản thân đừng quan tâm tới anh nữa.
Loan Mộng theo ánh mắt Thẩm Duy Nhiên nhìn lại, trong lòng đột nhiên hiểu ra gì đó, tự nói: Thì ra là thế.
Giang Thần Hi nhìn Thẩm Duy Nhiên bước lên xe buýt, mãi tới lúc chiếc xe rời đi, anh mới thu hồi ánh nhìn, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Trước khi chia tay, Thẩm Duy Nhiên nhịn không được, nói với Loan Mộng một câu: "Nhớ về thu dọn đồ đạc nha! Mình muốn chúng ta cùng ở một phòng."
Loan Mộng gật đầu, chỉ đáp một câu: "Ừ."
Thẩm Duy Nhiên nhìn cô, bình tĩnh nói: "Loan Mộng, mình không biết quá khứ cậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng mình muốn nói rằng cuộc sống là như vậy, cậu thật sự không cần vì chuyện cũ mà tra tấn bản thân. Mặc kệ chuyện gì đã xảy ra, nó đều sẽ bị thời gian vùi lấp."
Nghe xong, trái tim Loan Mộng run lên, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Duy Nhiên, trong lòng chuyển biến một hồi mới cúi đầu nói: "Cảm ơn." Sau đó, cô xoay người rời đi.
Thẩm Duy Nhiên nhìn theo bóng lưng Loan Mộng, lẩm bẩm: Mình cũng từng giống cậu, tự tra tấn chính mình.
Không thể không nói, những ngày ở trường đại học là khoảng thời gian Thẩm Duy Nhiên thích nhất, cô có thể tùy ý phát điên. Loan Mộng vẫn duy trì sự an tĩnh như nước, nhưng có một chuyện vô cùng rõ ràng, Thẩm Duy Nhiên có thể cảm nhận, thái độ của Loan Mộng đối với cô đã tốt hơn trước, mà Giang Thần Hi lại khiến cô đau đầu không thôi, bởi vì anh luôn nghĩ mọi cách tiếp cận chính mình.
Tới thứ bảy, Thẩm Duy Nhiên và Loan Mộng cùng dọn tới ký túc xá. Thẩm Duy Nhiên nhịn không được mà phỉ báng về nhà trường trong lòng: Ký túc xá này, sắp xếp cũng mất nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ sợ chúng ta không đóng học phí sao?
Thẩm Duy Nhiên nhìn căn phòng mình ở một tháng này, than ngắn thở dài. Trước khi đi, cô nhìn chậu nước mắt đỗ quyên ngay cửa sổ, thuận tay mang nó đi, trong lòng thầm nói: Sau này hai chúng ta sẽ lưu lạc cùng nhau, cho dù đi tới nơi nào, tao đều sẽ mang theo mày.
Thẩm Duy Nhiên kéo va li tới trạm xe buýt, chờ Loan Mộng.
Cô nhịn không được mà nhớ tới trước kia, cô cũng đứng chờ một người, sau đó sẽ nhịn không được mà gửi tin nhắn cho cô ấy: Mình bắt đầu đếm số, nếu tới 100 mà không có mặt thì mình sẽ bỏ cậu lại đấy.
Người đó là Nhứ Vũ, nhưng hiện tại cô không có cách nào đếm tới 100, bởi vì cô sợ Loan Mộng sẽ giống Nhữ Vũ đột nhiên biến mất, mà một người nào đó, Dịch Huyên từng là ánh mặt trời duy nhất của nửa năm kia lại giống một người chết đuối, trong chỗ tuyệt cảnh sẽ nắm chặt cọng rơm cứu mạng, không muốn từ bỏ, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn bỏ mặc cô, để cô một mình sống trong cảnh đó.
Nếu sớm biết cậu sẽ rời xa mình, mình thà rằng cậu chưa từng xuất hiện, bởi vì vốn tưởng đây là hy vọng, nhưng không ngờ sau đó là một tuyệt cảnh, tư vị ngã từ chỗ cao xuống rất đau, đau tới tê tâm liệt phế.
Thẩm Duy Nhiên không dám nghĩ tiếp, cô vội nhắm mắt, như vì sao nước mắt vẫn cứ rơi ra như vậy?
Lúc Giang Thần Hi thấy Thẩm Duy Nhiên chính là cảnh tượng này, một mình cô phát ngốc, sau đó lẳng lặng rơi lệ, cả người đều tản ra sự bi thương. Lúc này, anh chỉ cảm thấy trái tim mình thật đau.
Thẩm Duy Nhiên mở to mắt, muốn đưa tay lau đi mấy giọt nước kia, lại mơ hồ thấy Giang Thần Hi tới trước mặt mình. Anh ngơ ngác nhìn cô, phảng phất như thế giới lúc này đều yên tĩnh.
Thẩm Duy Nhiên xoay người lau nước mắt, sau đó đưa tầm mắt lên trời 60 độ, như thể để nước mắt chảy ngược vào lòng, không cho bất kỳ ai nhìn thấy sự yếu ớt đó.
Nhìn Thẩm Duy Nhiên như vậy, trong lòng Giang Thần Hi thầm thề: Duy Nhiên, mình sẽ bảo vệ cậu cả đời, sẽ không để cậu rơi lệ lần nữa.
Sau đó, anh lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng, dùng giọng nghẹn ngào mà nói: "Duy Nhiên, mình đưa cậu tới ký túc xá!" Ngữ khí thương lượng nhưng lại khiến người ta không thể từ chối.
Thẩm Duy Nhiên theo bản năng nhìn Giang Thần Hi, thầm nghĩ: Sau cậu ta không hỏi nguyên nhân mình khóc nhỉ?
Cô ngẩng đầu, coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, chỉ hỏi: "Giang Thần Hi, sao cậu lại ở đây?"
Giang Thần Hi nhìn Thẩm Duy Nhiên, trêu chọc: "Có người chạy tới làm công nhân miễn phí cho cậu, cảm động sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT