*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Chi Quân rủ mi mắt xuống, im lặng không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào con chim diều hâu non tơ trên lòng bàn tay.

Con diều hâu non có hai cái móng vuốt nhỏ đang đứng trên tay của nam nhân, nó còn đang thử lắc lư ngã về phía trước, đôi mắt tròn thưa thớt lộ ra vẻ bất lực và ngây thơ, trên chiếc mỏ nhỏ của nó còn có đám lông trắng.

Thẩm Nguyên cũng nhìn con diều hâu nhỏ trong tay Lục Chi Quân, dịu dàng giải thích với nam nhân: “Đây là con chim ưng Hải Đông Thanh hiếm thấy, thiếp thân sai người tìm kiếm nó ở Đô ty Nô Nhi Can[1] rất lâu, mới tìm được một con chim diều hâu như vậy.”

[1] Đô chỉ huy sứ ty Nô Nhi Can (viết tắt là “Nô Nhi Can Đô Ty”), tiếng Nữ Chân là nurugən, tiếng Mãn Châu (tiếng Nữ Chân) gọi là: ᠨᡳᡵᡠᡤᠠᠨ (nirugan), nay là khu vực hạ du Hắc Long Giang.

Gần đây, Thẩm Nguyên vẫn giấu diếm nguyên do với Lục Chi Quân, cũng sợ sẽ không tìm được chim ưng non thích hợp, phải hết sức cẩn thận trong quá trình vận chuyển nó từ Đô ty Nô Nhi Can đến kinh thành, bởi vì cho dù là Hải Đông Thanh là một loài ưng cực kỳ hung hãn, nhưng nó cực kỳ dễ bị tổn thương trong giai đoạn sơ sinh.

Thẩm Nguyên còn cố ý dặn dò người đã giúp nàng tìm chim ưng, tốt nhất nên tìm một con chim ưng đơn độc, bởi vì nàng nghe nói loài chim ưng này là do chim ưng đực và chim ưng cái cùng nhau chiếu cố con non của chúng, cho nên mặc dù nàng muốn dùng cách đưa chim ưng để bù đắp sự mất mát tình yêu của Lục Chi Quân dành cho chim ưng, nhưng cũng không đành lòng để cho chim ưng non rời khỏi cha mẹ nó.

Hải Đông Thanh vốn là một loài ưng quý hiếm, cực kỳ khó tìm, con chim ưng mà Thẩm Nguyên đưa cho Lục Chi Quân, còn có móng vuốt ngọc hiếm thấy nhất trong Hải Đông Thanh, đợi sau khi nó lớn lên, bộ lông của nó sẽ biến thành màu trắng tinh khiết.

Bây giờ, Lục Chi Quân không nhàn hạ hơn so với trước đây, Thẩm Nguyên sợ hắn sẽ không rảnh để chăm sóc nó, còn đặc biệt tìm một người rất giỏi thuần dưỡng ưng cho hắn.

Mà ngân lượng dùng để tìm con ưng này cũng được Thẩm Nguyên lấy từ của hồi môn của mình.

Thấy Lục Chi Quân vẫn không nói gì, Thẩm Nguyên lại nhẹ giọng nói: “Thiếp thân vốn dĩ muốn giúp quan nhân tự mình nuôi dưỡng nó, chỉ là y sư đã dặn dò rằng nữ tử mang thai tốt nhất không nên thường xuyên ở chung với loài chim này, cho nên trước khi đứa nhỏ được sinh ra, quan nhân chỉ có thể tốn nhiều tâm tư.”

“Ừm.”

Giọng Lục Chi Quân rất trầm thấp, nghe Thẩm Nguyên dịu dàng quyến luyến nói chuyện với hắn, hắn chỉ trả lời nàng một chữ.

Nhưng đáy mắt lại ẩn chứa sự dịu dàng hiếm thấy.

Thỉnh thoảng hắn nhìn con chim ưng non trong tay, rồi thỉnh thoảng nghiêng mắt lên nhìn Thẩm Nguyên trước mặt.

Mặt trời càng lúc càng tối, ánh mặt trời chiếu xuống đình viện phía sau của Kỳ Tùng quán, tuyết trắng trên nền đá xanh cũng sáng lên ánh hào quang.

Thẩm Nguyên biết Lục Chi Quân không giỏi thể hiện cảm xúc của mình, nhưng nàng có thể cảm nhận được rằng hắn rất hài lòng với món quà này, rồi nói: “Thiếp thân còn phải đi giúp Dung tỷ nhi chuẩn bị yến tiệc, nên trở về trước.”

Lục Chi Quân thấp giọng trả lời: “Được.”

Mãi cho đến khi Thẩm Nguyên rời khỏi Kỳ Tùng quán, huynh đệ Giang thị lại thấy khóe môi của Lục Chi Quân vẫn hơi nhếch lên, không giống như trước, luôn hơi rủ xuống, làm cho người ta có cảm giác áp lực không giận tự uy.

