Cô gái nằm trên giường tựa như đang ngủ, lông mi khẽ động, từ từ mở mắt ra, đôi mắt thanh tịnh, trong suốt đảo một vòng. Kim tiêm, máy đo huyết áp,...bệnh viện? Di Thiên bật dậy :"cái gì, bệnh viện?"

-Đã tỉnh?

Giọng nói trầm thấp, quyến rũ vang lên, cô đưa mắt nhìn sang, hiện lên trong mắt là hình ảnh người đàn ông trên chiếc xe lăng. Anh ta nhìn cô chằm chằm như muốn xuyên thấu tâm can.

Vết thương trên vai đã được băng bó cẩn thận, không còn đau nhức nữa. "Cảm ơn"- cô nhỏ giọng đáp.

-Cô ngủ suốt 2 ngày rồi!

Di Thiên một lần nữa đánh giá người đàn ông trước mắt này. Mặc dù ngồi xe lăng nhưng uy áp này tuyệt đối không tầm thường. Khuôn mặt này, địa vị này, khí chất này không thể không có sự giúp đỡ của bàn tay vàng truyền thuyết kia, dùng đầu ngón chân cũng có thể suy đoán ra. Ân, là nam chủ! Nhưng sẽ là ai trong số các nam chủ đây?

-À..này, anh có thể cho tôi biết tên không ?- Ít nhất cũng biết tên trước, rồi cô sẽ vận dụng 200% trí nhớ để biết thêm về vị đại nhân này, sau đó chuồn êm a. "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng", Di Thiên tự nhủ.

Anh ta vẫn y như phút ban đầu, tận lực chuyên tâm châm ngôn "im lặng là vàng", nhìn cô giống như điều cô vừa nói là điều ngu ngốc nhất vậy.

Ha!Đây là khinh bỉ công khai sao?

-Thật xấu hổ, tôi là Di Thiên, không thể kêu anh này, nọ hoài được đúng không?

Ông bà ta có câu: " Trước khi hỏi tên người khác phải khai báo tên mình" ,Di Thiên cô là người tận trung với nước, hiếu kính ông bà cho nên đương nhiên là phải học tập và làm theo tấm gương cố nhân.

Lại một ánh nhìn khinh thường bắn tới!

Di Thiên phát hỏa, cái quái gì vậy? Không nói thì thôi chứ thái độ kiểu gì thế? Hay là tên xấu quá đến nỗi không dám nói ra? Bà đây không tin tên của mi làm bà giật mình được đâu, tên gì bà chả nghe qua rồi.

-Sở Ngạo- Từng lời vàng ngọc chậm rãi phun ra.

-Ân, là Sở Ngạo... Vị soái ca này đúng là tích chữ hơn vàng!

-What? Cái gì? Sở Ngạo- Vâng, bà đây thực sự giật mình rồi.

Di Thiên ngước mặt lên trời, trợn tròn hai mắt, trong lòng như có một cơn lũ quét tới. Cô dám thề với trời và thề với lòng mình rằng : trong tác phẩm "Máu" không có nhân vật nào tên như vậy!! Cô nhìn hắn như muốn tìm ra sự đùa giỡn trong đó, nhưng không, hắn không có bất cứ thái độ gì, thực sự nghiêm túc. Không lẽ cô không xuyên sách? Sao lại trùng hợp như thế?

Khuôn mặt cô biến hóa không lọt khỏi tầm mắt Sở Ngạo, tên hắn đáng sợ như vậy? Biểu cảm của cô từ ngạc nhiên, sang đăm chiêu, rồi tới không thể tin được, cuối cùng kết cho hắn thái độ :"Anh là quái vật ở đâu chui ra vậy?".

-Vậy, vậy...Những người đứng đầu hắc bang ở khu vực này có phải là Chấn Phong, Mộc Linh, Từ Thịnh không?

Nếu hắn nói không cô lập tức cười to :" Xem đi, xem đi bà đây không xuyên sách, xuyên sách là chuyện phi lí, phi lí a haha!" Nhưng nỗi khổ của Di Thiên, ông trời nhìn không thấu, Sở Ngạo tặng cho cô cái gật đầu chắc nịch.

