Di Thiên dựa người vào kệ sách,  nhu thuận im lặng xem hình ảnh không ngừng chuyển động, sống động đến từng milimet, phim "hai người đóng và nhiều người xem" này rất được ưa chuộng, đương nhiên cô cũng không ngoại lệ. Lúc trước chỉ toàn được học qua phim ảnh, tiểu thuyết này nọ lọ chai, bây giờ có full HD không cắt bớt, cô cũng phải xem cho kĩ để rồi học tập kinh nghiệm chứ nhỉ?

Qua 1p...

"Sao nó nhìn có vẻ đau thế nhở? Nhưng mà...nhìn mặt của Dĩ Hòa Mạt giống hưởng thụ hơn ấy"

Qua 2p...

"Tên khốn kia có biết con gái người ta đau lắm không? Nhẹ một chút thì chết à?"

Qua 3p...

"Sao con bé càng la đau thì tên đó càng hăng vậy? Đồ suy nghĩ bằng nửa thân dưới...Chết tiệt!".

Qua 4p...

"Đệch, chúng mày rốt cuộc một đứa la đau một đứa lo đâm đến khi nào mới xong đây hả?"

Khụ...khụ...do lỗi kĩ thuật, quá bức xúc vì trình trạng trì trệ của phim, mỗ nữ nhân nào đó lỡ tay đập vào kệ sách, hàng sách dài dài rất không nể mặt mà đồng loạt rơi vào phim trường, đập thẳng vào lưng tên đàn ông đang hì hục như con trâu, cuối cùng hắn ngã xuống đè lên người mĩ nhân như hoa như ngọc phía dưới.

Thôi xong bà rồi!!! Đi rình còn để bị phát hiện!!!

-Aaaa...đừng...sâu quá...đau...

-Đứa nào?

Tên đàn ông tức giận quát lên,  trừng mắt nhìn sang kệ sách bên cạnh, nửa thân dưới vẫn không có dịch chuyển, vẫn đang cố gắng hoàn thành tốt công việc dang dở. Nói thật thân thể mê người này như thế nào cũng không đủ, đã làm không biết bao nhiêu lần vẫn cứ sảng khoái như lần đầu. Tên đàn ông gia tăng tốc độ để kết thúc sớm trận đấu, đợi đến lúc hắn thu binh thì Di Thiên cũng đã cao chạy xa bay !!!

Di Thiên vươn vai, hít thở không khí trong lành, đuổi hết mọi hình ảnh cấm trẻ em vừa nãy đi chỗ khác. Tuy biết đó là hành động bản năng nhưng...nhìn nó rất đau a~. Cho nên, Di Thiên oanh liệt tuyên hệ "Sau này tuyệt không làm chuyện đó, năn nỉ hay ép buộc cũng vô dụng"... =))

-Di Thiên!

Giọng nói quen thuộc vang lên, Di Thiên vui vẻ xoay người lại, chào đón Tôn Điệp Hạ bằng một nụ cười thật tươi, cô ấy bận đồng phục thể dục, trên vai còn quàng một cái khăn, mồ hôi chảy trên khuôn mặt, chắc hẳn cô ấy vừa vận động xong.

-Em đang định tìm chị đây.

-Ồ, chị hơi bất ngờ là em học ở đây đấy.

-Bị ép buộc...

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Tôn Điệp Hạ mời cô ăn một bữa, cô ban đầu còn từ chối nhưng dưới sự cứng rắn của Tôn Điệp Hạ, đành bỏ cuộc. Vừa gọi món ăn xong, Di Thiên đã thấy Dĩ Hòa Mạt vẻ mặt lo lắng đi tới bên này.

"Dọn dẹp chiến trường cũng thật nhanh quá đi"

Dĩ Hòa Mạt tươi cười chào Tôn Điệp Hạ một tiếng, rồi quay sang nhìn Di Thiên vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi. Di Thiên đương nhiên hiểu ý cô ta, giả vờ như có như không hỏi:

-Sao vậy? Có chuyện gì à?

Dĩ Hòa Mạt hốc mắt ửng đỏ, hai ngón tay chạm nhẹ, đôi chân thay đổi thành ><, ánh mắt không dám nhìn thẳng Di Thiên:

-Em...em nãy giờ có ghé qua thư viện không?

A! Biết ngay mà...

