Loan Mộng nhìn "Quán cơm" trước mặt, trong lòng không khỏi suy nghĩ: Đây là "quán cơm" Giang Thần Hi nói sao? Rõ ràng là nhà hàng năm sao mà!

Cô nhìn Thẩm Duy Nhiên, chỉ thấy cô quay đầu nhìn Giang Thần Hi, cũng không nói gì. Tâm tư của anh, cô nào biết!

Vừa vào cửa, phục vụ liền dẫn ba người lên lầu hai, vị trí ngay sát cửa sổ, bọn họ có thể từ đây nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.

Loan Mộng ngẩng đầu đánh giá môi trường xung quanh, thầm nghĩ: Giang Thần Hi cũng lo lắng quá rồi, dùng một bữa cơm mà cũng tốn nhiều tâm tư như vậy, cho dù là bố trí hay cách phục vụ đều khiến người ta cảm thấy thoải mái. Có điều, không biết tâm ý của cậu ấy có thể duy trì bao lâu. Người mà, sẽ có một lúc phải thay đổi.

Phục vụ mang lên hai món, chính là sườn heo chua ngọt và cá chua ngọt mà Thẩm Duy Nhiên nhớ mãi không quên. Quả nhiên, vừa thấy đồ ăn, hai mắt cô sáng rực. Không còn giữ hiện tượng thục nữ, cô bắt đầu nhấm nháp món ăn yêu thích của mình, vừa ăn vừa gấp miếng sườn heo chua ngọt cho Loan Mộng, ý bảo cô ấy cùng ăn.

Giang Thần Hi thấy Thẩm Duy Nhiên gắp đồ ăn cho Loan Mộng, đáng thương nói: "Duy Nhiên, mình cũng muốn."

Nhìn chàng trai như ánh mặt trời lại đi bán manh như vậy, Thẩm Duy Nhiên trợn to hai mắt: "Cậu không tự gắp được à, đâu phải đứa trẻ ba tuổi đâu chứ?" Lúc nói chuyện, trong miệng cô còn không ngừng nhai miếng sườn heo chua ngọt, quả nhiên xứng đáng là món cô thích nhất.

Giang Thần Hi là ai? Anh nào phải người dễ từ bỏ như vậy? Thấy phục vụ lại lần nữa mang đồ ăn lên, thời cơ đã tới, anh lại đáng thương gọi cô một tiếng: "Duy Nhiên."

Phục vụ nhìn chằm chằm Thẩm Duy Nhiên, tựa hồ trách cô không nên đối xử với anh như thế.

Thẩm Duy Nhiên chỉ ngẩng đầu nhìn trời, không đúng, là trần nhà mới phải, cô tùy tay gắp một miếng sườn heo chua ngọt bỏ vào đĩa của Giang Thần Hi.

Giang Thần Hi như nhặt được kho báu, gương mặt tràn đầy tươi cười giống hệt đứa bé. Thẩm Duy Nhiên nhìn nụ cười rực rỡ của anh, trong lòng bất giác nhớ tới người nào đó. Mọi người xem, muốn quên một người thật sự rất khó.

Giang Thần Hi cười hì hì gọi Thẩm Duy Nhiên: "Duy Nhiên, đặc sản của quán chính là món tôm này, nào, mình lột cho cậu, cậu ăn thử đi."

Thẩm Duy Nhiên thu lại ý cười, chỉ lạnh lùng một câu: "Mình không thích." Không đợi Loan Mộng và Giang Thần Hi lên tiếng, cô đã đứng dậy, "Xin lỗi, mình vào toilet một chút."

Nhìn theo cô, hai người đột nhiên cảm thấy tấm lưng kia chỉ có cô độc, bi thương.

Giang Thần Hi nhìn thức ăn trên bàn, tay không hề cử động, chỉ lẳng lặng ngồi yên một chỗ, cả người tản ra hơi thở ưu thương.

Loan Mộng nhìn phản ứng của Giang Thần Hi giống hệt bản thân của trước kia, liền đứng dậy an ủi: "Mình đi xem Duy Nhiên."

Giang Thần Hi nghe xong liền gật đầu.

Thẩm Duy Nhiên vào toilet, ngơ ngác nhìn bản thân trong gương. Tóc cô đã không còn thắt đuôi ngựa mà thay bằng tóc dài xõa trên vai, không còn bộ đồ vận động bình thường mà thay vào đó bằng chiếc áo sơ mi, quần jean bó sát, không còn là đôi giày thể thao yêu thích mà thay bằng đôi giày cao gót 10cm. Đây là cô sao? Xa lạ như vậy, Thẩm Duy Nhiên của trước kia đã đi đâu rồi?

A! Đúng vậy! Chết rồi! Thì ra Thẩm Duy Nhiên kia sớm đã đi rồi! Tất cả đã thay đổi từ lúc Nhứ Vũ rời đi, hoặc đã đi theo Dịch Huyên, cũng có lẽ đã đi cùng Tưởng Thần. Không nhớ nữa, chính bản thân cô cũng không biết Thẩm Duy Nhiên kia đã đi đâu rồi nữa.

