Sau khi hai người rời đi, người của Thái Thường Tự đến thu dọn xác của An Khánh Đế, cũng chuẩn bị tất cả việc mai táng. Đế vương tấn thiên cần đánh chín tiếng chuông chiêu cáo. Bọn họ rời đi không lâu, liền nghe thấy tiếng chuông nặng nề vang vọng thâm cung, Tiêu Chỉ Quân không quay đầu lại, nắm tay An Trường Kha chậm rãi đến cung Thái Hậu.

Bọn họ không dùng xa giá, không nhanh không chậm đi qua bao nhiêu cung điện, đi tới cung Thái Hậu.

Lúc này tiếng chuông đã ngừng, Triệu Thái Hậu ngồi ngay ngắn trên điện, kiệt lực duy trì thể diện. Hoàng Hậu ngồi dưới bà, sắc mặt tiều tụy, hốc mắt sưng vù. Trong cung điện to lớn, giờ chỉ còn lại hai vị nữ chủ tử tôn quý này, cùng hai lão ma ma hầu hạ bên cạnh.

Khi hai người Tiêu Chỉ Quân đến, tướng sĩ canh giữ ở cửa đồng thời hành lễ. Thanh âm truyền vào trong điện, nếp nhăn trên mặt Triệu Thái Hậu sâu thêm vài phần.

Bà nhìn thê thê hai người sóng vai đi tới, biểu tình nháy mắt hối hận. Tại nơi này hai năm trước, hai người còn phải cung kính quỳ xuống hành lễ với bà, cẩn thận nghiền ngẫm suy nghĩ của bà. Hai năm sau thời thế đổi thay, thân phận địa vị hai bên cũng thay đổi, bà bị người ta quản chế, thậm chí còn phải hao hết tâm tư vạch một con đường sống cho bản thân. Trước đây bà chưa bao giờ nghĩ đến, nhiều năm trù tính, cuối cùng lại để đôi thê thê mà mình không để vào mắt này hái trái ngọt.

Khi tiên đế còn sống, bà là Hoàng Hậu trung cung địa vị cao quý, sinh con dưỡng cái cho tiên đế, không hậu phi nào vượt qua được bà. Sau này An Khánh Đế đăng cơ, tuy bình thường vô năng, nhưng như thế càng dễ dàng khống chế. Triệu gia che trời, bà ở hậu cung hô mưa gọi gió, mấy chục năm thuận gió xuôi nước, là Hoàng Thái Hậu cao cao tại thượng.

Không ngờ cuối cùng lại thành cá trên thớt người khác, ngay cả sống chết cũng bị người khống chế.

"Các ngươi tới rồi."

Triệu Thái Hậu nâng mắt, mặc dù đã tới giờ khắc này cũng kiệt lực duy trì tôn quý cùng thể diện. An Khánh Đế đã chết, cục diện triều đình hỗn loạn, bà cảm thấy Tiêu Chỉ Quân vẫn cần bà và Triệu gia, nên không cần quá khom lưng uốn gối, lời nói cử chỉ vẫn mang vài phần cao cao tại thượng thuộc về trưởng bối.

Tiêu Chỉ Quân ngước mắt nhìn bà, biểu tình của Triệu Thái Hậu vẫn như xưa, ngồi trên cao, tay cầm phật châu, như bồ tát không vui không buồn quan sát chúng sinh. Khi nhỏ, mỗi lần Tiêu Chỉ Quân thấy bà, trong lòng luôn lo sợ. Nhưng nhiều năm sau nhìn lại, cảm thấy khuôn mặt bà không có chút từ bi, có chỉ đầy tính toán cùng khắc nghiệt.

Dù đến hoàn cảnh thế này, bà vẫn muốn nắm giữ lợi thế cùng tính toán còn sót lại. Chỉ tiếc chủ nhân của ván này đổi thành Tiêu Chỉ Quân, mà Tiêu Chỉ Quân không muốn tiếp tục ván cờ này.

