Bánh xe lộc cộc, xe ngựa sang trọng cùng với hai con ngựa đang chạy nhanh trên đường chính rộng lớn của kinh thành.
Thẩm Nguyên cuộn mình trong chiếc áo choàng của Lục Chi Quân, nhiệt độ cơ thể của nam nhân đã dần dần tan đi, cho nên giờ phút này, quanh người nàng vẫn cảm thấy rét lạnh.
Bên ngoài xe vẫn còn mưa thu, tay phải mềm mại của nàng được Lục Chi Quân nắm chặt vào lòng bàn tay, để nàng có thể tránh khỏi cơn đau của bệnh tim.
Từ góc độ của Lục Chi Quân, hắn thấy vải voan đeo trên mái tóc của Thẩm Nguyên che đi nửa gương mặt xinh đẹp của nàng, hàng mi dài của nàng cụp xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay trắng bệch một cách lạ thường, giống như một con búp bê sứ dễ vỡ.
Thẩm Nguyên vẫn đang đắm chìm trong tâm sự của mình, vẫn chưa nhận ra Lục Chi Quân vẫn luôn liếc mắt nhìn nàng từ nãy đến giờ, cho đến khi nàng dùng dư quang phát hiện ánh mắt chăm chú của nam nhân, lúc này mới quay đầu lại, cũng nhìn về phía hắn.
Ánh mắt của cả hai cuối cùng cũng giao nhau cùng một chỗ.
Đôi mắt phượng dưới mũ ô sa của nam nhân thâm thúy, nhưng cảm xúc bộc lộ là sự quan tâm, lo lắng dành cho nàng.
Thẩm Nguyên bị Lục Chi Quân nhìn như vậy, chợt cảm thấy trong lòng có thứ gì đó thiếu thốn, từ từ lấp đầy dưới ánh nhìn chăm chú của hắn.
Lục Chi Quân bề ngoài chỉnh tề, nhưng bộ quan phục trên người lại thật sự rất mỏng, Thẩm Nguyên liền muốn cởi áo choàng trên vai ra, sau đó trả lại cho hắn.
Thẩm Nguyên còn chưa kịp làm thì bàn tay to của Lục Chi Quân đã đè lên bờ vai mảnh mai của nàng, im lặng ý bảo nàng tiếp tục khoác chiếc áo choàng này, lập tức thấp giọng hỏi: “Nàng ở Thẩm gia, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Nguyên do dự trong chớp mắt, vẫn lắc đầu.
Nàng thì thầm: “Không có gì đâu.”
Ánh mắt của Lục Chi Quân nhìn nàng lại thâm trầm hơn một chút, dường như liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu nàng.
Hắn vừa định mở miệng hỏi lại lần nữa thì bên ngoài xe lại vang lên tiếng thông báo của người lái xe: “Công gia, phu nhân, đến công phủ rồi.”
Cơn mưa rào đã kết thúc, không khí tràn ngập sự mát mẻ và ẩm ướt của cuối thu.
Khi Thẩm Nguyên được Lục Chi Quân dìu xuống xe ngựa, vì thất thần mà giật mình, suýt nữa ngã xuống đất.
May mà Lục Chi Quân kịp thời vòng tay qua eo nàng bảo vệ, sau khi Thẩm Nguyên đứng vững, thầm cảm thấy hôm nay mình thật sự hơi lỗ mãng, đang muốn lên tiếng xin lỗi nam nhân.
Lục Chi Quân không nói gì, hắn chỉ đơn giản là dừng trên vòng eo thon thả của mỹ nhân, ôm nàng vào đại môn vuông vức của công phủ.
Thẩm Nguyên cứ như vậy được hắn ôm, sau khi đi qua hành lang rẽ ngang thật dài, đã đến viện của nàng.
Bên trong khuê phòng đã được đốt than lửa lên, trong lò than thỉnh thoảng phát ra tiếng lách tách của những tia lửa.
Sau khi Lục Chi Quân vào phòng, trực tiếp đặt Thẩm Nguyên lên giường Bạt Bộ.
Sau khi nam nhân ngồi xuống ghế gỗ đàn hương ở một bên, hắn im lặng tháo giày thêu cho nàng.
Thẩm Nguyên ngây người nhìn tất cả những gì Lục Chi Quân làm cho nàng, thấy hắn lại đưa tay nhẹ nhàng nới lỏng tấm rèm lụa bên ngoài rào chắn chạm khắc gỗ lim, lập tức, nàng và Lục Chi Quân đang ở trong một không gian kín và ảm đạm.
Thẩm Nguyên khó hiểu, lẩm bẩm gọi hắn: “Quan nhân…”
Lục Chi Quân lạnh nhạt trả lời: “Hiện tại nàng đã an toàn rồi, nói xem ở Vĩnh An Hầu phủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Thẩm Nguyên nghe xong, cảm thấy kinh ngạc.
Hóa ra Lục Chi Quân lại hiểu rõ nàng đến tận bây giờ, hắn biết khi nàng ở trong căn phòng có giường có thể nói là được che kín, sẽ có một cảm giác an toàn.
Lục Chi Quân vẫn bình tĩnh nhìn nàng, kiên nhẫn chờ nàng trả lời.
Thẩm Nguyên cắn cánh môi dưới.
Nàng muốn nói sự thật cho hắn biết, nhưng hiện tại, nàng chỉ biết mình không phải là nữ nhi ruột của Thẩm Hoằng Lượng, nhưng không biết cha ruột của mình là ai.
Những gì Thẩm Hoằng Lượng nói trước khi rời kinh rất đúng, hôn nhân của thế gia cũng phải phụ thuộc vào môn đệ, Lục Chi Quân cưới nàng một cách suôn sẻ như vậy, ngoại trừ có nguyên nhân là quyền lực to lớn của hắn, mà quan trọng hơn hết là môn đệ của Vĩnh An Hầu phủ và Trấn quốc công phủ coi như là xứng đôi.