Lục Chi Quân vẫn dùng hai tay nâng đỡ con chim ưng non Hải Đông Thanh, hắn cảm thấy huynh đệ Giang thị vẫn sửng sốt đứng tại chỗ và đang nhìn hắn, liền liếc mắt nhìn hai người nọ.

Khi nhìn huynh đệ Giang thị, sự dịu dàng trong mắt nam nhân dần dần tan biến, giọng nói cũng trầm xuống hơn, hỏi: “Chuyện chim ưng của ta chết là ai trong hai người các ngươi nói cho phu nhân?”

Giang Phong thấy thế lập tức liền đẩy ca ca ra ngoài, chủ động cáo trạng nói: “Công gia, việc này huynh trưởng ta đã báo cho phu nhân, không liên quan đến ta một tí nào hết ạ.”

Giang Trác nghe xong, lập tức liếc xéo Giang Phong một cái, cũng đâm đệ đệ mình một đao, nói với Lục Chi Quân: “Công gia, Giang Phong hay ở chung với phu nhân nhiều hơn, nhưng ngay cả chuyện phu nhân tìm chim ưng mà cũng không biết, lần này đệ ấy không làm tốt trách nhiệm, ngài nhất định phải trừng phạt đệ ấy nữa ạ.”

Lục Chi Quân thản nhiên nhìn lướt qua hai huynh đệ này một cái, sau đó trả lời bốn chữ: “Lần sau chú ý.”

Giang Phong và Giang Trác lập tức đáp vâng.

May mà hôm nay tâm trạng của Lục Chi Quân tốt, bọn họ cũng được mượn ánh sáng của phu nhân Thẩm Nguyên nên lúc này mới không bị hắn trách phạt một trận.

——

Giờ Mão canh ba.

Thẩm Nguyên đã thay bộ lễ phục cáo mệnh phu nhân đầy phức tạp và cao quý, sau khi đeo vương miện ngọc trai nặng trĩu, khí chất cả người càng trở nên xinh đẹp và có phẩm hạnh.

Hôm nay Lục Chi Quân không nghỉ hưu mộc, hắn vẫn đi thượng triều ở hoàng cung, yến tiệc cập kê của Dung tỷ nhi tới giờ Tỵ canh ba mới tổ chức nên hắn có thể về phủ kịp để tham dự yến tiệc.

Mặc dù viện của Lục Dung không lớn bằng Thẩm Nguyên nhưng cách bài trí ở mọi nơi đều mang vẻ đẹp độc đáo và tinh tế của nữ nhi gia, Huệ Trúc cũng nói với Thẩm Nguyên rằng trên tường màu hồng xung quanh viện này, sau khi vào hạ thì sẽ leo đầy hoa tử đằng, phong cảnh rất đẹp.

Lúc Thẩm Nguyên vào trong sân Lục Dung, thấy trong đình viện có mấy bể cá màu hồng, đến mùa hè có thể trồng một ít hoa sen, trong đó có thể nuôi một vài con cá đầy màu sắc rực rỡ.

Dựa theo bói toán, ngày lễ cập kê của Lục Dung được ấn định vào ngày hôm sau sinh nhật của nàng ấy sau, nghi thức và phong tục của cả buổi lễ rất rườm rà, phải có ba lần lễ cập kê, ba lần thay y phục, cuối cùng được người khen chính khách lấy chữ cho nàng ấy.

Mà người lấy chữ cho thiếu nữ cập kê phải là nữ trưởng bối có danh vọng trong tộc, Thẩm Nguyên đã từng nghe Lục Chi Quân nói vào mấy ngày trước, thái hậu sẽ dẫn đầu người tu hành trong am ni cô của hoàng gia vào phủ, đích thân cài tóc cho Dung tỷ nhi.

Lúc Thẩm Nguyên vào khuê phòng của Lục Dung, liền thấy Khấu thị và phu nhân của Tứ thứ tử công phủ đã ngồi trên ghế bành bên trong.

Phu nhân của Lục Thành vừa mới sinh xong, còn chưa ra tháng nên không thể phụ giúp việc đãi tiệc này.

Sau khi Tứ phu nhân Lý thị nhìn thấy Thẩm Nguyên, đứng dậy từ ghế bành, phúc thân nàng một cái.

Sau khi Thẩm Nguyên ngồi xuống thì thấy trong tay của nha hoàn đứng bên cạnh Lục Dung, đang cầm vai mây[2] được thêu hoa hải đường và hai đóa hoa sen cùng một gốc mà nàng ấy lát nữa sẽ mặc.

Lục Dung đang ngồi trước tấm gương chạm khắc bằng gỗ lê, xõa tóc, còn chưa buộc búi cao, trông thần sắc có chút không tốt.

Khi nha hoàn chải tóc cho nàng ấy, động tác cũng không quá cẩn thận, còn kéo tóc của tiểu cô nương.

Lục Dung hít một tiếng, khó tránh khỏi có chút tính tình trẻ con của nữ nhi gia, hốc mắt bắt đầu đỏ bừng.