Nhưng ký ức ấy lại khắc quá sâu, sâu tận xương cốt, không cách nào quên! Cô nhớ bản thân và Nhứ Vũ đều thích ăn tôm, nhớ Tưởng Thân luôn ngồi lột sẵn một đĩa, đưa tới trước mặt bọn họ. Khi đó Thẩm Duy Nhiên cho rằng Tưởng Thần làm thế là vì Nhứ Vũ, nhưng không phải, bọn họ đều sai, từ lúc bắt đầu đã sai, sai hoàn toàn rồi!

Bởi vì chỉ có đi cùng Thẩm Duy Nhiên, Tưởng Thần mới có thể lột tôm cho Nhứ Vũ, mà Nhứ Vũ sẽ luôn chia cho cô một nửa.

Có lẽ chi tiết này bọn họ đều không chú ý, hoặc nói đúng hơn là, tất cả chi tiết bọn họ đều không chú ý, bởi vì một người đắm chìm trong hạnh phúc, một người lạc trong tình cảm, cho nên chân tướng khiến các cô trở tay không kịp, mới khiến các cô càng lún càng sâu!

Nhà hàng lại vang lên giai điệu quen thuộc.

Em sẽ tìm tôi đến khóc cùng

Sẽ để tôi nghe em than vãn cả đêm

Luôn thích tôi giúp em chọn quần áo

Đều là tôi bên cạnh mỗi khi em cô đơn

Em sẽ tìm đến tôi để cùng em nhàm chán

Cùng em xem chương trình em thích nhất



Luôn muốn tôi ở cạnh khi em ngủ không được

Cùng tôi tranh cãi khi em bị cảm

Tôi biết món ăn em thích nhất

Biết loại nước hoa em ưa dùng nhất

Biết câu em hay nói nhất

Biết em thích thức khuya

Cũng biết ai là người em yêu nhất.

Không sao cả, chúng ta chỉ là bạn bè thôi mà

Chỉ là đôi khi sẽ lắng nghe em giải bày đau thương trong lòng

Bờ vai tôi nơi đây luôn để em tựa vào

Khi em cần tới tôi.

Không sao hết khi hai ta chỉ là bạn bè

Cho nên sẽ không có lý do để chia tay

Chỉ là có đôi khi sẽ tự hỏi bản thân

Làm loạn như vậy đã đủ chưa?

Em nói với tôi anh ta rất tốt

Em thích gì anh ta đều biết

Thích cách anh ta không bao giờ so đo chấp nhất

Những lúc em vô cớ gây sự.

Em nói anh ta lừa dối em

Nói anh ta không biết nghĩ cho em

Rằng em dần mất niềm tin về anh ta.

Tôi chỉ biết lẳng lặng giúp em xoa dịu đau thương.

Tại sao lại để tôi nhìn em rơi lệ

Để tôi biết những thương tổn em phải chịu đựng

Đều là tôi ở cạnh an ủi.

Cũng chẳng sao cả

Mặc kệ người em yêu là ai.

Không sao hết khi chúng ta chỉ là bạn bè

Đôi lúc sẽ ở bên nghe em giãi bày mọi thứ

Bờ vai tôi luôn ở đây để em tựa vào

Những khi em yếu lòng.

Không sao cả vì chúng ta chỉ là bạn thôi mà

Cho nên sẽ không có lý do để chia tay

Chỉ là đôi khi tôi sẽ tự hỏi chính mình

Làm loạn như vậy đủ chưa?

Liệu có khi nào em biết rằng

Có người biến nỗi buồn của em thành thương tổn trong lòng

Vào vai nhân vật chỉ có thể câm lặng chịu đựng

Vẫn kiên trì chấp nhất vì một chuyện.

Tôi phải làm sao mới có thể phối hợp với em

Phải xảo trá nhường nào mới sắm được vai đấy

Đâu chỉ một lần muốn nói với em rằng

Bên cạnh em còn có tôi...

(*) Đây là bài Làm loạn như vậy đủ chưa? Mình có dẫn link bên trên, mọi người có thể vào nghe nhé!

Nhứ Vũ và Tưởng Thần quen biết nhau hai năm, mà bài hát này Thẩm Duy Nhiên cũng nghe trong khoảng thời gian đó. Không phải không muốn quên, mà là không cách nào quên được, vì thế cô chỉ có thể giữ im lặng để bảo vệ chính mình.

Có người nói chuyện hạnh phúc nhất trên đời không gì hơn người bản thân bạn thích thầm cũng rất thích bạn. Đó vốn là câu chuyện tình đẹp, nhưng trên người Thẩm Duy Nhiên lại là vận mệnh trêu người! Kết cục như vậy đều không phải điều cô, Nhứ Vũ hay Tưởng Thần hy vọng thấy! Vận mệnh không nằm trong tay mình, mà cảm tình cuối cùng cũng không thắng được thời gian!

Hiện tại, bên cạnh Thẩm Duy Nhiên chỉ còn nỗi buồn biệt ly cùng sự cô độc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play