Thẩm Nguyên không biết mẫu thân Đường thị năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng nàng biết rõ, thân thế thật sự của mình sợ là sẽ rất phức tạp.
Nếu như nàng nói sự thật cho Lục Chi Quân, nàng không biết hắn sẽ hiểu nàng, hay là đồng cảm với hoàn cảnh của nàng nữa.
Hay sẽ giống như Thẩm Hoằng Lượng nghĩ, cũng cho rằng nàng là dã chủng, không có lai lịch rõ ràng.
Thẩm Nguyên cau mày suy nghĩ trong chốc lát, Lục Chi Quân vẫn nhìn nàng chằm chằm.
Thấy Thẩm Nguyên ngập ngừng mấy lần, Lục Chi Quân không mất kiên nhẫn, nhưng không muốn ép nàng nói những chuyện không thể mở miệng vào lúc này.
Vì vậy, hắn quyết tâm cho nàng một ít thời gian để bình tĩnh lại.
“Thôi, nếu nàng không muốn nói thì không nói, mưa đã ngừng rồi, nàng nghỉ ngơi thật tốt, ta đến Kỳ Tùng quán một chuyến.”
Dứt lời, Lục Chi Quân đứng dậy khỏi ghế gỗ đàn hương, sắp vén màn lên, rời khỏi nơi giường Bạt Bộ đang chiếm giữ này.
Nhìn thấy nam nhân sắp rời đi, Thẩm Nguyên chỉ cảm thấy, cảm giác an toàn đang nâng đỡ nàng tựa như sương mù mà dù có nắm lấy thế nào cũng không thể nắm bắt được,trôi tuột khỏi trái tim nàng.
Lục Chi Quân không chỉ có thể trấn trụ hồn phách của nàng, mà đối với nàng bây giờ, hắn còn là thuốc an thần bách thí bách linh (Trăm thử trăm thiêng).
Thẩm Nguyên không thể không thừa nhận, nàng có tình cảm ỷ lại vào trượng phu là hắn.
Đặc biệt là vào thời điểm hiện tại.
Thẩm Nguyên cũng biết mình không nên dính lấy hắn như vậy, nàng cũng không thích mối quan hệ quá phụ thuộc vào người khác.
Nàng không muốn giống như dây leo, nhìn thấy một cây đại thụ cao chót vót, liền quấn chặt lấy nó, liều lĩnh leo lên trên, như vậy sẽ bóp chết hắn.
Lục Chi Quân có thể che mưa che nắng cho nàng, Thẩm Nguyên cũng muốn làm điều đó, có thể làm mưa sương và ánh mặt trời của hắn, khiến hắn luôn vững vàng và mạnh mẽ.
Nhưng hôm nay.
Chỉ vào lúc này đây, Thẩm Nguyên muốn ỷ lại vào hắn một lần.
Nghĩ đến đây, mũi Thẩm Nguyên bỗng dưng chua xót, cuối cùng lấy hết dũng khí, đưa tay túm lấy ống tay áo thêu hoa văn nước biển trên vách đá của nam nhân.
Đầu ngón tay vừa chạm vào kết cấu phức tạp trên đó, Lục Chi Quân cũng xoay người nhìn nàng.
Nhìn thấy trong đôi mắt trong suốt của Thẩm Nguyên, vài giọt nước mắt trong veo đã tuôn ra.
Bộ dạng người ta thấy vẫn thương xót này làm cho gương mặt lạnh lùng của Lục Chi Quân cũng động lòng trắc ẩn, hắn xoay người lại, liền thấy Thẩm Nguyên khẽ mở môi mềm, lẩm bẩm gọi hắn: “Quý Khanh.”
Hai chữ Quý Khanh này, gọi rất rõ ràng.
Hàng lông mày sắc bén của Lục Chi Quân khẽ nhúc nhích, tuy rằng hắn đã hết sức kiềm nén, nhưng kinh mạch và gân xanh trên mu bàn tay vẫn nổi rõ một cách khó hiểu.
Trong lúc nhất thời, hắn cũng quên mất, muốn ôm Thẩm Nguyên vào lòng an ủi.
Thẩm Nguyên không đợi hắn kịp phản ứng, liền đứng dậy đi tới trước người hắn.
Lần này, đôi mắt xinh đẹp đầy sương nước của nàng lộ ra một chút kiên định.
“Quý Khanh, chàng ở lại với ta đi.”
Giọng nói của Thẩm Nguyên càng ngày càng thấp, trên khuôn mặt mềm mại cũng lộ ra một chút vẻ yếu ớt, nàng vốn là mỹ nhân có khí chất nhu nhược,nhìn giọt nước mắt lấm tấm nhẹ này tất nhiên có thể khiến người có tâm địa lạnh lùng và cứng rắn, đều có thể đột nhiên cảm thương cho nàng.
Lục Chi Quân dùng hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của nàng lên, rồi dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua mi mắt nàng, lau nước mắt cho nàng.
Thẩm Nguyên ngước mắt lên, ngửa đầu nhìn nam nhân cao lớn, rồi mềm giọng năn nỉ hắn nói: “Quý Khanh… Chàng thương thương[1] Nguyên nhi đi.”

