Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Cho dù đôi mắt bị quấn băng vải, nhìn không thấy khuôn mặt Bùi Nặc, nhưng Nguyễn Đường như cũ có thể cảm nhận được ngón tay hơi lạnh của Bùi Nặc xẹt qua bụng nhỏ của cậu, không nhanh không chậm giật giật.
Hô hấp Nguyễn Đường dồn dập, cái loại cảm giác nóng rực mà lại quen thuộc này nhanh chóng tập kích toàn thân cậu, lại kỳ quái làm người hưng phấn, cảm giác kích thích khiến người mềm chân từ trên lưng truyền đến, làm Nguyễn Đường có chút chịu không nổi nức nở ra tiếng.
Đôi tay của Bùi Nặc khớp xương rõ ràng, tái nhợt rồi lại thon dài, mỗi một đường cong đều mang theo vài phần tinh xảo cùng khắc chế, đã từng hấp dẫn tầm mắt Nguyễn Đường chặt chẽ.
Hiện giờ, đôi tay này lại đang giúp cậu làm loại chuyện này.
Nguyễn Đường khống chế không được mà run rẩy toàn thân, cần cổ trắng nõn nhiễm mấy phần ửng hồng, cậu nắm chặt quần áo Bùi Nặc, thân thể chợt căng thẳng phát run, hàm hàm hồ hồ phát ra vài tiếng nức nở.
Thanh âm này như tẩm đường mật, ngọt đến phát nị.
Đại não Nguyễn Đường trống rỗng, từ khi cậu còn là linh thú cho đến lúc hóa hình tới nay, chưa bao giờ từng nếm thử qua loại chuyện này, cho dù là tới kỳ động dục kỳ cũng chỉ một mình chịu đựng.
Cậu không nghĩ tới lại thoải mái như vậy.
Vành tai bị người nhẹ nhàng ngậm lấy, tinh tế mút vào rồi khẽ cắn, hô hấp ướt nóng rơi xuống bên tai Nguyễn Đường, thanh âm Bùi Nặc khàn khàn, gợi cảm không nói nên lời, "Thoải mái sao?"
Hắn nhẹ giọng hỏi, trong thanh âm mang theo vài phần dụ dỗ, "Hử?"
Lỗ tai Nguyễn Đường nguyên bản vốn mẫn cảm, bị Bùi Nặc ngậm vành tai nói một câu như vậy, cả người nhũn ra, tim đập gia tốc, thẹn thùng đến ngón chân đều nhịn không được cuộn tròn lên.
Cậu chôn mặt trong lòng ngực Bùi Nặc, nhéo góc áo Bùi Nặc, lộ ra thính tai phiếm hồng, Nguyễn Đường mang theo giọng mũi mềm mại ngoan ngoãn lên tiếng, "Thoải mái."
Nghe thấy câu nói như vậy, ánh mắt Bùi Nặc càng thêm sâu thẳm, trong đôi mắt màu đỏ sậm như có một đoàn lốc xoáy muốn hút linh hồn người vào, hắn hừ cười một tiếng, một bàn tay bắt lấy ngón tay Nguyễn Đường, đặt ở trong tay tinh tế thưởng thức trong chốc lát.
"Vậy em cũng giúp ta, như thế nào?"
Bùi Nặc hôn hôn ngón tay tế bạch của Nguyễn Đường, rũ mắt cười khẽ, nụ cười kia có vẻ cố chấp tà tứ không nói nên lời, hàm chứa nồng đậm chiếm hữu dục cùng với vui mừng, đủ loại cảm xúc pha trộn vào nhau, ngược lại càng khiến cho gương mặt của Bùi Nặc càng thêm tuấn mỹ không tì vết.
Nguyễn Đường vừa nghe thanh âm này của Bùi Nặc thân thể đã mềm vài phần, trong đầu óc mơ mơ màng màng, cậu nghiêng đầu ngốc ngốc lên tiếng, chờ lấy lại tinh thần lại lắp bắp mở đầu, "Em, em không biết."
Bùi Nặc cũng không để ý, tình dục nơi đáy mắt hắn thiêu đốt càng sâu, hắn cúi đầu dùng răng nanh vuốt ve bả vai Nguyễn Đường, lại vươn tay bắt lấy tay Nguyễn Đường, đưa xuống phía dưới.
Tiếng cười hắn nặng nề, lồng ngực tựa hồ cũng hơi hơi chấn động, "Ta dạy cho em."
Gương mặt Nguyễn Đường lập tức đỏ.
Cậu rõ ràng nhìn không thấy, nhưng lại có thể cảm nhận được độ ấm nóng bỏng, lực độ răng nanh vuốt ve làn da, cùng với hơi thở nhẹ mang theo tình dục của Bùi Nặc gợi cảm không sao kể xiết.
Chờ đến khi tay Nguyễn Đường đều có chút đau, cậu mới được thả ra, Nguyễn Đường nằm trong lòng ngực Bùi Nặc, vẫn không nhúc nhích.
Chờ đến khi sự tình kết thúc, cậu mới hậu tri hậu giác cảm giác được một tia thẹn, may mắn trong phòng khách cũng không có những người khác, không thấy chuyện bọn họ làm.
Nếu không, Nguyễn Đường sợ thật là muốn tìm cái hố để chui xuống.
Bùi Nặc giúp Nguyễn Đường thay một lần thuốc, có lẽ là do tác dụng của thuốc, Nguyễn Đường có chút buồn ngủ, ngồi không được bao lâu liền dựa vào trong lòng ngực Bùi Nặc ngủ rồi.
Cậu ngủ đến an ổn, Bùi Nặc thật cẩn thận bế cậu lên đặt tới trên giường, đắp chăn cẩn thận về sau lại sờ sờ đôi mắt quấn lấy băng vải của cậu, lúc này mới tay chân nhẹ nhàng ra cửa phòng.
Quản gia sớm đã chờ ở bên ngoài.
Vẻ ôn hòa mềm mại trên mặt Bùi Nặc đã biến mất không dấu vết, con mắt màu đỏ sậm của hắn lập loè lạnh băng cùng với hung ác của dã thú, độ cong khóe môi hơi hơi rũ xuống, ngữ khí nhìn như bình tĩnh, trên thực tế đã nổi lên sóng to gió lớn, "Scott, chạy trốn tới nơi nào rồi?"