Di Thiên còn chưa kịp trả lời thì Tôn Điệp Hạ mỉm cười lịch sự:

-Nãy giờ em ấy ngồi đây trò chuyện với cô.

Dĩ Hòa Mạt cứng họng, cũng chẳng biết nên hỏi tiếp như thế nào. Đành vâng dạ rồi chào hai người. Cô ta tuy đã đi xa nhưng lâu lâu vẫn ngoái lại nhìn, lo lắng trong ánh mắt không hề che giấu. Cô ta chỉ biết là chuyện xấu mình làm đã bị phát hiện, nhưng người đó có phải Di Thiên không thì không biết được. Hỏi rõ tình hình thì vẫn hơn.

-Em có vào thư viện hả?

-Vâng, đúng lúc có kịch tình gây cấn xảy ra.

Di Thiên nửa úp nửa mở trả lời, cô đương nhiên biết Tôn Điệp Hạ sẽ hiểu, Dĩ Hòa Mạt đã nhìn thấy Chấn Phong, hơn nữa luôn luôn đối đầu với Y Nhã, cô ta há sẽ bỏ qua hắn? Cho nên chắc chắn hồ sơ thông tin của Dĩ Hòa Mạt đã nằm trên tay Chấn Phong, cùng với những chuyện tốt mà cô ta đã từng làm, Tôn Điệp Hạ cư nhiên sẽ biết.

-Em nên cẩn thận với cô ta.

-Em biết.

Di Thiên đọc tiểu thuyết cho nên rất rõ ràng, Dĩ Hòa Mạt này tuyệt đối không tầm thường. Vì bảo vệ Y Nhã mà Chấn Phong từng sai người ám sát cô ta, kết quả là bọn họ đều chết dưới váy mĩ nhân, đem lòng yêu thương cô gái ngây thơ, yếu đuối nhu nhược cần người bảo vệ này. Cuối cùng Chấn Phong phải hạ lệnh giải quyết âm thầm những tên đã thất bại đó.

Buổi học kết thúc, Di Thiên lên thẳng xe về nhà, cô sợ dây dưa thêm một phút lại có một đống chuyện phát sinh ra. Vừa mở cửa nhà, một thân ảnh đã lao vào người cô.

-Mẹ về, mẹ về...

Nhìn người đang ôm chặt mình cao hơn hẳn, Di Thiên đầu ba vạch hắc tuyến, Tử Duệ không hay biết một cái ôm chào đón "nhẹ nhàng" lại ép thiếu chút nữa gãy xương Di Thiên.

-Bố đang chờ mẹ đó.

Lại nữa! 

Di Thiên theo chân Tử Duệ vào nhà, vừa đi vừa trừng mắt nhìn y:

-Sao lại cùng  kêu hai người là bố. Bố chỉ có một thôi biết không?

Tử Duệ chớp chớp mắt, ngửa đầu như suy nghĩ gì đó, qua một lúc đôi mắt nai con ngây thơ vô (số) tội nhìn cô:

-Bố nào cũng là bố.

Di Thiên câm nín, hoàn toàn câm nín. Trẻ con bây giờ tư duy thật lôgic, suy nghĩ của bà già này không còn hợp thời nữa rồi a~. X xuất hiện trước mắt hai người, giọng điệu vui vẻ nói với Di Thiên:

-Đi học thế nào?

Di Thiên nhớ tới cảnh tượng quá sức sinh động đẹp đẽ kia, rùng mình một cái, phất tay trả lời hắn "Chẳng vui vẻ tẹo nào". X phì cười "Sau này tôi sẽ thường xuyên đến chơi với cô". Di Thiên hai mắt sáng lên, ném tâm tình phiền chán qua một bên, cười hì hì nhìn hắn "Quân tử nhất ngôn..." X rất nhanh tiếp lời " Tứ mã nan truy".

Hai người đồng thời bật cười, không khí thoáng chốc đã sôi động hẳn lên, nhưng trên đời luôn có nhiều điều bất ngờ, lúc nào cũng sẽ có nhân tố bí ẩn, điển hình như một tên nhóc to xác nào đó bị lãng quên ở một góc tường...

Tử Duệ : "Bố mẹ xấu xấu! Không để ý đến con" -Nói rồi khóc rống lên.

Di Thiên: "..."

X: "..."






Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play