Nàng không đáp lời Triệu Thái Hậu, cũng không hành lễ thỉnh an, chỉ bình tĩnh thông báo cho bọn họ: "Phụ hoàng chết trong tay Tiêu Kỳ Án, Thái Thường Tự đã chuẩn bị lễ tang. Thái Hậu và Hoàng Hậu, cũng nên có một chỗ đi thôi."

"Chỗ đi" này là chỗ nào không cần nói cũng biết.

Triệu Thái Hậu run lên, theo bản năng nắm chặt phật châu, nỗ lực duy trì bình tĩnh nói: "Ngươi bức tử hoàng đế, giờ lại muốn bức tử ai gia và Hoàng Hậu sao? Ngươi kế vị danh không chính ngôn không thuận, nếu không có ai gia giúp đỡ, chẳng lẽ không sợ thế nhân lên án sao?"

"Thái Hậu nói sai rồi." Tiêu Chỉ Quân nhàn nhạt nói: "Là Tiêu Kỳ Án giết cha soán vị, có liên quan gì đến ta? Phụ hoàng tấn thiên, Hoàng Hậu thẹn trong lòng, tuẫn táng theo tiên đế. Mà Thái Hậu tuổi tác đã cao, bi thương quá độ chết bệnh...... Thế nhân sẽ lên án ta thế nào?"

"Những đứa con của phụ hoàng hiện tại phù hợp với ngôi vị, chỉ còn lại mình ta, danh chính ngôn thuận kế thừa đế vị, ai dám dị nghị?"

Mỗi một câu nàng nói ra, sắc mặt Triệu Thái Hậu liền trắng đi một phần, chờ nàng nói xong, sắc mặt đã trắng bệch mà tê liệt ngồi trên tháp, lẩm bẩm nói: "Ngươi ác hơn phụ hoàng ngươi rất nhiều, ngươi muốn làm gì Triệu gia? Môn sinh của Triệu gia trải khắp triều đình cùng các nơi, nếu ngươi đuổi tận giết tuyệt, không sợ khiến lòng thần tử rét lạnh, không còn người để dùng sao?"

"Triệu gia cấu kết phế Thái tử mưu nghịch, hành thích vua soán vị, theo luật...... đương nhiên là chém cửu tộc. Vây cánh của Triệu thị, chẳng qua là một đám sâu mọt kết bè kết cánh, giữ lại cũng chỉ chiếm chỗ, chết không đáng tiếc. Ta đã có cách ứng phó, Thái Hậu không cần lo lắng." Triệu Thái Hậu bị nàng làm cho á khẩu không trả lời được, trước đó chuẩn bị đủ loại lý do đàm phán thế nhưng không sử dụng đến.

Bình tĩnh xem xét, nếu Triệu Thái Hậu trong hoàn cảnh của nàng, tất nhiên cũng sẽ làm vậy. Nếu không phải Tiêu Chỉ Quân là địch nhân của bà, có lẽ bà sẽ vỗ tay tán thưởng một tiếng tốt. Vì quân quyền tàn nhẫn độc ác, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.

Phật châu trên tay bà đứt ra, từng hạt từng hạ rơi xuống mặt đất, vang lên tiếng khó chịu, Triệu Thái Hậu suy sụp, nhắm mắt thấp giọng nói: "Thắng làm vua thua làm giặc, có lẽ đây là mệnh của ai gia......" Đã nhận mệnh rồi.

Hoàng Hậu bên cạnh bà lại không nhạy bén như vậy, không muốn nhận mệnh. Tiêu Chỉ Quân nói dăm ba câu liền quyết định sống chết của nàng, the thé nói: "Ta là Hoàng Hậu trung cung, Hoàng Thái Hậu sau này, ngươi không thể giết ta!"

