Đôn quận vương phủ.
Bóng đêm càng ngày càng tối, người tuần tra của vương phủ đã gõ mấy lần, chỉ có ve hè vẫn không ngừng kêu lên.
Nhưng vào lúc này, quản sự vương phủ ở thiên môn lặng lẽ dẫn nam tử vạm vỡ vào trong phủ, sau khi hai người đi qua hành lang thật dài, là đến tẩm điện mà Uất Trì Trinh thường ngày ở.
Uất Trì Trinh tất nhiên vẫn chưa ngủ, mà chuẩn bị nước trà xong, yên lặng chờ người nọ đến.
Khi nam tử gần sáu mươi tuổi, nhưng vẫn không mất đi vẻ dũng mãnh của võ giả tiến thất, liền cung kính gọi: “Đôn quận vương.”
Nam tử vào phòng là Đô đốc trung quân, Lưu Hưng Ngôn.
Uất Trì Trinh đưa tay ý bảo ông ngồi xuống, liền híp mắt nói: “Hiện giờ Đô đốc trung quân Kiều Phổ bị bệnh, năm vạn tinh quân của ngươi có thuận lợi điều động ra chưa?”
Dù sao hai người cũng đang âm mưu cho một chuyện vô cùng mạo hiểm, cho nên sắc mặt của Lưu Hưng Ngôn vẫn lộ vẻ nặng nề, trả lời: “Thủ hạ của Kiều Phổ lười biếng, lại để cho ta tăng cường tường phòng thủ, điều thêm ba vạn binh lính.

Tổng cộng tám vạn binh sĩ, mà quan binh của chỉ huy sứ Kinh Vệ bất quá mới mười vạn, còn các binh sĩ có thể lập tức điều động đến Cấm Thành nếu gặp tình huống khẩn cấp, thì cũng chỉ có thể tạm thời gom đủ bốn năm vạn.

Thần đã bố trí tất cả rất chu đáo rồi, giáo úy ở gần cửa thành đã đầu hàng điện hạ.”
“Gần đây bệ hạ bệnh nặng, Lục Chi Quân gần như mỗi ngày đều phải ở trong hoàng cung đến khuya.

Sau khi đại quân vào thành, liền có thể đi thẳng tới ngoài cửa Cảnh Sơn[1] uy phong.

Chúng ta có thể thu dọn phe cánh của hoàng đế, nhân danh nghịch thần, dùng thế lực bắt ép bệ hạ, rồi đâm chết Lục Chi Quân tại chỗ.”
[1] Cảnh Sơn (chữ Hán: 景山; bính âm: Jǐngshān; Hán Việt: {{{hv}}}) là một ngọn đồi nhân tạo ở thành phố Bắc Kinh, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Núi này tọa lạc ở quận Tây Thành, chính bắc của Tử Cấm Thành Bắc Kinh, trục trung tâm của Bắc Kinh.

Ban đầu nó là một vườn của Hoàng gia, hiện là một công viên với tên gọi Công viên Cảnh Sơn (景山公园).
Theo nghĩa đen, đồi nhân tao Cảnh Sơn còn được hiểu là “Đồi Phòng Vệ”.

Trước đây, đồi Cảnh Sơn được gắn liền với Tử Cấm Thành, Cảnh Sơn được mở cửa vào năm 1928.

Công Viên Cảnh Sơn chính thức được thành lập vào năm 1949.

(theo wikipedia)
Nói đến đây, giọng điệu của Lưu Hưng Ngôn bắt đầu nổi giận không dễ phát hiện, ông đã kiên nhẫn lâu như vậy, rốt cuộc cũng tìm được thời cơ, có thể báo thù cho nữ nhi Lưu thị và Thẩm Hàm của mình.
Uất Trì Trinh vừa nghĩ đến cảnh tượng này, khuôn mặt liền đột nhiên hiện lên một tia sảng khoái.
Hắn chậc chậc một tiếng, cảm khái nói: “Ngươi nói Lục Chi Quân này cũng thật là, Thất đệ Lục Chi Dương của hắn, không phải là muốn nữ sứ bên người của phu nhân hắn sao.

