Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Edit: Nguyệt Ảnh
Scott cơ hồ không cần thu thập hành lý gì, bởi vì hắn hiện tại đang hai bàn tay trắng, trong tay không có một chút tiền, trong nhà một kiện đồ vật đáng tiền cũng không có.
Đang lúc hắn tính toán đi xuyên qua con hẻm nhỏ tối tăm chật hẹp, đầu kia đi tới một con chó hoang, miệng con chó kia ngậm một khối xương, xa xa nhìn qua có vẻ là xương ngón tay người, trên xương ngón tay kia đeo một chiếc nhẫn màu đen cũ nát, thoạt nhìn không quá đáng giá.
Scott chỉ vội vàng nhìn lướt qua, không hề để ý, đang định rời đi, ngực lại đột nhiên đau đớn một trận.
Hắn dừng một chút, mạc danh cảm thấy chiếc nhẫn kia trông rất quen mắt.
Trong khoảng thời gian hắn chờ đợi Lâm Ải, xuất phát từ cảm xúc phẫn hận rồi lại hoài niệm vi diệu, hắn tỉ mỉ hồi ức lại những ngày mình cùng Lâm Ải sống chung một lần, không buông tha bất luận một chi tiết nào.
Chiếc nhẫn kia dần dần phóng đại trong mắt hắn, hắn thậm chí có thể nhìn rõ ràng, một chỗ nào đó phía trên có khắc hoa văn, ở bên trong chiếc nhẫn kia, lại khắc tên viết tắt của Lâm Ải.
Hắn nhớ trước đây lúc hắn tặng cho Lâm Ải, Lâm Ải rất cao hứng.
Lâm Ải ngày thường cảm xúc đều nhàn nhạt, trên mặt không có chút gợn sóng, cũng chỉ có một lần như vậy, hắn hiếm thấy lộ ra nụ cười tươi, "Cảm ơn thiếu gia."
Đúng rồi, đó là hắn tặng Lâm Ải.
Chỉ là một món đồ chơi nhỏ mà thôi, không ý nghĩa gì đặc biệt, càng đừng nói đến hứa hẹn gì, là hắn tùy tay ném cho Lâm Ải.
Lâm Ải lại coi như trân bảo đeo nhẫn ở trên tay, thế nào cũng không chịu tháo xuống, lúc ấy đôi mắt hắn đầy mong chờ, môi giật giật, tựa hồ muốn nói gì, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói ra.
Hiện giờ Scott hồi tưởng lại mỗi một chi tiết, hắn rõ ràng minh bạch đáy mắt Lâm Ải là chờ mong cùng nhảy nhót, hắn đại khái muốn nói, thiếu gia, ngài có thể đeo lên giúp em sao?
Thật cẩn thận, giống như trái tim nhiệt tình mà hắn nâng niu trong lòng bàn tay kia, phảng phất vừa chạm vào liền sẽ vỡ vụn.
Scott giống như là điên rồi hướng con chó kia nhào tới, hắn cắn răng, không màng chó hoang gặm cắn, dùng sức nắm chiếc nhẫn kia trong lòng bàn tay.
Hắn thậm chí giống như khiếp đảm, không dám nhìn chiếc nhẫn này rốt cuộc có phải của Lâm Ải hay không, xương ngón tay trắng bóng kia tựa hồ đã nghiệm chứng kết cục của chủ nhân chiếc nhẫn này như thế nào.
Hắn không thể tin được, lại cũng không muốn tin.
Tay Scott ẩn ẩn có chút run rẩy, hắn hít sâu một hơi, cố nén sợ hãi cúi đầu xem thử, chỉ thấy chiếc nhẫn đã cũ nát vô cùng, bên trong còn bị mài mòn, nhưng mà, chữ khắc ở bên trong lại vô cùng rõ ràng.
L&A.
Lâm Ải.
Scott mở to hai mắt, hắn chỉ cảm thấy tim mình như bị khoét ra một cái động, một cỗ khí lạnh xuyên qua, du tẩu khắp người hắn, làm toàn thân hắn rét run, đầu óc đều ngu ngơ một hồi, tựa hồ chưa hồi thần.
Hắn miễn cưỡng lộ ra một nụ cười khó coi, nắm chặt chiếc nhẫn kia, như là đang thuyết phục chính mình, hắn lặp đi lặp lại với chính mình, sẽ không, Lâm Ải sẽ không chết.
Có lẽ hắn chỉ ném chiếc nhẫn đi, trùng hợp bị người khác nhặt được mà thôi.
Xương ngón tay này không phải của Lâm Ải.
Thần kinh Scott ẩn ẩn nhảy lên, đầu vô cùng đau đớn, hắn nửa quỳ trên mặt đất, cả người lạnh băng, hắn dùng sức nắm chặt chiếc nhẫn kia, trên tay bị thương cũng không để ý.