Tiêu Chỉ Quân chỉ tới thông báo cho họ, không để ý tới Hoàng Hậu đang phản kháng, thậm chí ánh mắt cũng thiếu tôn trọng. Đã nói xong điều nên nói, nắm tay An Trường Kha xoay người rời đi. Hoàng Hậu thấy thế muốn nhào lên ngăn cản, lại bị tướng sĩ tiến vào cản lại.

Trong tay tướng sĩ kia còn nâng hai dải lụa trắng, không tốn nhiều thời gian, Hoàng Hậu từ cuồng loạn trở nên dần yên lặng.

—— sau khi An Khánh Đế băng hà, Hoàng Hậu và Thái Hậu cũng đi theo.

Thời khắc triều đình thay áo mới toàn bộ, trên đường hoàng cung một mảnh yên lặng, ngẫu nhiên có tướng sĩ tuần tra đi qua, tiếng bước chân cũng cố tình thả nhẹ.

An Trường Kha nghiêng mặt nhìn Tiêu Chỉ Quân, nhẹ giọng nói: "Muốn đến cung của mẫu phi xem không?"

Đời trước, An Trường Kha từng ở Tê Ngô Cung, nơi đó không chỉ có ký ức của Tiêu Chỉ Quân và Lệ tần, cũng có ký ức chỉ thuộc về nàng. Hiện giờ địch nhân đã bị loại bỏ, cũng là lúc đi xem.

"Được."

Vì thế hai người vòng đến hướng Tê Ngô Cung. Tê Ngô Cung ở vị trí hẻo lánh, đã từng không khác lãnh cung. Sau khi Lệ tần chết, đã hoang phế hồi lâu. Trước cửa cung cỏ dại mọc um tùm, trên cánh cửa treo mạng nhện. An Khánh Đế thấy nơi này không lành, cung nhân cũng lười quét tước.

Tiêu Chỉ Quân tiến lên đẩy cửa cung, đợi tro bụi đổ rào rào hết, mới gọi An Trường Kha tiến vào. Trong cung điện tối tăm, cũng may sắc trời đang sáng, sau khi cánh cửa rộng mở, cũng có thể thấy rõ bên trong.

Trước đây, khi Lệ tần qua đời, vì ghét bỏ người chết không may mắn, sẽ ảnh hưởng Thái Hậu cùng hoàng đế, đồ đạc trong Tê Ngô Cung gần như bị thiêu hủy toàn bộ, cơ hồ không để lại cái gì. Hiện giờ trong điện không tính là trống không, nhưng cũng hiện ra tia trống trải

Tiêu Chỉ Quân đảo qua cung điện rách nát, ánh mắt có chút hoài niệm, nàng chỉ vào một chiếc cửa sổ trong chính điện nói: "Trước đây mẫu phi thường ngồi ở đây khâu vá xiêm y cho ta. Nàng xem, những màn che lớn trong điện đều ngắn một đoạn, đó là vì bị mẫu phi xé đi, làm áo giữ ấm cho ta."

Cực khổ ngày xưa, nhiều năm sau nhớ lại, lọc đi đau khổ cùng chua chát, chỉ còn lại ấm áp cùng nhớ thương.

An Trường Kha nhìn theo hướng ngón tay nàng, nhìn thấy cửa sổ quen thuộc, bỗng cười cong đôi mắt, nhẹ giọng phụ họa: "Nơi này ánh sáng tốt, mở cửa sổ, còn có thể nhìn thấy hoa viên nhỏ đằng trước, cảnh sắc cũng không tệ. Nếu đổi là ta, cũng sẽ thích nơi này."

Đời trước khi An Trường Kha vào Tê Ngô Cung, Tê Ngô Cung đã sớm sửa chữa hoàn toàn. Khi đó nàng cách lòng Tiêu Chỉ Quân, không muốn cuốn vào tranh đấu của tiền triều, chủ động tránh lui, suốt ngày ở Tê Ngô Cung đóng cửa không ra, nhàn rỗi không có việc gì, cũng thích ngồi dưới cánh cửa đó đọc sách uống trà.