À, hiện tại thì tốt rồi, sau khi quan hệ giữa hắn và Thất đệ hắn gặp rắc rối, cái tên ngu xuẩn Lục Chi Dương kia dứt khoát từ chức Chỉ huy sứ, trực tiếp phá hỏng sự quản lý khổ tâm của Lục Chi Quân nhiều năm như vậy.”
Nói đến đây, Uất Trì Trinh dứt khoát đứng lên khỏi ghế bành, hắn đứng chắp tay, nhìn ánh trăng ngoài điện, quay đầu nhìn Lưu Hưng Ngôn, lại cười nói: “Lần này, Lục Chi Quân nhất định sẽ tiền mất tật mang, không có Lục Chi Dương làm Chỉ huy sứ, làm sao hắn có thể dễ dàng điều binh của chỉ huy ty Kinh Vệ chứ?”
Lưu Hưng Ngôn thấp giọng trả lời: “Tuy nói như thế, nhưng Lục Chi Quân vẫn xảo trá như trước, vả lại cũng có chút võ nghệ.

Hắn rất hay nghi ngờ nên mới vào nội đình làm bạn với bệ hạ vào đêm khuya, xung quanh nhất định là có người hầu hoàng gia võ nghệ cao cường ở bên cạnh.

Lúc này, nhất định phải xử tử loại nghịch thần gian nịnh như hắn, không thể cho hắn bất kỳ cơ hội sống sót nào!”
Trấn Quốc Công phủ, sảnh Y Điệp.
Huệ Trúc và Bích Ngô sóng vai đứng cùng nhau, vừa nhìn nhóm tiểu nha hoàn cấp bậc thấp hơn quét dọn trong sảnh, rồi nhắc nhở bọn họ không nên lỗ mãng, nếu làm vỡ đồ vật gì đó thì sẽ bị phạt tiền tiêu vặt hàng tháng.
Bên ngoài, người ta bảo nhau rằng quan hệ giữa Thất nhi tử Lục Chi Dương của công phủ và Trấn quốc công càng lúc càng không hòa thuận, duy chỉ có hai đại nha hoàn thân cận Thẩm Nguyên mới biết rằng hôm trước Lục Chi Dương còn một mình cùng công gia dùng bữa tối, giữa hai người trông không có khúc mắc gì.
Công gia thuận tiện còn sắp xếp hôn sự cho Lục Chi Dương và Bích Ngô, tuy nhiên, nếu hai người muốn thành hôn thì phải chờ Lục Chi Dương thủ hiếu xong rồi mới làm, nhưng hai năm rưỡi chỉ là thoáng qua, Bích Ngô có thể chờ được, Lục Chi Dương cũng có thể chờ được.
Tuy nói trước khi lão thái thái qua đời, bà đã từng dặn dò Thẩm Nguyên, nhất định phải hứa với bà rằng phải cưới cho Lục Chi Dương một cô nương môn đăng hộ đối, nhưng hiện giờ hôn sự của Lục Chi Dương và Bích Ngô, tất cả đều là do Lục Chi Quân an bài.
Thẩm Nguyên đã gửi thư đến Dương Châu, để cữu cữu Đường Văn Bân thêm tên Bích Ngô vào gia phả Đường gia, nhận làm nghĩa nữ của Đường gia.