[1] Thương: Từ gốc “疼”, có hai nghĩa, 1.

thương xót, đau lòng, làm đau; 2.

thương yêu, thương.

Ở đây, Thẩm Nguyên chỉ ý 1, thương trong thương xót.
Vừa dứt lời, Lục Chi Quân liền nghiêng người hôn lên môi nàng, tư thế hắn ôm lấy Thẩm Nguyên có chút cường thế, nhưng khi hôn nàng, lại lộ vẻ thương tiếc và nâng niu.
Vừa sâu lắng, vừa lưu luyến dịu dàng.
Cuối cùng, Lục Chi Quân hôn lên khóe mắt vẫn còn ướt của Thẩm Nguyên, giọng nói khàn khàn hỏi: “Nguyên nhi, nàng muốn ta thương nàng thế nào, hử?”
Giọng nói của nam nhân vẫn êm dịu và trầm thấp như trước.
Mặc dù ý của Lục Chi Quân chính là ý của Thẩm Nguyên muốn, nhưng khi hắn thẳng thắn hỏi nàng như vậy, trên mặt nàng vẫn lộ ra một chút ngượng ngùng.
Cuối cùng không đợi nàng trả lời, liền được Lục Chi Quân bế vào giường.
Khoảng nửa canh giờ sau, Lục Chi Quân không làm đau nàng lắm, bởi vì Thẩm Nguyên vẫn khóc, nên Lục Chi Quân kiên nhẫn dỗ dành nàng.
Sau khi tâm trạng của Thẩm Nguyên bình phục một chút, Lục Chi Quân nhìn dáng vẻ yếu ớt của nàng, sau khi mặc y phục nằm xuống với nàng lần nữa, rồi đưa tay nhéo nhéo cái mũi ửng hồng của nàng, bất đắc dĩ nói: “Nha hoàn còn đang đứng ở bên ngoài lồng hoa đấy, nếu không biết, lại cho rằng ta không biết thương hoa tiếc ngọc, bắt nạt nàng.”
Giọng điệu của hắn tỏ ra dung túng cho nàng.
Thẩm Nguyên cũng đưa đôi môi mềm mại ghé sát vào bên tai hắn, lặng lẽ nói thầm điều gì đó với hắn.
Lục Chi Quân nghe xong, lông mày đen nhánh lập tức nhíu lại.
Hắn nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Nguyên, trầm giọng hỏi: “Nàng chắc chứ?”
Thẩm Nguyên mím môi mềm mại, gật gật đầu.
Lục Chi Quân vươn tay phải ra, rồi khép ngón cái và ngón trỏ lại, vuốt ve đôi tai nhỏ bé của nàng như vuốt mèo, lại hỏi: “Sẽ đau đấy, không sợ sao?”
Hai gò má của Thẩm Nguyên dần dần nhuộm đỏ.
Lại cảm thấy, Lục Chi Quân không tức giận với nàng, thật sự là một kỳ tích.
Nàng biết một nam nhân mạnh mẽ như Lục Chi Quân, căn bản không thể nhắc đến chuyện muốn lên trên hắn.