Ngay khi Thẩm Nguyên chuẩn bị nói để xoa dịu cảm xúc của nàng ấy, Khấu thị bày ra dáng vẻ trưởng bối trước mặt Lục Dung, giọng điệu có ý phê bình, nói: “Dung tỷ nhi, qua hôm nay, ngươi chính là đại cô nương rồi, lão thái thái đã bắt đầu tính chuyện cưới xin cho người rồi, sắp định hôn lễ cho ngươi, nên ngươi không thể yếu đuối như hôm nay được nữa đâu.”

Lửa giận lúc sáng của Lục Dung dường như nhắm thẳng vào Khấu thị, vừa nghe xong, lập tức lớn tiếng nói: “Ta yếu đuối đấy thì sao, sau này làm việc thế nào thì cũng không cần Tam tẩu quan tâm đâu!”

Khấu thị nghe xong, thấy một đứa tiểu bối như Lục Dung mà cũng dám chống đối bà, giọng điệu cũng nặng nề hơn, trách mắng: “Đứa nhỏ này, sao lại nói chuyện với ta như vậy?”

Sự cáu kỉnh của Lục Dung hôm nay lại dâng lên, nàng ấy đoạt cây lược trong tay nha hoàn, lập tức ném nó xuống đất, ngón trỏ cũng chỉ về phía Khấu thị, cất cao giọng nói: “Ngươi đi, viện của ta không hoan nghênh ngươi!”

Thẩm Nguyên và Tứ phu nhân cảm thấy khiếp sợ trước tình cảnh này, trận xung đột này đến quá nhanh, vì vậy hai người hai mặt nhìn nhau ngẩn người một lát.

Nhũ mẫu nuôi nấng Lục Dung là Trương bà tử sợ nàng ấy sẽ làm cho thai của Thẩm Nguyên sợ hãi, vội vàng đến khuyên can: “Ai uuuu, Dung tỷ nhi, hôm nay là ngày tốt, người đừng tức giận với người khác làm gì.”

Mặc dù Trương bà tử là hạ nhân, nhưng cũng tự tay nuôi nấng đứa con mất cha trước khi sinh ra đời của lão Quốc công, Lục Dung, nên vẫn coi nàng là khuê nữ ruột thịt của mình.

Bà biết rõ nguyên nhân vì sao Lục Dung lại nhắm vào Khấu thị, gần đây có liên quan đến vợ kế thứ ba của lão Quốc công, cũng là tin đồn về mẫu thân của Lục Dung càng ngày càng trở nên gay gắt ở công phủ.

Lục Dung và Lục Chi Dương là cùng một mẹ sinh ra, lão nhân trong phủ đều cho rằng năm đó mẹ của hai người bị bệnh qua đời một phần là do Tam phu nhân Khấu thị chèn ép bà ở trong nội trạch.

Không giống như mẹ đẻ của Lục Chi Quân là Kiều thị, mẫu thân của Lục Dung dễ nhạy cảm, dễ suy nghĩ nhiều, thể chất suy yếu hơn một chút.

Cho nên Lục Dung vừa sinh ra là một nữ tử không cha, chưa đến vài năm, mẫu thân lại chết, mặc dù Lục lão thái thái dành hết sự yêu thương, nuông chiều cho nàng, nhưng rốt cuộc nàng vẫn là tiểu thư khác với các tiểu thư thế gia cùng tuổi, từ nhỏ đã rất thiếu sự quan tâm của trưởng bối.

Mà hôm nay đến ngày đến cập kê, trong lễ cập kê của quý nữ nhà khác đều có cha mẹ đích thân đến dự tiệc.

Lễ cập kê của nàng chỉ có mấy ca tẩu đi cùng, tất nhiên là cảm thấy cực kỳ buồn bực và đau khổ.

Gần đây, Lục Dung cũng nghe thấy một ít tin đồn về Khấu thị và mẹ ruột của nàng, nên thái độ lúc này mới càng ngày càng căm hận Khấu thị như vậy.

Sau khi hai bên cãi nhau dần dần chấm dứt, Thẩm Nguyên dần dần đoán được nguyên nhân khiến Lục Dung tức giận như vậy.

Tiểu cô nương vừa tức giận xong, tóc tai dựng đứng cả lên, giống như đang nghiến răng nghiến lợi.

Sau khi Thẩm Nguyên được Bích Ngô đỡ dậy, liền đi đến bên cạnh Lục Dung, Lý bà tử cũng dặn dò Lục Dung vài câu: “Ngũ tẩu người còn đang mang thai, người không thể tức giận rồi đập đồ như vậy, nếu như làm ảnh hưởng đến thai nhi của Ngũ tẩu người, Ngũ huynh người sẽ không bỏ qua cho người đâu.”

Vừa nói xong, Lục Dung nhớ tới khuôn mặt âm trầm của Lục Chi Quân, dáng vẻ bệ vệ hạ xuống rõ ràng.

Thẩm Nguyên dịu dàng hỏi: “Dung tỷ nhi, nếu trong lòng muội không vui, thì nói chuyện với Ngũ tẩu một chút đi.”

