Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Đầu quả tim Thích Nguyên như nhũn ra, hắn nắm lấy cổ tay Nguyễn Đường, tròng mắt lãnh đạm cũng ôn nhu một chút, hắn cúi đầu ngậm lấy viên kẹo kia, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua, viên kẹo vào tới trong miệng.
"Được, nghe em."
Hắn nghiêm túc nhìn Nguyễn Đường, sau đó nhéo nhéo gương mặt Nguyễn Đường, ngữ khí rất trịnh trọng như đang hứa hẹn điều gì.
Trước kia hắn chỉ có một mình, bị thương là chuyện thường ngày, sau hắn cũng quen rồi nên không để ý lắm, nhưng hiện tại đã có Bánh Ngọt Nhỏ lo lắng hắn, đau lòng hắn, hắn cũng không thể không quan tâm giống như trước đây nữa.
Rốt cuộc, hắn muốn bồi Bánh Ngọt Nhỏ trải qua cả đời.
Vạn nhất chờ đến lúc hắn già rồi, trên người toàn là thương tích không sống được bao lâu, chẳng phải là sẽ lưu lại Nguyễn Đường một mình lẻ loi trên đời này sao.
Hơn nữa đến lúc đó nếu có những người khác mơ ước Nguyễn Đường, hắn cũng không có cách nào từ trong mộ bò ra được.
(Edit: Tôi chịu anh, chết rồi cũng không chịu ở yên:)))
Tưởng tượng đến đây, Thích Nguyên liền đen mặt.
Nguyễn Đường không biết Thích Nguyên đang suy nghĩ cái gì, nghe được Thích Nguyên hứa hẹn, cậu liền rất cao hứng, cậu muộn thanh muộn khí gật gật đầu, lại bỏ toàn bộ kẹo trong túi của mình ra, đẩy đến trên mặt bàn Thích Nguyên.
Cậu nghiêm túc nói, lúm đồng tiền trên má ngọt ngào mềm mại, "Đều cho cậu."
Thích Nguyên có chút bật cười, hắn nhéo nhéo chóp mũi Nguyễn Đường, ánh mắt mang theo một chút ôn nhu, "Không tiếc sao?"
Thần sắc Nguyễn Đường rối rắm trong chớp mắt, cậu thật sự thích loại đồ vật ngọt ngào này, nhưng khi nghĩ đến Thích Nguyên, chút rối rắm chưa quyết định này của cậu lại kiên định xuống.
Tuy rằng cậu thích ăn kẹo, nhưng cậu càng thích Thích Nguyên hơn.
Nguyễn Đường đem kẹo nhét vào trong túi Thích Nguyên, ngón tay trắng nõn túm lấy góc áo Thích Nguyên, đáy mắt cất giấu ỷ lại, thời điểm cậu cười rộ lên trông vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại, "Đều cho cậu."
Thích Nguyên cũng không có cự tuyệt, chỉ là chờ Nguyễn Đường nhét xong kẹo lại thong thả nắm lấy tay Nguyễn Đường, đặt ở trong lòng bàn tay thưởng thức.
Thân thể Nguyễn Đường cứng đờ, thính tai lập tức đỏ bừng.
Tiết tự học đi qua, Thích Nguyên mang theo Nguyễn Đường đi căng tin ăn cơm sáng.
Đại khái bởi vì chuyện hồi sáng, người trong ban đều có chút tránh né Thích Nguyên, ánh mắt lập loè, tựa hồ cất giấu một chút sợ hãi cùng chán ghét.
Thích Nguyên cũng không để ý chút chuyện này, Nguyễn Đường ở phía sau hắn lại hung dữ trừng mắt những người đó, thẳng đến khi những người đó dời mắt đi, cậu mới lạch bạch chạy chậm theo phía sau Thích Nguyên.
"Tức giận cái gì, bọn họ nhìn nhiều hai mắt cũng không mất khối thịt nào."
Thích Nguyên mang cho Nguyễn Đường một phần cơm sáng, tìm vị trí ngồi xuống, hắn lấy giấy ăn lau qua đũa cùng ghế cho Nguyễn Đường, thần sắc đạm mạc, tựa hồ những người đó chẳng qua chỉ là bụi đất ven đường, không có tư cách vào mắt hắn.
Nguyễn Đường tức giận trừng mắt nhìn Thích Nguyên, "Bọn họ thực đáng ghét."
Cậu biết rõ tuyến cốt truyện của thế giới này, đương nhiên cũng biết trên người Thích Nguyên là xảy ra chuyện gì, rõ ràng Thích Nguyên bị thương, những người đó lại đối xử với Thích Nguyên bằng thái độ tránh né cùng chán ghét, phảng phất hắn là một tên khốn kiếp tội ác tày trời.
Thích Nguyên nhéo nhéo thính tai Nguyễn Đường, dỗ dành cậu, "Ngoan, ăn cơm đi, không cần để ý đến bọn họ."
Nguyễn Đường lúc này mới không tình nguyện cầm lấy cái thìa.
Sau khi hai người ăn sáng xong, Thích Nguyên đến cửa hàng tiện lợi một chuyến, còn Nguyễn Đường thì về phòng học trước.