Thẩm Nguyên vốn tưởng rằng mình sẽ bị quở mắng một trận, nhưng Lục Chi Quân lại không mắng nàng.
Chỉ là lông mày của Lục Chi Quân vẫn khóa chặt, vừa nhìn đã biết là không cam lòng làm việc này.
Sau khi mái tóc dài như lụa phủ lên Lục Chi Quân, quả nhiên như hắn dự đoán, Thẩm Nguyên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lục Chi Quân nhìn nàng thật sâu, cảm thấy mặc dù nàng chủ động đề cập đến chuyện này, nhưng một lát sau, nhất định Thẩm Nguyên sẽ cảm thấy xấu hổ.
Trong đôi mắt xinh đẹp ấy sẽ đọng lại một tầng sương nước.

Cuối cùng, hắn còn phải dỗ dành nàng.
Nhưng vào lúc này, Thẩm Nguyên quyết tâm vẫn nói sự thật với Lục Chi Quân.
Dưới cái nhìn của Lục Chi Quân, lúng ta lúng túng nói: “Hôm nay quay về phủ… Ta đã nghe thấy Vĩnh An hầu và Ngũ di nương nói chuyện ở phòng ngoài Hầu phủ.

Ta… Ta không phải là nữ nhi ruột của ông ấy.”
Trong đôi mắt thâm sâu của Lục Chi Quân cũng biểu thị một chút kinh ngạc.
Hắn không ngờ rằng Thẩm Nguyên thực sự đã biết chuyện.
Nhưng chỗ Yến vương, Lục Chi Quân mãi không tra được tin tức hữu dụng nào.
Lục Chi Quân không thể biệt được liệu năm đó ông ta có bỏ rơi Thẩm Nguyên hay không.
Vì không làm rõ được nên hắn không thể nói sự thật cho Thẩm Nguyên.
Hắn không biết phụ thân Yến Vương này, có thể làm tổn thương đến Thẩm Nguyên lần nữa hay không.
Lục Chi Quân chỉ hỏi: “Vậy nàng… Muốn tìm cha ruột của nàng sao, có lẽ, nàng còn có những gia nhân còn lại.”
Thẩm Nguyên đưa mắt sang một bên, giọng nói nhẹ nhàng cũng trầm xuống: “Không nghĩ tới lắm, nhiều năm như vậy, cũng chưa từng trở về tìm ta, đương nhiên là không muốn ta nữa rồi.