Khấu thị không nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Nguyên, chỉ cảm thấy nàng đang giả bộ đoan trang và dịu dàng, liền nói một câu hết sức kỳ lạ: “Nàng ta không vui thì còn có lý do nào nữa chứ? Chả có gì ngoài việc bị lão thái thái nuông chiều riết rồi bị kiêu căng một chút thôi, mẹ ruột thì không ở bên cạnh, lễ phép cũng kém hơn nhiều so với cô nương nhà khác thôi.”

Lời này vừa dứt, sắc mặt mọi người ở đây đều trở nên khó coi.

Mặc dù chuyện này không liên quan trực tiếp đến Thẩm Nguyên, nhưng những lời này của Khấu thị cũng chọc trúng nỗi đau của nàng.

Nàng vừa định mở miệng thay Dung tỷ nhi nói mấy câu thì thấy nàng ấy đột nhiên tránh nàng, lập tức lao thẳng về phía Khấu thị, hét lên: “Ngươi… Ngươi ra ngoài cho ta, viện của ta không hoan nghênh loại người như ngươi bước vào!”

Khấu thị không hề nghĩ rằng Lục Dung sẽ đột nhiên xông tới, bà còn chưa kịp phản ứng, hơn nữa tiểu cô nương dùng sức không nhỏ, thật sự đẩy ngã bà ở trước mặt mọi người.

Bà cũng có cáo mệnh phu nhân do triều đình phong, trên tóc cũng đội mũ cao quý, sau một cú ngã như vậy, vương miện nặng nề cũng nghiêng xuống khiến cả người bà chật vật vô cùng.

Khi Đỗ bà tử đỡ bà dậy, Khấu thị còn không nhịn được phản bác nói: “Con nhỏ này, ngay cả trưởng tôn ti trật tự cũng không hiểu, trưởng tẩu chính là mẹ, ta hôm nay phải thay mẫu thân của ngươi giáo huấn ngươi một trận mới được!”

Vừa dứt lời, bên ngoài khuê phòng Lục Dung đột nhiên truyền đến một giọng nói chói tai ——

“Thái hậu nương nương đến!”

Người nói rõ ràng là thái giám, cuối cùng Khấu thị và Lục Dung cũng ngừng cãi vã.

Lục thái hậu mặc y phục mũ phượng, sau khi ung dung kiêu ngạo vào phòng, mọi người nhao nhao hành lễ với bà.

Thẩm Nguyên còn đang mang thai, vừa định quỳ gối hành lễ với bà như mọi người thì Lục thái hậu đã đi tới trước người nàng, ngăn cản hành động của nàng lại.

“Đứng lên đi.”

Lục thái hậu vừa dứt lời, liền dừng tầm mắt trên người Khấu thị, giọng nói cũng lạnh đi vài phần: “Tam phu nhân, hôm nay là lễ cập kê của ấu muội của ai gia, ngươi luôn miệng nói là nàng ta không hiểu tôn ti trật tự, nhưng ngươi là Tam tẩu của Dung tỷ nhi, cũng biết nàng không cha không mẹ từ nhỏ, sao không thể khoan dung với tiểu bối của mình hơn một chút?”

Giọng nói của Lục thái hậu rất bình tĩnh, nhưng cũng cực kỳ có trọng lượng.

Mí mắt của Khấu thị giật giật, đành phải trả lời: “Nương nương nói rất đúng… Thần phụ biết sai rồi.”

Ánh mắt của Lục thái hậu lạnh như băng nhìn Khấu thị, rồi hạ lệnh trục xuất: “Tam phu nhân bị ngã một cái, y phục không chỉnh tề, vẫn nên trở về chỉnh trang lại y phục.”

Trước mặt Thái hậu, Khấu thị không dám nói thêm nửa chữ, chỉ đành rời khỏi viện của Lục Dung với vẻ mặt hậm hực.

Sau khi Khấu thị rời đi, giọng điệu của Lục thái hậu hòa hoãn hơn, dịu dàng nói với Thẩm Nguyên: “Thai nhi của ngươi lớn như vậy, còn giúp Dung tỷ nhi tổ chức yến tiệc, thật vất vả rồi.”

Thẩm Nguyên lắc đầu trả lời: “Đây là việc thần phụ nên làm.”

Lục Dung thấy trưởng tỷ quay về, tâm trạng đã trở nên tốt hơn rất nhiều.

Thẩm Nguyên nhớ lại nửa năm trước khi thành hôn với Lục Chi Quân, Thái hậu còn cố ý lấy lễ phục của mình để cải tạo hôn phục cho nàng, đủ để thể hiện sự coi trọng của bà đối với Lục Chi Quân là đệ dệ cùng cha khác mẹ này.

Mà tân đế mới đăng cơ, thân là mẹ đẻ của hắn, Lục Uyển đã chọn xuống tóc đi tu, không muốn can thiệp vào chuyện triều chính, cũng đủ có thể thấy được sự tín nhiệm của bà đối với Lục Chi Quân.

