Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Nguyễn Đường trợn tròn đôi mắt, tay đang bịt miệng hơi giật giật, hình như có chút thất thố cùng khẩn trương. Sau một lúc lâu cậu mới rũ mắt, nhỏ giọng hỏi một câu, "Vậy ngươi cũng muốn hôn người khác sao?"
Bởi vì muốn hôn cậu nên hắn liền hôn cậu, nếu như có một ngày Tư Cửu Lê muốn hôn người khác thì làm sao bây giờ?
Vừa nghĩ đến đây, Nguyễn Đường liền cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Biểu cảm trên mặt Tư Cửu Lê hơi đổi, hắn vuốt tóc Nguyễn Đường, cổ họng khẽ nhúc nhích, cười nhẹ một tiếng, trong âm thanh nhiễm một tia sủng nịch, "Bé ngốc nghếch."
Ngày thường nhìn hắn ôn hòa có lễ, trên thực tế đáy mắt hắn từ trước đến nay chưa từng tan đi lạnh nhạt cùng với huyết khí, dường như ai cũng không nhập được vào mắt hắn.
Dùng ngôn ngữ của hệ thống nói, chính là "Trừ bỏ ta ra các vị đang ngồi đây đều là rác rưởi".
Hiện tại vẻ mặt của hắn lại là chân tình thật lòng, giống như vị thần cao ngạo cúi thấp cái đầu của mình xuống, nhiễm lên một chút hương vị trần gian. Khí chất bén nhọn quanh thân mềm đi không ít, hắn chạm vào lông mi nhỏ dài và dày của Nguyễn Đường, nhẹ giọng nói, "Sẽ không hôn người khác."
Câu này hắn nói rất nhẹ, nhưng trọng lượng trong đó lại không thể bỏ qua.
Tư Cửu Lê không dễ dàng hứa hẹn với người khác, bởi vì hắn biết, có một vài lời hứa hẹn cần trả một cái giá cực đắt mới có thể hoàn thành.
Nhưng hiện tại, hắn nguyện ý dùng cả quãng đời còn lại của mình đi thực hiện lời hứa này.
Hắn sẽ không hôn những người khác, bởi vì không thích.
Hắn chỉ thích thỏ con của mình.
Nguyễn Đường chớp chớp mắt, lông mi run rẩy, một lúc lâu sau cậu mới duỗi tay ôm lấy Tư Cửu Lê, cả người đều rúc trong ngực Tư Cửu Lê, gương mặt dán ở trên ngực hắn, vừa ngoan vừa mềm.
Cậu ngoan ngoãn lên tiếng, "Ừm."
Nếu Tư Cửu Lê đã đáp ứng cậu, vậy từ giờ Tư Cửu Lê chính là của cậu!
Ai cũng không cho đoạt.
Tư Cửu Lê vuốt vuốt tóc Nguyễn Đường, hai người cùng nhau nằm trên giường, Nguyễn Đường nằm trong ngực Tư Cửu Lê, hai tay gắt gao nắm lấy quần áo Tư Cửu Lê, đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, miệng cười không ngớt.
"Thật ngốc."
Tư Cửu Lê cầm lấy tay Nguyễn Đường đưa đến bên môi hôn một cái, động tác mềm nhẹ, "Buổi tối hôm nay không đi nữa, được không?"
Nguyễn Đường rối rắm trong chốc lát, cuối cùng vẫn đáp ứng.
Vậy cậu liền lưu lại cả đêm.
Cậu thích Tư Cửu Lê ôm cậu, siêu thích.
Nhìn Nguyễn Đường dùng đôi mắt vừa to vừa tròn nhìn mình, thoạt nhìn vừa ỷ lại vừa ngoan ngoãn, lúm đồng tiền bên môi ngọt ngào như được rót mật đường, hắn gần như chỉ nhìn thoáng qua đã ngọt tới đầu quả tim rồi.
Hầu kết Tư Cửu Lê hơi giật giật, đôi mắt chợt đậm vài phần, hắn vươn tay bưng kín đôi mắt Nguyễn Đường, âm thanh hơi khàn, "Đừng nhìn ta như vậy."
"Ta sợ ta không nhịn được."
Mỗi khi Nguyễn Đường dùng ánh mắt ngoan ngoãn cùng ỷ lại nhìn hắn như vậy, hắn lại nhịn không được dục vọng tàn sát bừa bãi trong lòng, bức thiết hắn đi chiếm hữu Nguyễn Đường, nhốt cậu chặt chẽ trong lòng ngực mình.
Nơi nào cũng không được đi.
Nguyễn Đường có hơi mờ mịt chớp chớp mắt, lông mi nhỏ dài cọ cọ vào lòng bàn tay Tư Cửu Lê như một con bướm đang vỗ cánh, cảm xúc này một đường truyền thẳng từ lòng bàn tay Tư Cửu Lê tới đáy lòng.
Tư Cửu Lê lại có chút không nhịn được, cuối cùng, hắn không thèm nhịn nữa.
Hắn dùng sức hôn lên môi Nguyễn Đường, hôn thật lâu.
Chờ đến khi Nguyễn Đường đỏ khóe mắt, vô cùng đáng thương nhìn hắn, Tư Cửu Lê mới khắc chế mím môi lại, khép hờ con mắt, khàn giọng nói, "Đường Đường, về sau đừng cho những thứ gì khác vào canh."
"Ta có chút nóng trong người."
Nguyễn Đường đầu tiên là chột dạ, nghe được Tư Cửu Lê nói như vậy, cậu như suy tư gì đó mà nói, "Khó trách hôm nay mặt ngươi đỏ như vậy."
Cậu còn tưởng Tư Cửu Lê sinh bệnh.
