Một ngày nọ...

Tử Duệ nhào vào lòng Di Thiên oa oa khóc rống, y vòng tay qua ôm ngang hông cô rất chặt, còn mặt thì vùi vào ngực Di Thiên sụt sùi. Cô cũng không biết cái quái gì đang xảy ra, cũng không tiện cắt ngang mạch cảm xúc của y, chỉ đành mặc cho y ôm, vỗ vỗ tấm lưng đang run lên coi như an ủi.

Sở Ngạo từ trong phòng làm việc đi ra, vừa vặn thu hết cảnh tượng "thân mật" này vào mắt, ánh mắt bỗng dưng rét lạnh, cứ nghĩ đóng gói Tử Duệ cho Mục Hàn Dương là mọi chuyện được giải quyết, sao y còn quay về tranh vợ với hắn? Hắn giọng điệu không vui ra lệnh :

-Buông vợ tôi ra ngay!!! Ôm đã quá lắm rồi mà cậu còn dám dựa đầu vào ngực cô ấy?

Tử Duệ đang định thực hiện chuyên mục "tố cáo với nhà mẹ đẻ", lại nghe bố khó chịu trách mắng, y quay lại trừng mắt với Sở Ngạo, tuyệt không chịu thua nói :

-Con không được tại sao bố lại được? Hôm trước con rõ ràng thấy bố ở trên giường vùi mặt vào ngực mẹ, hơn nữa còn đè cả người lên người mẹ!!!

Di Thiên "..."

Sở Ngạo "..."

Sở Ngạo khóe miệng giật giật, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt khiêu khích liếc nhìn Di Thiên

"Bố mẹ là đang trùm chăn đánh nhau"

Di Thiên "..." Cái gì gọi là trùm chăn đánh nhau? Cô một chút cũng không hiểu rõ !!!

Di Thiên cực kì xấu hổ, chuyện riêng tư mà để người ngoài nhìn thấy thật đúng là hổ thẹn, phải cảm ơn trời vì lúc đó Tử Duệ không xông thẳng vào mà ngây thơ hỏi "Bố mẹ đang làm cái gì thế?"

Cô vội ho khan hai tiếng, đánh lạc hướng dư luận, khó khăn mở miệng hỏi :

-Con tới đây là có chuyện gì?

Tử Duệ như bừng tỉnh, vội vàng ôm cô khóc lớn, khuôn mặt thập phần ủy khuất :

-Mẹ...mẹ, đau...đau...

Di Thiên khó hiểu, một dị biến đập banh tòa cao ốc như y mà lại bị đau? Cô cẩn thận dò hỏi :

-Con đau chỗ nào?

Tử Duệ hức hức vài tiếng "Mông a..."

Sở Ngạo rất không nể tình mà cười phá lên. Di Thiên cũng không nghĩ tới y trả lời như vậy, âm thầm đem tên Mục Hàn Dương ra lăng trì xử tử.

-Nếu con đau mông, e rằng nên đi hỏi chú Mục thì hơn.

Tử Duệ thiếu chút nữa nhảy dựng, miệng lập tức phản bác :

"Không, không, mỗi lần gặp chú Mục con chỉ đau mông thêm thôi"

"Mẹ không biết đâu, chú Mục còn mang cả cái chày lăn bột lên giường nữa. Mỗi lần con ngủ với chú ấy đều vô tình đụng trúng nó"

Di Thiên "..." Chày lăn bột? Haha...

"Có phải mỗi lần Tử Duệ hư đều đem nó ra đánh con không? Cứ mỗi lần con cầm trúng nó là chú Mục liền đem nó đâm con"

Mục Hàn Dương, tôi nghĩ anh nên kiếm cái động nào mà chui vào cho đỡ nhục đi!!!

...

Một ngày nọ...

Di Thiên đang nằm trên giường an giấc, bên cạnh là ông xã đại nhân. Cô bỗng cảm thấy phía dưới nặng trĩu, như có thứ gì sắp chảy ra ngoài vậy. Cô nhanh chóng kéo tay Sở Ngạo lay lay hắn tỉnh. Hắn chống người dậy định hỏi cô có chuyện gì đã bắt gặp ngay khuôn mặt lo lắng của vợ:

-Hình như...em sắp sinh!

Di Thiên thề là giây phút đó cô thấy trên khuôn mặt vạn năm không đổi kia có dấu hiện rạn nứt.

Bệnh viện thành phố từ giám đốc tới y tá đều gấp đến không thở nổi. Vì sao ư? Nửa đêm đột nhiên có một vi tu la tới ghé thăm!!!

Mục Hàn Dương nhìn mấy người y tá kia đẩy Di Thiên vào trong, sau lại liếc nhìn Sở Ngạo đầy khinh thường :

-Di Thiên sinh con chứ không phải đánh giặc!!!

Mỗ nam nhân nào đó sắp làm cha đứng bên ngoài không yên, cứ đi qua đi lại, trừng mắt nhìn Mục Hàn Dương ý tứ cảnh cáo.

10p trôi qua...

-Làm cái quái gì lâu quá vậy hả???

Hoàng Ưng, Hồng Ưng đang kìm Sở Ngạo lại, sợ hắn nổi điên mà đạp cửa phòng sinh. Y tá thấy vậy liền lại ngăn cản :

-Chỉ vừa mới vào phòng sinh thôi. Ngài bình tĩnh đi ạ...

30p...

-Các người có phải giấu vợ tôi đi rồi không?

Hoàng Ưng, Hồng Ưng lần này còn có Mục Hàn Dương tham gia hợp tác cùng nhau thực hiện công cuộc giữ vững cửa phòng bệnh. Y tà sợ hãi đến mức muốn ngất xỉu :

-Vợ ngài đang sinh, ngài hãy kiên nhẫn đi ạ...

Trời ơi, người đàn ông này là ai vậy? Đáng sợ quá...

1 tiếng đồng hồ trôi qua...

-Lão đại, ngài bình tĩnh, phu nhân sắp xong rồi ạ....Không cần...không cần phải gọi Địa Ưng bang tới đâu a...

Giám đốc bệnh viện dưới ánh nhìn đầy sát khí của Sở Ngạo, dùng khăn lau mồ hôi vã ra như tắm, ai nói cho ông biết vì cái gì tên hung thần này đến đây vậy hả? Ông cũng không muốn nếm thử cảm giác bị hắc bang nổi tiếng nhất hỏi thăm sức khỏe!!! Bệnh viện của ông sau này tuyệt đối không mở khoa sản!!!

Mục Hàn Dương nhìn ông đầy thông cảm :Giám đốc, tôi nghĩ ngài nên tìm cách đẩy nhanh thời gian đi, Tôi sợ lát nữa hắn không đợi được mà cho dở luôn cái bệnh viện!!!

1 tiếng 15p trôi qua...

Sở Ngạo, hắn, thực, sự, phát, điên, rồi!!!

Hoàng Ưng "..." Lão đại, nếu người ngoài nhìn vào khéo lại nghĩ chính ngài mới là người sinh con đấy!!!

Ngay lúc Sở Ngạo không kìm được mà xông tới đạp cửa phòng sinh thì cánh cửa bật mở, từ bên trong một y tá chạy vội ra, không ngừng được vui mừng mà la lên :

-Chúc mừng ngài, chúc mừng ngài...là con trai nha!!!

Trong tiếng khóc inh ỏi của trẻ sơ sinh, Sở Ngạo rất oanh oanh liệt liệt mà...ngất đi!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play