Hơn nữa ông cũng không phải là người nuôi ta lớn lên, cho dù tìm được, ta cũng không thể đến gần ông ấy được.”
Lúc nói lời này, những gì Thẩm Nguyên nghĩ đến trong đầu là những gì mà Thẩm Hoằng Lượng đã nói.
Không cần nàng.
Chê nàng là bé gái.
Khi mẫu thân nàng Đường thị qua đời, cha ruột thậm chí còn không gặp và chăm sóc nàng.
Trong lòng Thẩm Nguyên, cha ruột này không khác gì Thẩm Hoằng Lượng.
Bàn tay to thấy rõ xương ngón tay của Lục Chi Quân nhẹ nhàng luồn qua mái tóc đen mềm mại của nàng, vừa định nói gì đó trấn an Thẩm Nguyên.
Lại nghe Thẩm Nguyên lại mềm giọng gọi hắn: “Quý Khanh.”
Mỹ nhân vẫn nói bằng giọng nhẹ nhàng của người Ngô, lúc gọi biểu tự của hắn cũng đặc biệt mềm mại và lưu luyến.
Nhất là tiếng Khanh ở âm cuối, đặc biệt da diết và du dương.
Lục Chi Quân mơ hồ nhớ rõ, chữ Khanh vốn là cách xưng hô mà những người yêu nhau hay gọi nhau.
Khuôn mặt lạnh lùng của hắn lộ ra chút dịu dàng, hỏi: “Sao vậy.”
Thẩm Nguyên mím môi dưới, dùng âm thanh cực nhỏ nói với hắn: “Ta thích chàng…”
Dứt lời.
Động tác nghịch tóc nàng của Lục Chi Quân dừng lại, trong đôi mắt phượng đen láy ấy cũng ẩn chứa một tia tình cảm không rõ ràng.
Lời này vừa nói ra, trong lòng Thẩm Nguyên rốt cuộc cũng có dũng khí.
Nam nhân bất ngờ ngồi dậy, đôi mắt đen láy dán chặt vào mắt nàng.
Thẩm Nguyên cụp mắt xuống, lại nói: “Cũng yêu chàng.”
Nàng có thể cảm nhận rõ ràng luồng khí xung quanh cơ thể Lục Chi Quân lại thay đổi, mang theo cường thế và sự kích động áp đảo.
Thẩm Nguyên không hề sợ hãi, tiếp tục nói: “Không chỉ có ngưỡng mộ của Thẩm Nguyên đối với quan nhân, mà còn là… cái yêu Thẩm Nguyên đối với Quý Khanh.”
Vừa dứt lời, Lục Chi Quân liền nắm lấy xương gáy mảnh khảnh của nàng, lập tức dùng răng và môi cạy mở hàm răng của nàng, rồi cúi người hôn nàng lần nữa.
Khi hơi thở của Thẩm Nguyên trở nên khó khăn, Lục Chi Quân cuối cùng cũng buông nàng ra.