Dù sao Bích Ngô cũng là nha hoàn đã đi theo Thẩm Nguyên từ nhỏ, là người trung thành có năng lực, Đường Văn Bân đã nhanh chóng giúp Thẩm Nguyên làm được việc này, chờ qua một thời gian nữa, Thẩm Nguyên sẽ chuẩn bị đưa Bích Ngô trở về Dương Châu một chuyến, để nàng ấy nhận tổ tiên.
Về phần vì sao công gia không dẹp tin đồn hai huynh đệ không hòa thuận, hai nha hoàn Huệ Trúc và Bích Ngô không rõ lắm.
Huệ Trúc thấy vẫn chưa đến giờ Hợi, phu nhân đã ngủ trước ở trong giường Bạt Bộ, nàng ấy cảm thấy có chút kỳ quái, không khỏi hỏi: “Ngươi có thấy gần đây phu nhân rất hay buồn ngủ, hình như luôn dễ mệt mỏi.”
Bích Ngô gật đầu, trả lời: “Hình như là vậy… Công gia gần đây về phủ cũng muộn, phu nhân luôn muốn chờ công gia trở về rồi sau đó ngủ, nhưng lại không chống lại cơn buồn ngủ, nên luôn luôn ngủ sớm.”
Đúng lúc này, trong nội thất lại đột nhiên truyền ra một giọng nói dịu dàng của nữ tử ——
“Bích Ngô, giúp ta rót chén nước.”
Bích Ngô lập tức đáp lại, khi nàng ấy đi rót nước cho Thẩm Nguyên, Huệ Trúc cũng chuẩn bị vào phòng hầu hạ Thẩm Nguyên.
Nhưng không nghĩ rằng ngoài sảnh đột nhiên xuất hiện một gã sai vặt với vẻ mặt gấp gáp, thông báo nói: “Không tốt rồi Huệ Trúc cô nương, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Cách lồng hoa rơi xuống đất, Thẩm Nguyên cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài, lúc nàng vừa mới chìm vào giấc ngủ, cũng không đổi áo dài tay thành áo lót.
Bởi vì Lục Chi Quân đã nói cho nàng biết, Uất Trì Trinh và Lưu Hưng Ngôn động thủ mấy ngày nay, nên hắn vẫn luôn ở trong cung, mật đạo của hoàng cung đến Kỳ Tùng quán cũng đã sớm được sắp xếp mấy ngàn quan binh tinh duệ trước rồi.
Doanh Tạo ti[2], Đô Dục ti[3], còn có Quang lộc tự[4] cách đại nội Cấm Thành rất gần, cũng đã mai phục binh lính trung quân từ lâu.
[2] Doanh Tạo ti (营造司): tương đương bộ Công.

Lãnh nhiệm vụ tu sửa và xây dựng trong cung đình, có các cơ quan trực thuộc gồm 7 kho và 3 tác.

Trong đó Thất khố gồm Mộc khố (木库), Thiết khố (铁库); Phòng khố (房库); Khí khố (器库); Tân khố (薪库); Thán khố (炭库); Viên Minh viên Tân thán khố (圆明园薪炭库).
[3] Đô Dục ti: Từ gốc “都煜司”, mình kiếm tên ti này cả tiếng Trung lẫn tiếng Việt mà vẫn không tìm thấy.

Chỉ có Đô Ngu ti (都虞司): tương đương Binh bộ.

Nơi này quản lý các lính vệ, lựa chọn lính vệ cho Nội vụ phủ cùng đảm nhiệm quản lý hoạt động đánh bắt cá của triều đình.
[4] Quang lộc tự (光祿寺, Court of Imperial Entertainments) là một trong 6 tự trong quan chế Lục tự.

Quang lộc tự là cơ quan phụ trách việc cung cấp và nấu rượu lễ, đồ lễ, đồ ăn trong các bữa tế tự, triều hội, yến tiệc cung đình, yến tiệc ân vinh Tiến sĩ.
Lục Chi Quân dặn dò Thẩm Nguyên, để cho nàng không cần lo lắng, bởi vì công phủ cách Cấm Thành tương đối gần, có lẽ nàng sẽ nghe thấy chút âm thanh, nhưng không cần phải sợ, hắn nhất định sẽ không sao.
Nhưng tâm trạng mấy ngày nay của Thẩm Nguyên vẫn là lo lắng cả ngày.
Khi tóc tai bù xù đến sảnh Y Điệp, lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Có phải hoàng cung… Đã xảy ra với công gia không?”
Trên mặt gã sai vặt rơi xuống mồ hôi hột, lắc đầu trả lời: “Hoàng cung thì tiểu nhân không rõ lắm, nhưng… Oản Tương Đường bốc cháy…”
Thẩm Nguyên nghe được tin tức, liền không trì hoãn nữa, lập tức thừa dịp bóng đêm, chạy đến cửa đường Tiền Môn.
Nếu Oản Tương Đường xảy ra hỏa hoạn lúc này sẽ là một chuyện cực kỳ khó giải quyết, bởi vì Lục Chi Dương bây giờ đã tạm thời thôi chức Chỉ huy sứ, tuy rằng Thẩm Nguyên phái Giang Phong còn ở trong phủ vội vàng đi tìm quan binh cứu hỏa.
Nhưng đến khi đến Oản Tương Đường, đã thấy lửa rất lớn, mà hai nha hoàn thân cận mà Thẩm Nguyên chuẩn bị cho Trăn Trăn đã quay trở lại hai sương phòng phía sau cửa hàng son phấn sau khi công việc ban ngày kết thúc.
Tuy nhiên, Thẩm Nguyên đã thấy một trong nha hoàn đã mặt đầy tro đen chạy ra, sắc mặt hoảng sợ đang quay mặt về phía Oản Tương Đường đang bị lửa bao vây.
Hàng xóm thức giấc cũng sợ đám cháy lan đến nhà họ nên lần lượt tham gia chữa cháy, tìm hết xô, chậu nước trong nhà, lần lượt tưới vào đám cháy dữ dội.