Tư Cửu Lê thở dốc ra một ngụm khí thô, lại ôm Nguyễn Đường vào trong lòng ngực, cánh tay hắn hơi dùng sức, cái ôm này cực kỳ chặt chẽ như muốn khảm Nguyễn Đường vào trong ngực hắn.
Hắn không chỉ nóng ở phía trên, còn "nóng" ở phía dưới.
Hiện tại chỉ có thể ôm Nguyễn Đường giải nhiệt trong mơ.
Tư Cửu Lê có thể tưởng tượng được tối hôm nay mình sẽ ngủ không được yên ổn.
Nguyễn Đường nhưng thật ra lại ngủ ngon lành trong ngực Tư Cửu Lê cả đêm, chờ đến khi trời tờ mờ sáng, hệ thống đánh thức Nguyễn Đường còn đang có chút mơ hồ, kêu cậu nhanh rời đi. Nguyễn Đường xoa xoa đôi mắt, có chút gian nan giật giật thân thể, chậm rãi bò ra từ trong ngực Tư Cửu Lê.
Chờ đến khi ra ngoài, lại biến thành một bé thỏ con trắng trắng mềm mềm, một lần nữa nhào vào trong ngực Tư Cửu Lê ngủ tiếp.
Nhận thấy thỏ con trong ngực mình ngủ rồi, Tư Cửu Lê lúc này mới mở to mắt, thở suyễn ra một hơi. Hắn đem thỏ con ôm tới trên ngực mình, hôn hôn cái mũi hồng nhạt, thấp giọng nói, "Thỏ con, chào buổi sáng."
Tư Cửu Lê lại ôm con thỏ ngủ tiếp.
Rốt cuộc đối với thỏ con, hắn không thể làm được gì.
Cùng lắm chỉ có thể sờ mao mao.
Hai người đồng loạt ngủ nướng, rồi sau đó Tư Cửu Lê đi tu luyện nửa canh giờ, lúc sau mới đi ăn cơm.
Tư Cửu Lê mỗi ngày đều luyện kiếm rất nghiêm túc, tuy rằng sau khi hắn tu ma không còn dùng kiếm nữa, nhưng kiếm pháp cùng tâm pháp đều là Nguyễn Đường tìm cho hắn, hắn sẽ không cô phụ phần tâm ý này của Nguyễn Đường.
Người khác không biết, nhưng hắn cùng Nguyễn Đường sớm chiều ở chung, sao có thể không nhìn ra chỗ thần bí của Nguyễn Đường, linh quả cùng với tâm pháp Nguyễn Đường tìm cho hắn đều là thứ người thường không thể có được.
Hắn không rõ ràng thân phận của Nguyễn Đường, hắn cũng lo lắng sẽ có một ngày Nguyễn Đường rời khỏi hắn.
Cho nên hiện tại hắn phải nỗi lực gấp bội, chờ đến một ngày Thiên Đạo muốn mang Nguyễn Đường đi, hắn sẽ một kiếm bổ Thiên Đạo.
Trước khi trọng sinh hắn có thể huỷ hoại thế giới này, sau khi trọng sinh, không lý gì lại không làm được.
Chẳng qua theo như hiện tại, có thể gặp được Nguyễn Đường là chuyện tốt nhất hắn từng trải qua từ khi đến thế giới này.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã vào đông rồi.
Vạn Kiếm Phong cũng bị trận tuyết lớn bao phủ, thoạt nhìn một màu trắng xoá.
Tư Cửu Lê dậy thật sớm, xuống núi một chuyến mua chút nến hương cùng tiền giấy mang lên núi.
Thời điểm hắn về phòng, Nguyễn Đường đã hóa thành hình người đứng ở cạnh bếp lò hơ tay, cậu khoác áo choàng, bên trên áo choàng còn có một vòng lông thỏ thật lớn, khiến cho cả khuôn mặt cậu càng thêm trắng nõn như ngọc, môi hồng răng trắng.
Nhìn thấy Tư Cửu Lê trở lại, Nguyễn Đường cũng không màng trên người Tư Cửu Lê còn có bông tuyết, nhào tới ôm lấy Tư Cửu Lê, có chút mềm mại oán giận, "Ta còn tưởng rằng ngươi đi đâu mất rồi."
"Ta xuống núi mua vài thứ."
Tư Cửu Lê giải thích, hắn xoa xoa sống lưng Nguyễn Đường, lông mày giãn ra một ít, thanh âm nhẹ nhàng lại là có chút trầm thấp, "Được rồi, trên người ta toàn là tuyết, sẽ làm ướt ngươi."
Nguyễn Đường lúc này mới ngoan ngoãn buông lỏng tay, cậu đi đến cạnh bàn rót một chén trà nóng đưa cho Tư Cửu Lê, "Uống miếng nước."
Tư Cửu Lê cười cười với cậu, sau đó uống một ngụm trà nóng hầm hập, tuy rằng có hơi nóng nhưng thân thể lại ấm áp hơn không ít.
Hắn nhìn về phía Nguyễn Đường, ánh mắt hiện lên một tia sáng lập lòe, giống như hạ quyết định gì. Môi Tư Cửu Lê giật giật, cười ngây ngô với Nguyễn Đường, "Ta muốn mang ngươi đi gặp một người."
"Gặp ai?" Nguyễn Đường nghiêng nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn Tư Cửu Lê.
Tư Cửu Lê nắm chặt cái chén, ngón tay bị nóng đến đỏ lên nhưng hắn giống như không có cảm giác gì. Ánh mắt sâu thẳm của hắn hiện lên một tia thống khổ, ngay sau đó quay về bình tĩnh. "Mẹ ta."
__________________________
Edit: Ultr, tui đã qua chuỗi ngày tháng cày deadline ngập mặt *tung bông* (=v=)