——

Sảnh nữ công phủ.

Sau khi chủ vị dán câu đối chữ rất thích hợp với cảnh mùa đông, than lửa đặt ở trung tâm sảnh cũng cháy vô cùng mạnh mẽ.

Trên những hai bên chiếc ghế có hoa cúc vàng, một vài nữ quyến ngồi ở dưới, trong đó có vài vị mà Khấu thị quen biết, còn có mấy vị thê tử cao quý thế gia và phu nhân còn chưa vào.

Mẹ kế của Thẩm Nguyên là Lưu thị cũng đến công phủ tham dự yến tiệc, bà ta còn ngồi cùng Khấu thị, hai người nhìn nhau một chút rồi cùng gật đầu.

Khấu thị lập tức rút ra khăn tay, thở dài trước mặt một đám nữ quyến, sau đó giả vờ nói với Lưu thị: “Ai biểu muội, vị trưởng nữ của ngươi thật đúng là lợi hại, từ sau khi nàng vào cửa, không ít lần đối chọi gay gắt với ta. Ta cũng không biết nên ở chung với nàng như thế nào, lát nữa ngươi gặp nàng, nhưng phải khuyên nhủ nàng đó nha. Cho dù nàng không gả vào công phủ thì chúng ta cũng không phải là quan hệ chị em dâu, nàng được xem là cháu gái của ta, ta muốn ở chung với nàng thế mà, chỉ là tính tình của đại cô nương nhà ngươi, thật sự là hơi cao ngạo đó.”

Lưu thị liếc mắt nhìn những nữ quyến còn lại ở đây, giọng của Khấu thị không cao cũng không thấp, vừa vặn có thể khiến các nàng có thể nghe rõ ràng.

Nhìn thấy những nữ quyến này đã dựng thẳng lỗ tai lên, Lưu thị cũng thêm dầu vào lửa: “Biểu tỷ nói rất đúng, tính tình của kế nữ của ta cao ngạo một chút, nói chuyện không dễ nghe chút nào, cũng không khoan dung với người khác nữa. Nàng như vậy không phải do ta không còn cách giáo dục đâu, cô nương được thương nhân buôn muối nuôi lớn vẫn có phần khác biệt so với tiểu thư thế gia trong kinh thành.”

Khấu thị và Lưu thị lại ngươi một lời, ta một câu nói rất nhiều về Thẩm Nguyên.

Khấu thị vừa nói xong, còn giả vờ rơi vài giọt nước mắt, khóc thút thít.

Bà vừa khóc, nữ quyến bên cạnh muốn khuyên bà vài câu.

Ai ngờ Khấu thị còn chưa kịp thêm mắm thêm muối được mấy câu thì giọng nói vang dội của Kiều phu nhân liền truyền đến từ ngoài sảnh nữ.

Bà xuất thân từ gia đình quân đội, tính tình cũng hiếu thắng hơn một chút.

Sau khi vào trong sảnh, không thèm lịch sự với Khấu thị, đi lên liền trách mắng: “Tam phu nhân, hôm nay là yến tiệc của Dung tỷ nhi, ngươi ở đó mà khóc sướt mướt thì thành thể thống gì nữa?”

Mấy câu đe dọa này quả thực làm mấy vị phu nhân ở đây đều hoảng sợ.

Trong số nữ quyến ở đây, Kiều phu nhân là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, Khấu thị là nhị phẩm cáo mệnh phu nhân, vả lại phu quân của Kiều phu nhân còn là Đô úy trung quân Kiều Phổ nắm giữ quyền lực quân đội, bất kể là ở phương diện nào, Kiều phu nhân đều có thể áp đảo Khấu thị một đầu.

Khấu thị không lập tức mềm lòng, hỏi ngược lại: “Kiều phu nhân, đây chính là Lục phủ, không phải là chỗ để ngươi chỉ trỏ này nọ.”

Kiều phu nhân liếc bà một cái, rồi chọn một cái ghế ngồi xuống, cười lạnh một tiếng, nói tiếp: “Ta tốt xấu gì cũng là biểu tẩu của công gia các ngươi, hôm nay, ta phải nói vài câu chứ.”

“Ngươi…”

Khấu thị không nói nên lời, vội vàng dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ Lưu thị ở một bên.

Thì thấy viểu hiện của Lưu thị thực sự né tránh một lúc.

Bà lập tức hiểu được nguyên nhân, phụ thân của Lưu thị nhậm chức Đô đốc thiêm sự[3], mà phu quân của Kiều phu nhân Kiều Phổ là Đô đốc[4], cao hơn vài cấp so với quan giai của ông ta, và còn là cấp trên trực tiếp của phụ thân bà ta.

[3] Đô đốc thiêm sự là quan võ phụ tá việc văn thư, hành chính trật Tòng nhị phẩm. (Wikipedia)

[4] Đô đốc được xem là cấp bậc cao cấp nhất mà một sĩ quan hải quân có thể đạt được ở nhiều quốc gia. (Wikipedia)

Cái gọi là quan cấp cao đè chết người, ở trước mặt Kiều phu nhân, Lưu thị chỉ có thể nén giận, cũng không dám giúp Khấu thị nói đỡ được.