Sau khi Lục Chi Dương nghe tin, cũng chạy theo Thẩm Nguyên đến đây, hắn thân là cựu Chỉ huy sứ Kinh Vệ, cực kỳ có kinh nghiệm đối phó với hỏa hoạn, dưới sự lãnh đạo của Lục Chi Dương, hàng xóm láng giềng càng lúc càng trật trự khi chữa cháy.
Nhưng Thẩm Nguyên lại thấy ngọn lửa vẫn chưa thấy nhỏ, Trăn Trăn và một nha hoàn khác vẫn bị nhốt ở bên trong, trong lòng nàng đang lo lắng rất nhiều thì thấy Uất Trì Tĩnh đã mang theo hơn mười quan binh chữa cháy chạy tới đây kịp thời.
Bọn họ mang theo bao nước, túi nước, máy bơm nước, cây gai và các loại thiết bị chữa cháy khác, còn có hai chiếc xe bò chứa bể nước khổng lồ.
Tuy nói Lục Chi Dương hiện tại không có chức vụ, nhưng khi những quan binh gặp lại hắn, thái độ vẫn rất tôn kính.
Sau khi tấm bảng vàng bị thiêu rụi, quanh thân bị vòng lửa bao quanh rồi rơi xuống đất như một con yến chết.
Lúc này, Lục Chi Dương nhíu mày, nói với Thẩm Nguyên: “Ngũ tẩu, phố Tiền Môn là phố phồn hoa nhất kinh thành, tất cả thương hộ sẽ đặt tường đầu ngựa ngói xanh, bức tường này có thể phòng cháy chữa cháy.

Mà sắp vào thu nên quan binh sẽ thường xuyên tuần tra vào ban đêm, nhắc nhở dân chúng phải cẩn thận với ngọn nến.

Trận lửa lớn này thật sự kỳ lạ, không quá giống ngoài ý muốn…”
Vừa dứt lời, Thẩm Nguyên nhìn nha hoàn duy nhất trốn thoát được.
Đôi mắt mềm mại của nàng nhìn về phía nàng ta với sự dò xét và sắc bén, sau khi nha hoàn kia bị Thẩm Nguyên nhìn như vậy, vẻ mặt đột nhiên cứng đờ.
Thẩm Nguyên lập tức lớn tiếng nói với Giang Phong: “Bắt nha hoàn kia lại!”
Giang Phong lập tức đáp ứng, nha hoàn định chạy trốn đã kịp thời bắt được.
Lúc này, một quan binh đứng đầu đi về phía mọi người, tiếc nuối nói: “Phu nhân, Thất công tử, ngọn lửa này nhất thời không dập tắt được.”