Lục Tú vừa thấy cậu trở lại, vội vàng đi tới trước bàn Nguyễn Đường ngồi xuống, cô chọc chọc tay Nguyễn Đường, "Ai, cậu biết không, tớ vừa mới đi ra ngoài một chuyến, nghe thấy những học sinh đó đều đang nói, Thích Nguyên nhà cậu ở bên ngoài gây chuyện, còn đánh nhau cùng người khác, cho nên hôm nay khi tới lớp học mới bị thương, còn đến muộn nữa."
Đương nhiên, còn có câu càng khó nghe hơn, chẳng hạn như nói Thích Nguyên là cái chân sau, kéo thấp điểm trung bình toàn lớp, còn không bằng cho hắn thôi học luôn đi, Lục Tú vẫn còn che giấu không có nói ra.
Cô chỉ muốn nói một chút chuyện mình nghe được, chứ không phải đến để làm Nguyễn Đường khó chịu thêm.
Nguyễn Đường nhíu chặt mày, hung dữ trợn tròn đôi mắt nói, "Nói hươu nói vượn."
"Tớ đương nhiên cũng biết bọn họ nói bậy," Lục Tú thở dài một hơi, "Nhưng bọn họ cứ như vậy truyền đi cũng không phải biện pháp, có muốn giải thích một chút hay không?"
Nguyễn Đường khảy khảy chiếc thìa tiện lợi trong tay mình, tươi cười trên mặt dần phai nhạt đi, "Cậu từng nghe qua bình luận của Uông Tằng Kỳ về hoa sơn chi chưa?"
"Cái gì?" Lục Tú tò mò nhìn về phía Nguyễn Đường.
"Hoa sơn chi vừa thô vừa to, mùi hương nồng nặc phủi thế nào cũng không hết được, vì thế người văn nhã đều không thích, cho rằng phẩm cách không cao. Hoa sơn chi nói: "Cút mẹ hết đi, ta thích vậy đấy làm sao nào, hương thơm phải thống thống khoái khoái, các ngươi con mẹ nó quản được à?"
Thanh âm Nguyễn Đường rất bình tĩnh, thậm chí còn mang theo một chút mềm mại, cậu nói lên mấy lời thô tục cũng không cảm thấy chói tai khó nghe, ngược lại mang theo một chút ý vị kỳ lạ.
"Những người đó không thích Thích Nguyên, cảm thấy Thích Nguyên hung ác, dựa vào cái gì còn muốn Thích Nguyên đón ý nói hùa theo bọn họ, vì ác ý của bọn họ mà đi giải thích chứ?"
"Bọn họ không hiểu gì hết đã vội hạ xuống nhận định đối với Thích Nguyên, điều này chứng minh bọn họ căn bản cũng không tin Thích Nguyên, cho nên Thích Nguyên muốn làm cái gì, bọn họ cũng không quản được."
"Tớ chỉ muốn Thích Nguyên thống thống khoái khoái, được làm chính mình."
Huống chi, Thích Nguyên căn bản cũng không làm sai cái gì.
Nguyễn Đường nâng mắt, đôi mắt tròn xoe đào hoa thế nhưng lại mang theo một chút sắc bén, cũng không hung ác nhưng làm người ta vô pháp bỏ qua.
Cậu tuy rằng chỉ là một con thỏ không làm nên đại sự, nhưng bảo vệ Thích Nguyên, cậu vẫn có thể làm được.
Lục Tú líu lưỡi, cô thật ra cũng không nghĩ tới, Nguyễn Đường ngày thường mềm mại thế nhưng sẽ có một mặt kiên cường như vậy.
Khi đối mặt với chuyện của Thích Nguyên, cậu tựa hồ đều sẽ dũng cảm hơn so với bất kỳ ai.
Là cô nhìn lầm rồi, Nguyễn Đường thế nhưng là bé thỏ trắng có hàm răng sắc bén nha, ai chơi xấu Thích Nguyên, phỏng chừng cậu sẽ nhào lên cắn một ngụm.
Nội thâm Lục Tú kích động, điên cuồng rung chuông trong lòng, loại quan hệ hỗ sủng này rốt cuộc là tình yêu thần thánh gì đây a!
Thích Nguyên không bao lâu đã trở lại, hắn đưa cho Nguyễn Đường một lon Coca, "Muốn uống không?"
Nguyễn Đường vội vàng gật đầu, cậu rất thích loại đồ uống sủi bọt này, rất dễ uống, chỉ là sẽ dễ bị nấc.
Thích Nguyên nhéo nhéo gương mặt Nguyễn Đường, ngồi vào chỗ ngồi, ánh mắt dừng ở trên lon Coca một lúc lại thu hồi về.
Nguyễn Đường uống được hơn phân nửa lon, ngón tay lại không chịu ngồi yên moi moi giấy nhựa trên thân lon Coca, động tác của cậu làm được một nửa lại đột nhiên dừng lại.
Trên thân lon tựa hồ có chữ viết, nhưng đã bị che lại.
Nguyễn Đường trộm nhìn Thích Nguyên một cái, đưa lưng về phía Thích Nguyên xé ra tầng giấy bên ngoài kia, mấy chữ to tướng lập tức đập vào mắt, làm lòng cậu có chút không chịu khống chế rung động.
"Anh thích em."
____________________
Edit: Tôi ngồi edit từ tối rồi đấy nhưng giờ mới nhớ ra để đăng ạ ._.