Nàng vốn tưởng rằng sau khi nàng nói hết những lời này, Lục Chi Quân sẽ chỉ biết trả lời nàng một chữ ừm một cách thản nhiên.
Thẩm Nguyên không ngờ rằng phản ứng của Lục Chi Quân lại lớn như vậy.
Đang lúc nàng ổn định hơi thở hỗn loạn, Lục Chi Quân véo cằm nàng bằng ánh mắt thâm trầm, trầm giọng nói: “Tối nay đừng nghĩ nữa.”
Thẩm Nguyên khó hiểu, chất vấn hỏi: “Đừng nghĩ cái gì chứ?”
Lục Chi Quân nheo mắt nhìn hỏi ngược lại: “Nàng nói gì?”
Khi Thẩm Nguyên lại bị hắn đặt xuống giường lần nữa, cũng bị hắn đè xuống, mới hiểu được ý của nam nhân.
Thủ phụ đại nhân cường thế và độc đoán như vậy, quả nhiên không thích đề nghị vừa nãy của nàng.
***
Mùa mưa vẫn chưa qua, cơ thể Thẩm Nguyên vẫn còn rất yếu, trước khi Lục Chi Quân rời khỏi viện của nàng, còn cố ý dặn dò Bích Ngô, bảo nàng uống canh tránh thai, rồi ra lệnh cho Huệ Trúc đến phòng bếp nhỏ chuẩn bị vài món ăn thuốc bổ dưỡng, chờ sau khi phu nhân tỉnh lại, hắn sẽ trở về ăn với nàng.
Trước khi Lục Chi Quân đến Kỳ Tùng quán, hắn đã thay một bộ màu xám nhạt, vừa rời khỏi viện của Thẩm Nguyên, liền khôi phục bộ dạng lạnh lùng và nghiêm nghị xưa nay, làm cho người ngoài vừa nhìn thấy, trong lòng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Hạ nhân trong viện Thẩm Nguyên biết rõ công gia có một mặt dịu dàng, nhưng mặt này của hắn chỉ được tiết lộ với một mình phu nhân Thẩm Nguyên xem.
Khi Lục Chi Quân đang đi trên hành lang phức tạp, Giang Trác cung kính nói: “Công gia, Kiều tướng quân đã chờ ngài ở Kỳ Tùng quán.”
Lục Chi Quân thản nhiên gật đầu, lại hỏi Giang Trác: “Tai mắt của Vĩnh An Hầu phủ có đến không?”
Giang Trác thành thật trả lời: “Người do thuộc hạ phái qua đã nghe được từ chỗ hắn, lúc phu nhân ở Hầu phủ, vốn là định trực tiếp trở về công phủ, nhưng bông tai của Bích Ngô cô nương lại mất một cái, nên phu nhân cùng nàng ấy trở lại linh đường để tìm kiếm nó.”
Về chuyện của Thẩm Nguyên, tai mắt của Hầu phủ chỉ nghe được nhiều như vậy, dù sao linh đường của Lưu thị không phải hạ nhân nào cũng có thể vào được.
Giang Trác lại nói: “Nhưng Ngũ di nương A Hành bị phu nhân đuổi về Hầu phủ, dường như rất thân thiết với một một quản sự trong phủ, theo lời kể nọ, quản sự kia đặc biệt săn sóc với nàng không nói, còn lén lút, tặng vài thứ tốt cho ấu tử của nàng, cũng chính là Thẩm Hạng Lâm.”
Nghe xong, Lục Chi Quân lạnh nhạt xùy một tiếng.
“Trước đây, Hầu phủ đã tồn tại hơn mười mấy năm, mà không có đứa trẻ nào được sinh ra.”
Lông mi của Giang Trác khẽ run lên, tất nhiên hiểu những gì Lục Chi Quân nói.
Sau khi Giang Trác theo Lục Chi Quân đi qua cổng Vòm Nguyệt, thấy nụ cười lạnh lùng còn sót lại trên môi hắn đã biến mất, nhưng đôi lông mày đen nhánh sắc bén lại lộ ra một chút chán ghét và bễ nghễ.
Khóe môi của Lục Chi Quân hơi rủ xuống, lộ ra cảm giác áp bức không giận tự uy.
Sau khi hắn vào Minh Đường trong quán, thì thấy Kiều Phổ mặc võ phục đã ngồi ở chỗ ghế gập.
Lục Chi Quân luôn kính trọng biểu huynh của mình, chắp tay nói: “Biểu huynh.”
Sau khi hắn ngồi xuống, Kiều Phổ cũng đặt chén trà trong tay lên bàn cao bằng gỗ lê bên cạnh, hỏi thăm: “Quý Khanh, cơ thể của phu nhân ngươi thế nào rồi, trước khi ta đến, phu nhân ta còn cố ý sai ta hỏi đệ một chút đấy.”
Lục Chi Quân lạnh nhạt trả lời: “Mấy ngày nay nàng được nghỉ ngơi không tệ, nhưng thân thể nàng vẫn còn yếu.”
Dứt lời, hắn cầm chén trà lên, nhấp một ngụm trà.
Kiều Phổ lại nói: “Ta còn nghe nói từ phu nhân ta, cha mẹ của kế mẫu phu nhân đệ vô cùng bất mãn với đệ và phu nhân đệ vì cái chết của đích muội nàng và kế mẫu.

Điều này cũng rất thú vị đối với các bậc cha mẹ, không giáo dục tốt khuê nữ của mình, mà còn tính lấy cái chết của nàng ta đổ lên đầu người khác.”
Lục Chi Quân liếc mắt nhìn Kiều Phổ, hỏi: “Lưu Hưng Ngôn gần đây thế nào?”
Kiều Phổ cười lạnh một tiếng, trả lời: “Quả không ngoài dự liệu của đệ, trong triều vừa có chút tiếng gió, hắn liền bí mật đào tẩu đến trại doanh của Uất Trì Trinh.”
__________________
Tác giả muốn nói:

Ngày mai, nam nữ chính sẽ đi hưởng tuần trăng mật, sau đó cốt truyện liền tiến vào giai đoạn kết thúc.
Bây giờ, Nguyên tỷ chỉ cảm thấy Quân thúc là một đại thúc đẹp trai nghiêm túc lạnh lùng, nhưng chưa biết hắn thật ra là một đại lão điên cuồng có thể làm bất cứ chuyện gì vì nàng, dục vọng chiếm hữu đặc biệt mạnh, đặc biệt cố chấp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play