Thẩm Nguyên run rẩy nói: “Vậy có thể cứu người ra trước không?”
Quan binh bất lực nói: “Ngọn lửa lớn như vậy, nếu vào trong… Không khác gì chịu chết a…”
Nghe xong những lời này của quan binh, tim Thẩm Nguyên đột nhiên trầm xuống, còn lảo đảo lùi về phía sau, may mà Bích Ngô kịp thời đỡ lấy nàng.
“Ta đi cứu.”
Nãy giờ Uất Trì Tĩnh vẫn im lặng không nói, vào lúc này lại cau mày, đoạt lấy nước từ trong tay một trong các quan binh, rồi chạy vào trong biển lửa.
Khi hắn sắp xông vào biển lửa, Thẩm Nguyên cuối cùng lại không kiềm chế được, nức nở nói: “Ca ca! Huynh phải cẩn thận…”
Uất Trì Tĩnh nghe thấy cuối cùng Thẩm Nguyên cũng gọi hắn một tiếng huynh trưởng, hơi dừng bước, nhưng sợ trì hoãn thời gian cứu Trăn Trăn nên không chút do dự xông vào trong biển lửa.
Sau khi Uất Trì Tĩnh tiến vào, ngọn lửa đã nhỏ đi một chút, nhưng trái tim Thẩm Nguyên vẫn treo trong cổ họng.
Hai người trong biển lửa đối với nàng rất quan trọng, nhưng trong tai họa do con người tạo ra như vậy, nàng không thể làm gì được.

Thẩm Nguyên đành phải chắp hai tay lại, vái trời khấn vái, mong một trận mưa lớn đổ xuống kinh thành lúc này để dập tắt ngọn lửa.
Cũng không biết có phải lời cầu nguyện của nàng thật sự có tác dụng hay không, bầu trời quả nhiên vang lên tiếng sấm ầm ầm.
Mặc dù cơn đau tim của Thẩm Nguyên đột nhiên bùng phát, khiến nàng đau đớn không thể chịu đựng nổi, nhưng ngửa đầu nhìn lên bầu trời đẹn kịt bị ánh lửa chiếu rọi đầy trời, nở nụ cười vui mừng.
Trong tích tắc, cơn mưa xối xả ập xuống.
Tất cả mọi người ở đây, dù là bà con lối xóm, hay là quan binh đều nở nụ cười thoải mái, cả đám đông reo hò.
“Thật tốt quá, người bên trong đã được cứu rồi!”
Đôi môi trắng bệch của Thẩm Nguyên khẽ run lên, chứng kiến ​​ngọn lửa đã bị dập tắt hoàn toàn bởi trận mưa như trút nước, Uất Trì Tĩnh cũng thành công cứu Trăn Trăn và một tiểu nha hoàn khác khỏi Oản Tương Đường, nơi đã bị thiêu cháy thành đống đổ nát.
Trăn Trăn và một nha hoàn khác đều không bị thương, chỉ là hít sương mù hơi nhiều nên đang không ngừng ho khan.
Mà cánh tay trái của Uất Trì Tĩnh rõ ràng là bị một vật rơi trúng, mà vật đó nhất định vẫn còn đang bốc cháy, cho nên cánh tay của hắn không chỉ bị thương do va đập mà còn bị bỏng, vết máu và vết thương lộ ra đặc biệt dữ tợn.
Trăn Trăn thấy trời mưa, vội vàng che chắn vết thương cho Uất Trì Tĩnh, hàng xóm cũng kịp thời lấy một chiếc ô giấy dầu, đưa cho nha hoàn bên cạnh.
Sau khi nha hoàn mở ô ra, mặc dù Thẩm Nguyên muốn đi về phía Trăn Trăn và Uất Trì Tĩnh, nhưng lại bị bệnh tim khống chế, chỉ có thể đứng ở nơi đó, cau mày che ngực.
Tất cả mọi người đều đắm chìm trong niềm vui khi Trăn Trăn đã được cứu, vì vậy không ai nhìn thấy, ở ngõ hẻm cách đó không xa, Thẩm Du với vẻ mặt thù hận đang nhìn Thẩm Nguyên đang che ngực.
Bên môi Thẩm Du dần dần nở một nụ cười nham hiểm.
Bây giờ là cơ hội chỉ có một lần trong đời.
Những người muốn tránh mưa đều trốn dưới mái hiên bên cạnh, duy chỉ có Thẩm Nguyên, bởi vì bệnh tim mà chỉ có thể đứng dưới chiếc ô giấy dầu do nha hoàn cầm cho nàng, không thể đi nổi một bước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play