Di Thiên lệ rơi đầy mặt, vậy vị đại nhân nào trước mặt cô vậy? Boss cuối trong truyền thuyết? Nhìn anh ta chắc chắn là mafia có đẳng cấp, đẳng cấp cỡ nào mà tác giả không thèm đề cập tới luôn thế này?

Trong lúc cô đang không biết làm sao thì tiếng trống thúc giục lấp đầy cái bụng không đáy của mình vang lên, khuôn mặt xuất hiện một tầng ửng đỏ. Thật mất mặt! Sở Ngạo nhìn vẻ mặt kia, cười khẽ, xoay người trầm giọng phân phó :

-Mau chuẩn bị thức ăn.

Bên ngoài lập tức có tiếng vâng dạ, một khắc sau (15 phút) y tá đẩy phần ăn vào, cháo trứng, cháo cá, cháo thịt bằm, cháo thịt bò...khuôn mặt cô thiếu điều in nguyên chữ " Cháo" lên mặt, biểu cảm ngơ ngác ( nói thẳng ra là mặt ngu) nhìn Sở Ngạo.

-Cô bị bệnh- Vị soái ca nào đó thực bình tĩnh trả lời.

Không còn cách nào khác, cô nghiêng người qua, với lấy tô cháo thịt bò, nó có giá trị nhất trên bàn ăn này, Di Thiên ngu mới không chọn, cuộc sống lắm lúc phải lựa chọn sáng suốt a. Đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, cô đưa tay lên sờ cổ, trên cổ nhỏ trắng noãn xuất hiện một sợ dây chuyền màu đen, có những hạt nhỏ hình vuông đầu tròn, trên đó còn có khắc 1 chữ " Ngạo".

Thêm một biểu cảm ngơ ngác bay qua Sở Ngạo.

-Là Hoàng Dực tặng cô!

-Hoàng Dực? – tên nào nữa vậy?

-Là thằng nhóc cô cứu- Nói thì nói cũng không tặng cô vẻ mặt hòa hoãn, một mặt " người lạ chớ lại gần".

Di Thiên, cuộc đời 27 năm, chưa bao giờ mất tự tin như hôm nay, không lẽ cô đọc nhầm chữ "Dực" thành chữ "Ngạo", nhìn xuống lần nữa, có thể lấy cái thân già này ra cam đoan, chữ này là chữ "Ngạo", anh ta nói Hoàng Dực tặng mình cơ mà, rốt cuộc là sao???

-Dây chuyền đó là tôi thiết kế- Thấu hiểu vẻ mặt đen như đít nồi của ai đó, Sở Ngạo bồi một câu.

A! ra là vậy, người ta đã tốn công tặng, cô là người khoan dung, không thể từ chối lòng tốt của người ta được. Hơn nữa đây là trẻ con a.

-Sở tiên sinh! Tôi đây khi nào có thể rời đi?

Di Thiên tay vừa thổi cháo, vừa sẵn giọng hỏi

-Ngày mai tôi đưa cô xuất viện.

Ngay sau đó là một ánh mắt cảnh cáo bắn tới, đương nhiên cô hiểu ý nghĩa của nó.

-Anh yên tâm, tôi thề sẽ không nói với ai chuyện trên thuyền đâu- Vừa nói vừa đưa tay lên thề.

Sở Ngạo tựa tiếu phi tiếu nhìn cô : " Nếu cô nói ra thì cô cũng thành đồng phạm, nếu muốn, cô cứ việc khai báo..." sau đó còn tặng cho cô một nụ cười thực con mịa nó đê tiện " Tôi sẽ rất vui nếu như gặp lại cô trong ngục".

Di Thiên nghẹn giọng thiếu chút phun hết cháo ra ngoài. Người này, miệng lưỡi thật ghê gớm. Hừ! Tưởng bà đây sợ sao? Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.

Bạch Ưng đứng một bên nghe hết cuộc đối thoại, trong long khinh bỉ Sở Ngạo ngàn lần " Lão đại, rõ ràng sợi dây chuyền kia là ngài muốn tặng con gái nhà người ta, lại còn viện cớ. Tội nghiệp Hoàng Dực, nằm không cũng trúng đạn a"

Di Thiên một mực ăn cháo nóng hổi, không hề phát giác, khi tiếp nhận cái dây chuyền kia là lúc cô tự đóng gói mình cho giặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play