Kiều phu nhân đã đứng ở ngoài sảnh nghe hết những gì mà Khấu thị và Lưu thị quở trách Thẩm Nguyên, tính tình của nàng thẳng thắn, xưa nay điều hận nhất là mấy bà ba hoa thích quở trách người của nàng ở sau lưng.

“Tam phu nhân, ngươi nói ngươi đang yên đang lành phú quý ngày ngày không hết, cả ngày đều đi đâm chọt, nói mấy lời xấu về đệ tức của ngươi, rốt cuộc ngươi được lợi gì?”

Khấu thị nhất thời á khẩu không nói nên lời, bởi vì bà thật sự vừa quở trách Thẩm Nguyên trong sảnh nữ, lại nghe Kiều phu nhân lạnh nhạt một tiếng, mỉa mai nói: “Ta đã nhìn ra hết rồi, vì sao biểu đệ và đệ tức này lại trở nên kém cỏi như vậy ở trong giới thế gia trong kinh thành, thì ra tất cả đều do ngươi nói từng câu từng chữ. Tam phu nhân, ngươi rốt cuộc là có ý đồ gì đây?”

Nữ quyến ở một bên vẫn như cũ, nhưng họ đều đang say sưa nhìn Kiều phu nhân chất vấn Khấu thị.

Kiều phu nhân nói tiếp: “Năm đó có hôn sự giữa ngươi và Thủ phụ, nhưng chính ngươi muốn lui hôn với hắn mà, cũng đúng thôi, tiên Quốc công qua đời rồi, trong lòng ngươi mất cân bằng. Nhưng con đường này là do chính ngươi chọn, đừng đem sự không vui của mình chuyển đến trên người của người khác chứ.”

Lời này vừa dứt, Khấu thị cũng bị Kiều phu nhân vạch trần suy nghĩ không thể chịu đựng nhất của bà, lập tức giận dữ phản bác nói: “Kiều phu nhân, ta nể mặt ngươi, nhưng không cho phép ngươi nói tầm bậy tầm bạ ở chỗ này!”

Trong lòng các nữ quyến dần dần có tính toán, thì ra còn có mối quan hệ như vậy.

Vậy xem ra những gì Kiều phu nhân nói là thật rồi, bởi vì có mối quan hệ đó, Khấu thị là quả tẩu, nên càng ngày càng ghen tị với Thẩm Nguyên là chủ mẫu mới trẻ tuổi mà lại xinh đẹp, trong lòng bà không chừng cất giấu nhiều tâm tư đen tối lắm đây.

Xem ra chủ mẫu mới của công phủ này cũng không ít lần bị Khấu thị hắt nước bẩn nhỉ.

“Được rồi, yến tiệc của tiểu thư công phủ này cũng sắp bắt đầu rồi, chúng ta cũng phải rời khỏi sảnh nữ.”

Kiều phu nhân vừa dứt lời, mấy vị nữ quyến ở đây đều lục tục rời khỏi sảnh nữ dưới sự kêu gọi của nàng.

Để lại một mình Khấu thị, ngồi sụp trên ghế bành giống như chuột qua đường, tức giận đến mức cả người run rẩy.

——

Hải Đường Xuân Ổ.

Sau lễ cập kê, tất cả các nữ quyến đến phủ đều đang dùng tiệc, nhưng vì động tĩnh của thai nhi, Thẩm Nguyên và Bích Ngô đi tới Hải Đường Xuân Ổ cách sảnh nữ tương đối gần, muốn tránh mọi người để nghỉ ngơi một chút.

Hôm nay là lễ cập kê của Lục Dung, cũng làm cho Thẩm Nguyên nhớ lại chuyện cũ của nàng trong lễ cập kê bốn năm trước.

Lễ cập kê của nàng cũng giống như Lục Dung, không vui vẻ lắm, không phải bởi vì cha mẹ không ở bên cạnh, mà là ngày nàng làm lễ cập kê, cữu mẫu La thị đột nhiên phát hiện rằng nàng vẫn luôn qua lại với một người gọi là ngoại nam, tức là chuyện liên lạc với Vân tiên sinh trong kinh thành.

La thị vẫn muốn nàng sau khi cập kê sẽ định hôn cùng Đường Vũ Lâm, đương nhiên ngăn cản không chi nàng liên lạc với ngoại nam nữa.

Trong một năm từ mười lăm đến mười sáu tuổi, Thẩm Nguyên bị cữu mẫu kiểm soát rất chặt chẽ, sau đó cữu mẫu vì bệnh mà qua đời, nàng còn thử gửi phong thư đến địa chỉ cũ, nhưng không nhận được hồi thư của Vân tiên sinh nữa.

Nhớ lại chuyện cũ, trong con ngươi của Thẩm Nguyên không tự chủ được liền lộ ra vài phần bi thương.

Khoanh tay đứng một bên hành lang.