Tiêu Chỉ Quân không hiểu thâm ý trong lời nàng, lại dẫn nàng vào nội điện, trong nội điện còn sót lại một chiếc giường gỗ khắc hoa, mép giường còn sót lại hai mảnh màn che phủ đầy bụi bặm.

"Trước khi ta 6 tuổi, vẫn luôn ngủ cùng mẫu phi ở đây. Khi đó Tê Ngô Cung không có mấy cung nhân, đồ để chiếu sáng cũng ít, mỗi khi tới tối, trong cung điện to lớn u ám, lại có ánh đèn lắc lư, ta rất sợ, nên vẫn luôn quấn lấy mẫu phi không chịu đến thiên điện ngủ."

Nàng nói cực nhẹ mà khẽ cười: "Nhưng khi đủ 6 tuổi, mặc kệ ta quấy nhiễu thế nào, mẫu phi đều kiên trì muốn ta ngủ một mình ở thiên điện."

An Trường Kha nỗ lực tưởng tượng, nhưng không thể tưởng tượng ra bộ dáng Tiêu Chỉ Quân quấn lấy mẫu phi làm nũng không chịu đến thiên điện ngủ.

Hai người nắm tay, đi quanh cung điện rách nát trống vắng này, Tiêu Chỉ Quân sẽ ngẫu nhiên nhớ lại ít chuyện cũ, hoặc ấm áp hoặc chua xót, đều không e dè nói cho An Trường Kha. Chờ hai người dạo xong ra ngoài, đã là lúc chạng vạng.

Ánh nắng chiều như lửa, chiếu đỏ nửa không trung. Mặt trời lặn dưới chiều tà, cung điện bị lãng quên càng tịch liêu. Thâm cung thăm thẳm, trăm ngàn cung điện, chỉ sợ chỉ có nơi này cất giấu hỉ nộ bi hoan khi nhỏ của Tiêu Chỉ Quân.

An Trường Kha nói: "Không bằng tìm người tới sửa chữa một phen, sau này chúng ta có thể ở nơi này. Trồng hoa cỏ ở hoa viên nhỏ đằng trước, lại đưa xích đu mà người làm tới......"

Kỳ thật Tê Ngô Cung ở vị trí hẻo lánh, không thích hợp với cuộc sống hàng ngày ở cung điện. Nhưng An Trường Kha cảm thấy, ngày sau thâm cung to lớn này là nơi ở của cả nhà bốn người bọn họ, tùy hứng một chút cũng không sao.

Mà Tiêu Chỉ Quân cũng tán đồng ý kiến của nàng, thấp giọng đồng ý.

***

An Khánh Đế băng hà, bãi triều bảy ngày.

An Khánh Đế tại vị hơn hai mươi năm, ngu ngốc vô năng, hoang dâm vô đạo, lúc sống vô công. Khi Thái Thường Tự định ra thụy hào* đã tốn không ít tâm tư, mới miễn cưỡng lấy mấy cái thích hợp, nhưng lúc trình lên cho Tiêu Chỉ Quân chọn, đều không được đồng ý.

(*Thụy hào: sau khi vương, công, khanh, những người có địa vị cao chết đi, sẽ y theo hành động khi còn sống để đặt danh hiệu)

Cuối cùng Tiêu Chỉ Quân tự mình nghĩ ra thụy hào "Dương".

Bạc tình bạc nghĩa là "Dương", vi phạm ý trời khắc nghiệt với bá tánh là "Dương", tham công lười biếng triều chính cũng là "Dương".

Dương giả, cũng như hôn quân.

Thái Thường Tự khanh nhìn Tiêu Chỉ Quân định ra thụy hào mà hung hăng lau mồ hôi lạnh, nhưng không có lá gan khuyên bảo, chỉ có thể cắn răng dùng.