Con chó hoang bên cạnh hung ác nhìn Scott, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, Scott ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng mà giây tiếp theo con chó kia lại đột nhiên nhào lên, ngậm lấy xương ngón tay trên mặt đất, xoay người liền chạy.
Đại để nó đã coi khối xương tay kia trở thành đồ ăn.
Sợi dây đàn trong đầu Scott "Tranh" một tiếng cắt đứt, hắn nắm chặt nhẫn, gắt gao chạy theo phía sau con chó hoang kia, muốn đuổi theo mang về khúc xương ngón tay.
Nếu là ở trước kia tự nhiên không nói chơi, nhưng từ khi hắn bị phế đi lực lượng, kẻ thù không ngừng tìm tới cửa, thể chất phục hồi tốt cũng chịu không nổi những đòn hiểm đó, hơn nữa mấy ngày nay hắn thường một bữa đói một bữa no, thân thể hắn đã không còn khỏe mạnh được như trước.
Hắn thế nhưng một con chó cũng đuổi không kịp.
Scott buồn đầu chạy theo phía sau chó hoang, thật vất vả đuổi theo, con chó kia lại nghe được một tiếng hô từ rất xa, ném xuống khối xương ngón tay chạy mất.
Hoàn cảnh xung quanh có chút quen thuộc, Scott ngẩng đầu xem qua, thế nhưng lại thấy chóp nhọn biệt thự của mình lúc trước, thoạt nhìn rất xa, nhưng tựa hồ lại rất gần.
Xương ngón tay bị con chó ném tới bên cạnh một thân cây, dưới gốc cây kia tựa hồ bị đào lên một chút, khối xương ngón tay đó đại khái chính là bị con chó đào lên từ nơi đó.
Trong lòng Scott hung hăng run rẩy, hắn đi qua, đặt xương ngón tay vào trong túi bên người, tay hơi hơi run rẩy, đào tiếp từ nơi đã bị con chó đào lên.
Một bộ xương trắng dính đầy bùn đất lộ ra, trên thi cốt bọc một bộ quần áo cũ nát, đặt ở trong đất đã lâu nên có chút hư thối, nhưng kiểu dáng của bộ quần áo này lại vô cùng quen thuộc.
Hắn nhớ rõ, hắn nhớ rất rõ, bộ quần áo Lâm Ải mặc trước khi ra cửa chính là cái này.
Scott chỉ cảm thấy ngực mình như bị xé rách, lộ ra huyết nhục đầm đìa, hắn đau đến môi trắng bệch, trong khoảng thời gian ngắn còn không dám tin tưởng.
Lâm Ải của hắn, sao có thể chật vật nằm ở chỗ này được?
"Sẽ không, sẽ không," hắn nhấp môi, ngón tay phủi rớt bùn đất dính trên bạch cốt, cả người phát run, đáy lòng hắn tựa hồ có cái gì đó đã tan biến, lý do vẫn luôn thủ vững từ trước tới nay, tất cả đều không cần thiết, "Sao có thể như vậy?"
"Này! Ngươi đang làm gì!"
Một giọng nữ từ phía sau Scott truyền đến, nghe như rất hung trên thực tế miệng cọp gan thỏ, ẩn ẩn lộ ra một chút sợ hãi, nhưng cô vẫn đánh bạo mắng, "Đào mộ người ta là sẽ bị sét đánh!"
Scott ngốc ngốc quay đầu, nhìn thấy một thiếu nữ khuôn mặt ưa nhìn đứng ở phía sau hắn, thoạt nhìn trông rất trẻ.
Hắn dùng sức ôm chặt bộ xương trắng kia, dùng thanh âm có chút khàn khàn nói, "Ta là ... bạn của hắn."
Thiếu nữ kia như cũ không tin, hung ba ba nhìn hắn, Scott lại nhấp nhấp đôi môi tái nhợt, "Hắn kêu Lâm Ải."
"Ta kêu... Scott, ta không biết, hắn có từng nhắc đến ta với ngươi hay không."
Thiếu nữ kia nghe được cái tên Lâm Ải này sắc mặt hòa hoãn vài phần, nhưng cô vẫn như cũ đứng ở bên ngoài cách vài bước, thanh âm có chút thương cảm, "Ngươi đừng đưa thi cốt Lâm Ải đi nơi khác, là hắn yêu cầu ta an táng hắn ở chỗ này."
"Hắn nói, vị trí nơi này là gần nhất, có thể bảo hộ thiếu gia của hắn."
Tay Scott run run, hắn cúi đầu, làm người ta nhìn không rõ thần sắc trên mặt, "Hắn... Chết như thế nào?"