Đúng lúc Lục Kham đi qua Xuân Ổ Hải Đường, thấy Thẩm Nguyên hôm nay có thể nói là trang phục nghiêm trang, rất có phong thái sắc nước hương trời.

Hắn ta nhớ lại một vài chi tiết trong cuộc đời của Thẩm Nguyên, nàng là một nữ tử không thích trang điểm đậm, bởi vì các đường nét trên khuôn mặt của nàng vốn đã rất thanh tú, làn da cũng trắng nõn không tì vết, không ngờ khi trang điểm hơi đậm cũng đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Lục Kham thấy xung quanh không có người, liền muốn chủ động đến gần Thẩm Nguyên, nói với nàng vài câu.

Cho dù là lấy thân phận hiện tại, hắn ta cũng muốn tìm chút cơ hội để tiếp xúc với nàng.

Nhưng không ngờ hắn ta vừa định đi ra khỏi hành lang, Lục Chi Quân đã từ bên cạnh cổng vòm nguyệt đi tới bên cạnh Thẩm Nguyên.

Sắc mặt Lục Kham cứng đờ, liền chọn một cột gỗ lim để trốn đi.

Dưới sự ra hiệu của Lục Chi Quân, Bích Ngô và Huệ Trúc đều lui ra ngoài, để lại không gian cho hai phu thê này.

Lục Chi Quân ngồi trên ghế đá đối diện Thẩm Nguyên, đưa tay gạt chuỗi hạt châu đang rơi xuống trên mũ của nàng.

Sau khi âm thanh va chạm giữa hạt châu vang lên, Lục Kham nhìn trộm Lục Chi Quân và Thẩm Nguyên hòa hợp với nhau, chỉ cảm thấy thái độ của Ngũ thúc đối với Thẩm Nguyên rất dịu dàng, không giống như hắn ta tưởng tượng, sẽ biểu hiện sự nghiêm khắc của người lớn tuổi.

Tư thế ngồi của hai người đều tùy ý một chút, khung cảnh ở nơi Hải Đường Xuân Ổ này cũng yên tĩnh hơn.

Nếu không, Lục Chi Quân mặc công phục phi bào, Thẩm Nguyên còn mặc trang phục cao quý của cáo mệnh phu nhân, còn có thể trực tiếp tìm họa sĩ cung đình vẽ chân dung.

Khi quan lớn của Kỳ triều đạt tới quyền lực nhất định, họ sẽ tìm họa sĩ để vẽ bức tranh cho mình và phu nhân của bọn họ, các quan lớn sẽ mặc quan phục hoặc y phục được ban thưởng, mà nếu phu nhân có cáo mệnh thì sẽ mặc bộ áo sam tay đỏ rất phức tạp đó.

Nhưng nhìn chung, nam tử bình thường có thể có quyền lực như Lục Chi Quân sẽ phải năm mươi tuổi.

Chưa kể Lục Chi Quân và Thẩm Nguyên cực kỳ trẻ, dung mạo đều là thuộc hàng xuất sắc nhất.

Lục Kham thấy Lục Chi Quân lại nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Nguyên vào trong lòng bàn tay một lát.

Hình dáng tay của hai người cũng chênh lệch rất lớn, mu bàn tay của Lục Chi Quân chỉ thấy xương rõ ràng, cũng rộng hơn tay Thẩm Nguyên rất nhiều.

Mà làn da của Thẩm Nguyên quá trắng, trong khi nước da của Lục Chi Quân là nước da của một người bình thường, cho nên có sự khác biệt về màu sắc của hai bàn tay này.

Động tác của Lục Chi Quân trông có vẻ không chút để ý, nhưng vô hình trung thể hiện vẻ chiếm hữu và khống chế cực kỳ đối với Thẩm Nguyên.

Nhìn tư thê thân mật này của Lục Chi Quân và Thẩm Nguyên, trong lòng Lục Kham rất khó chịu, lờ mờ có một cơn đau âm ỉ, nhưng hắn ta lại không muốn rời khỏi nơi này.

Lục Chi Quân buông tay Thẩm Nguyên ra, nói: “Theo ta trở về đi, nàng bận lâu như vậy, cũng nên nghỉ ngơi rồi.”

Thẩm Nguyên dịu dàng ừ một tiếng.

Sau khi hai người đứng dậy, Lục Chi Quân khoác chiếc áo choàng lông chồn trên người mình lên người mỹ nhân.

Thân thể Thẩm Nguyên đột nhiên ấm lên, nàng cũng bị mùi hương gỗ thông quen thuộc và lạnh lẽo mạnh mẽ quấn lấy, nàng co mình trong chiếc áo lông chồn màu mực của nam nhân, được bọc trong một mảng lớn màu đen, làm nổi bật khuôn mặt phù dung dịu dàng và trắng nõn của nàng.

Lục Chi Quân cao hơn Thẩm Nguyên rất nhiều, cho nên sau khi khoác áo choàng lông chồn lên người Thẩm Nguyên, vạt áo đương nhiên bị kéo dài xuống đất.