Vì Tiêu Kỳ Án mưu nghịch bức vua thoái vị, trong thành Nghiệp Kinh một mảnh tiêu điều, tiền triều khó tránh bị liên lụy. Chuyện gấp phải tòng quyền, tang lễ của Dương Đế cũng đơn giản, không phô trương khắp nơi. Tiêu Chỉ Quân là công chúa kế vị còn lại của Dương Đế, sau bảy ngày phù linh, đưa quan tài của Dương Đế vào đế lăng đã sớm được xây dựng hạ táng. Mà Triệu Hoàng Hậu tuẫn táng theo tiên đế, nhưng vì Triệu gia mưu phản, phế vị trí Hoàng Hậu, tước phong hào, vẫn chưa hạ táng vào hoàng lăng.

Bận rộn nửa tháng, mọi chuyện liên quan đến Dương Đế cũng chôn cất theo ông, kế tiếp, là sự khởi đầu của tân đế.

Bắc Chiến Vương Công Chúa chiến công rực rỡ, bắt nghịch tặc, diệt phản loạn, được lòng dân hướng về, sau khi Thái Thường Tự tế cáo thiên địa tổ tông, danh chính ngôn thuận kế thừa đế vị.

Mùng 9 tháng 9, trùng dương, Bắc Chiến Vương Công Chúa tế thiên phong thiện ở Thái Sơn.

15 tháng 9, Thái Thường Tự ban bố chiếu thư của tiên đế. Bắc Chiến Vương Công Chúa cử hành đại điển đăng cơ ở Sùng Chính Điện. Tân hoàng đăng cơ, đổi quốc hiệu Xương Thuận, đại xá thiên hạ.

Sau đại điển đăng cơ, mở lại triều hội. Tiêu Chỉ Quân đội mũ thiên tử, mặc  kim long bào, trong tiếng xướng cao vút của thái giám tổng quản, ngồi trên long tọa, được đủ loại quan lại triều bái.

Lúc sau, bắt đầu đao to búa lớn xử lí mọi việc trong triều, Triệu gia và vây cánh đứng mũi chịu sào.

Qua hai triều đại, Triệu gia thành cây lớn rễ sâu trong triều, vây cánh môn sinh trải rộng trong triều cùng các nơi, có thể nói là rút dây động rừng. Lúc trước Triệu Thái Hậu muốn coi đây là lợi thế tính toán một con đường sống cho bản thân, nhưng mà Tiêu Chỉ Quân không có chút nương tay.

Triệu gia chém cửu tộc, trảm hết nam đinh, nữ quyến sung làm quan nô, muôn đời muôn kiếp không được thi làm nữ quan. Còn vây cánh của Triệu thị, sau khi Đại Lý Tự xác minh tội danh, cách chức lưu đày không chút lưu tình.

Ngắn ngủi mấy ngày, quan viên trên triều đình ít đi hơn nửa, quan viên còn lại cũng cảm thấy bất an.

Mấy ngày này, máu người Triệu gia nhuộm đỏ gạch xanh ở hồng ngọ môn.

Cũng có không ít quan viên cảm thấy Tiêu Chỉ Quân quá tàn ác, không phải quân vương nhân từ. Nhưng thủ đoạn của nàng quá thiết huyết tàn nhẫn, nhất thời không có ai dám giáp mặt phản đối. Mà nhóm công thần có lá gan phản đối, đều thống nhất thái độ, mặc kệ không nói.

Tiêu Chỉ Quân trên long tọa biểu tình lạnh nhạt, mũ thiên tử che khuất mặt mày, càng thêm vẻ uy nghiêm. Nàng từ trên cao nhìn xuống thu hết thần sắc của các đại thần trên triều đình vào mắt, nhưng không tính làm quân chủ nhân từ theo yêu cầu của bọn họ.

Chinh chiến sa trường mười năm, nàng học được đánh giết địch thế nào. Trên chiến trường, nhân từ với địch, là tối kỵ của nhà binh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play