"Hình như là trúng độc, độc đã thâm nhập vào phế phủ, thời điểm ta nhặt được hắn, hắn chỉ còn lại nửa hơi, vậy mà vẫn liều mạng bò hướng tới biệt thự của bá tước, hắn nói, muốn gặp thiếu gia của hắn."
"Nhưng mà lúc ấy xung quanh biệt thự bá tước đã giới nghiêm, ta không có biện pháp dẫn hắn đi, hắn cũng sắp chết, cuối cùng nói để ta an táng hắn ở chỗ này."
Scott nắm chặt ngón tay, hắn hung hăng nhắm mắt lại, bên tai tựa hồ vang lên thanh âm đạm mạc của Lâm Ải.
Thiếu gia, tôi sẽ không rời xa ngài.
Tôi sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn bảo vệ thiếu gia.
Lâm Ải không có từ bỏ hắn, từ một khắc Lâm Ải bắt đầu yêu hắn kia, cũng đã bảo vệ phần hứa hẹn này.
Scott ôm chặt bộ xương trắng trong lòng ngực, lệ rơi đầy mặt.
Vì cái gì Lâm Ải không tới, bởi vì hắn đã tới không được.
Bởi vì hắn quá mệt mỏi, cho nên ngủ rồi.
Đúng, Lâm Ải không chết, hắn chỉ là quá mệt mỏi, muốn ngủ trong chốc lát mà thôi.
Scott hỗn loạn nghĩ, như người điên vừa khóc lại vừa cười, nhưng mà cái lý do thoái thác này căn bản không thể che giấu áy náy cùng tuyệt vọng nơi đáy lòng hắn.
Là hắn khiến Lâm Ải đi hạ độc, cũng là hắn khiến Lâm Ải vĩnh viễn ngủ say tại nơi này.
Toàn bộ đều là hắn sai.
Scott nửa cong eo, toàn thân đều đau, đặc biệt nỗi đau trong lòng khiến hắn phát run.
Thời điểm Lâm Ải dâng lên một trái tim chân thành cho hắn xem, hắn khinh thường nhìn lại, chờ đến khi Lâm Ải chết rồi, đã không thể sống lại, hắn lại rốt cuộc không cách nào đền bù.
Thiếu nữ kia nhìn nam nhân cổ quái mà lại chật vật này ôm chặt thi cốt, như ôm chặt toàn bộ thế giới của hắn, hắn hình như vô cùng đau đớn, tay đều đang phát run, nhưng hắn vẫn kiên trì gom thi cốt lại cùng nhau, đặt trong bao bố ôm ở trong lòng ngực.
Cô nhìn nam nhân kia muốn đi, nóng nảy, "Ngươi làm gì, ta không phải nói rồi sao, Lâm Ải muốn ở lại chỗ này!"
Scott khẽ cười cười, lệ khí trên mặt biến mất không ít, dư lại chỉ còn bình tĩnh ôn hòa, hắn thậm chí còn mang theo một chút ý cười, "Ta là thiếu gia của hắn."
"Ta muốn mang Lâm Ải về nhà."
Hắn nói, từng bước một rời khỏi nơi này, hắn nhìn không thấy biểu tình kinh ngạc của thiếu nữ phía sau, cũng nhìn không thấy những thứ khác, hắn chỉ nhìn thấy Lâm Ải.
Hắn ôm bộ xương kia đi hướng tới vùng núi sâu xa xôi hẻo lánh.
Scott từ trước đến nay đều là kẻ tàn nhẫn, khi hắn dùng vũ khí bạc đâm vào ngực mình, trong thời khắc kề bên bờ vực cái chết, hắn cảm nhận được không phải đau đớn nóng rực, ngược lại là sự giải thoát.
Hắn ôm bộ xương trắng, trong tay gắt gao nắm chiếc nhẫn cũ nát, nằm ở dưới gốc cây, trước mắt một trận hoảng hốt.
Tại thời điểm sắp chết này, hắn thế nhưng không biết nên nói cái gì mới tốt, cả đời này của hắn làm sai rất nhiều chuyện, cũng đã trả giá rất nhiều.
Nhưng mà, hắn thua thiệt Lâm Ải lại trả như thế nào cũng không hết.
Scott chịu đựng đau đớn ở ngực, nghiêm túc nói với Lâm Ải trong lòng ngực một câu, "Thực xin lỗi."
Hắn quá xấu rồi, hắn hại Lâm Ải.
Hắn rất muốn nói, nếu có thể, kiếp sau nhất định sẽ đền bù Lâm Ải, sẽ dùng toàn bộ khả năng của hắn bồi thường Lâm Ải, nhưng hắn giật giật môi, vẫn là từ bỏ.
"Kiếp sau, tuyệt đối đừng gặp lại ta."
Em chỉ cần có thể hạnh phúc, là tốt rồi.