Đây rõ ràng là một bộ y phục nam tính uy nghiêm, nhưng mặc vào người Thẩm Nguyên lại hoàn toàn thay đổi hương vị.

Trên tóc nàng vẫn đội mũ Loan Phượng, khuôn mặt nhìn càng lúc càng nhỏ, khi bị Lục Chi Quân nhìn chằm chằm, nàng đương nhiên lộ ra một chút thẹn thùng, cho nên Thẩm Nguyên hơi hạ đôi mắt nhu tình như nước xuống.

Bộ y phục nàng đang mặc, thật đúng là…

Lục Chi Quân không biết nên hình dung Thẩm Nguyên giờ phút này như thế nào, lời thốt ra từ giọng nói hùng hậu và trầm thấp một tiếng: “Yếu đuối.”

Thẩm Nguyên nghe xong, không khỏi hơi trợn to hai mắt.

Nàng thật sự nghi ngờ trong đầu Lục Chi Quân, không có nhiều từ có thể dùng để miêu tả nữ tử à.

Hắn chỉ biết nói một từ yếu đuối, còn suốt ngày treo từ này ở trên miệng.

Thẩm Nguyên không biết mình đã làm gì, sao lại bị Lục Chi Quân trách móc yếu đuối thế, rồi nàng âm thầm nắm chặt tay thành nắm đấm.

Lần thứ hai ngước mắt nhìn Lục Chi Quân, trong mắt cũng khó tránh khỏi chứa đựng sự uất ức.

Lục Chi Quân nhìn ra sự khác thường của Thẩm Nguyên, ánh mắt nhìn nàng trở nên sâu hơn rất nhiều, đôi mắt phượng nhìn như lúc nào cũng ra vẻ nghiêm khắc, dò xét, nhưng không có vẻ uy hiếp nào.

Mặt trời vào buổi trưa là nhiều nhất.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Thẩm Nguyên khó có cơ hội nhìn kỹ khuôn mặt của Lục Chi Quân.

Đôi mắt phượng của hắn tinh xảo, độc nhất vô nhị, nhìn hắn gần như vậy, có cảm giác mày rậm.

Các đường nét trên khuôn mặt của Lục Chi Quân cũng rất tinh xảo và lập thể, gương mặt hắn lạnh lùng và kiên định, nhưng cũng không mất đi vẻ đẹp thường thấy, khóe mắt đuôi lông mày còn thấm đẫm khí chất trưởng thành được lắng đọng trong nhiều năm.

Người ngoài vừa nhìn Lục Chi Quân thì sẽ nghĩ đến hắn là Trấn quốc công, là Thủ phụ đế sư đương triều.

Chỉ nghĩ đến địa vị, quyền lực của hắn.

Bỏ qua những thứ này, Thẩm Nguyên không thể không thừa nhận, quan nhân của nàng thật sự là một nam tử rất tuấn tú.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi xuống những tuyết mỏng phủ lên mái ngói.

Lục Kham không nghe thấy hai người nói gì, nhưng có thể cảm thấy Lục Chi Quân và Thẩm Nguyên hình như đang cãi vã.

Hắn ta tận mắt nhìn thấy Lục Chi Quân nâng cằm Thẩm Nguyên lên, lập tức muốn nghiêng người hôn nàng, nhưng Thẩm Nguyên lại quay mặt đi, khiến hắn nhào vào khoảng không.

Lục Chi Quân không quay mặt nàng lại nữa, cũng sợ tay mình to, sẽ để lại vết hằn trên cằm nàng.

Nhưng đột nhiên dùng bàn tay to nắm lấy gáy Thẩm Nguyên, tay kia thì nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng, để nó đặt bên cạnh đai ngọc bên hông hắn, không cho phép nàng trốn thoát.

Thẩm Nguyên giống như bị hắn nắm lấy bảy tấc, không dám nhúc nhích chút nào, nhưng nàng cảm thấy hơi thở của Lục Chi Quân đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút vẻ xâm lược.

Ở khúc rẻ hành lanh, Lục Kham đã tận mắt nhìn thấy Lục Chi Quân có vẻ độc đoán trói buộc Thẩm Nguyên, hắn cách cái bụng nhô lên của nàng, vừa dùng bàn tay nắm lấy gáy nàng, vừa nghiêng người hôn nàng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lục Kham không khỏi trợn to hai mắt.

Tuy rằng kiếp này Thẩm Nguyên đã gả cho Lục Chi Quân, nhưng khi Lục Kham nhìn thấy hai người thân mật, cảm thấy trong lòng đau đớn không rõ, đồng thời vẫn có cảm giác khó hiểu, bị người ta xơ tái mất rồi.

__________________________

Tác giả muốn nói: Nô nhi Can Đô Ty là Hắc Long Giang ngày nay.

Thật ra Quân thúc nhìn thấy Lục Kham, hắn vẫn là thúc thúc xấu xa quen thuộc của các ngươi, chương tiếp theo là bữa tiệc sinh nhật của Khấu thị.

[2] Vai mây:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play