Người đàn ông bị buộc phải dừng động tác, đáy mắt toàn là hận ý nhìn chằm chằm Di Thiên. Cô không có thời gian đâu mà đi quan tâm thái độ bất mãn của hắn hiện giờ, tay đang giữ chặt con búp bê cũng đang run nhẹ, từ lúc hắn mang đồ ăn đến giờ cô cũng chưa đụng vào, lại nói con búp bê này nặng thật, lôi nó đứng thẳng dậy cũng là cả một vấn đề.

Di Thiên đối mặt cùng người đàn ông, không hề bị ánh mắt của ông ta uy hiếp, cô gằng từng chữ lại gia tăng âm lượng, ý tứ đe dọa không thể nào rõ ràng hơn :

-Ông không nghe thấy gì sao? Mau cút ra!!!

Người đàn ông bị Di Thiên bất ngờ quát lên một tiếng, lại nhìn đến cái nĩa đang đâm vào da vùng cổ của con búp bê, hắn nghiến răng ken két, không cam lòng lùi lại vài bước.

-Làm sao để mở cửa ?

Di Thiên trừng mắt nhìn hắn, bây giờ lợi thế nằm trong tay cô, còn sợ quái gì chứ? Người đàn ông không cam lòng trả lời nhưng cũng đành bất lực, miệng hắn tức giận phun ra một câu:

-Ở dưới ghế tựa.

Di Thiên ôm chặt con búp bê lên một chút, liếc mắt về phía Y Nhã. Y Nhã nãy giờ vẫn theo dõi tình hình bắt gặp ánh mắt Di Thiên lập tức hiểu ý, tiến lại gần cái ghế tựa, kéo nó sang một bên, phía dưới quả thật có một viên gạch cũ kĩ nhưng màu khác lạ. Y Nhã không tốn nửa giây dư thừa liền dùng sức đạp xuống. Cánh cửa phía sau lưng người đàn ông từ từ mở ra, Di Thiên trừng mắt nhìn hắn, uy áp đáng sợ đó làm hắn bất giác nép mình qua một bên.

Hử, hình như nó nhẹ hơn thì phải?

Di Thiên mặc kệ cảm giác khác lạ, trực tiếp lôi con búp bê đi, Y Nhã sợ sệt nhích từng bước theo phía sau, khi đi ngang qua người đàn ông cô ta càng hoảng sợ, đứng sát lại gần Di Thiên một chút. Sau khi đi ra khỏi căn phòng bí mật đó, Di Thiên quay người lại, dưới ánh mắt căm phẫn của người đàn ông mà cánh cửa dần đóng lại, ngăn cách giữa hai người.

Vừa thoát li ra xong, Di Thiên thu cái nĩa sắt lại, bế bổng con búp bê lên, chạy về phía trước. Y Nhã nhanh chân chạy theo, trộm nhìn Di Thiên xem xét một chút, nuốt một ngụm nước bọt lấy hết dũng khí, vừa chạy vừa nói có phần khó nghe :

-Chị, em biết, em biết...có một lối ra.

Di Thiên quay sang nhìn Y Nhã, ánh mắt thăm dò, quả thật cô chỉ chạy để cách xa người đàn ông kia ra một chút, chứ chạy đi đâu vẫn chư định hình được. Y Nhã có lẽ sẽ không nói dối để hãm hại cô lúc này, cô mà xảy ra chuyện thì cô ta cũng đừng mong sống sót. Nhẹ nhàng gật đầu một cái, Y Nhã gia tăng cước bộ chạy phía trước cho cô đi theo. Hai người, một vừa đói vừa mang theo vật nặng, một còn lại bị đánh đập toàn thân đau nhức, cả hai chạy cũng không nhanh là mấy. Mới vừa chạy được một đoạn đã nghe tiếng gầm đầy giận dữ của người đàn ông phía sau.

Cả hai cố gắng cắn răng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng chạy thật lâu, vượt qua được nền gạch mà tới với đất gồ ghề giống hệt một hang động,nhiều thạch nhũ nhọn như cạm bẫy dưới đất vươn lên làm con đường di chuyển ngày càng khó khăn, thật vất vả mới đến nơi Y Nhã nói. Di Thiên ôm con búp bế đứng sững người nhìn mặt nước lay động, không thể tin được nơi này vậy mà có nước. Nơi hai người đang đứng cao hơn mặt nước kia một khoảng, lại có một tấm gỗ cỡ lớn đậu sát phía dưới, nghe được người đàn ông kia đuổi tới nơi, Di Thiên không chần chờ mà bế con búp bê nhảy xuống tấm gỗ, Y Nhã lập tức theo sau, miếng gỗ chập chờn thiếu chút nữa lật ngược vì Y Nhã đột ngột xuất hiện làm mất cân bằng, Di Thiên để con búp bê nằm thẳng trên trên tấm gỗ, còn bản thân nằm sấp xuống, thọc một tay xuống nước, vận động dùng lực làm động tác chèo thuyền.

Thấy Y Nhã bất động ngơ ngác nhìn mình, Di Thiên gân xanh nổi lên, rất có lòng tốt mà "nhẹ nhàng" nhắc nhở:

-Ngồi đó nhìn cái gì? Còn không mau chèo?

Làm ơn đi chị hai à, chưa xem phim hành động Mỹ bao giờ sao?

Y Nhã "a" một tiếng, nhanh chóng làm theo Di Thiên, tấm gỗ vừa rời khỏi được một quãng ngắn, Di Thiên quay đầu lại liền thấy người đàn ông đứng chỗ lúc nãy cô vừa đứng, ánh mắt như đao bắn tới cô, hắn bật người lao xuống nước.

Ách, đây là muốn đuổi theo sao?

Di Thiên ra lệnh Y Nhã dùng sức hơn, cô không thể tin quay đầu lại phía sau, người đàn ông đang rút ngắn đáng kể khoảng cách giữa hai bên, không phải do cô cùng Y Nhã chèo thuyền chậm mà do ông ta bơi quá nhanh...

Đm, ông có thật là bác sĩ không vậy hả? Bằng chứng nhận VĐV bơi lội quốc tế đâu? Đưa ra ngay cho bà!!!

Tầm gỗ đột nhiên lắc lư, Di Thiên giật mình nhìn về đằng trước, liền thấy nơi cô sắp đến có dòng nước chảy rất mạnh, hai ba nguồn đều chảy về dòng nước lớn này, bây giờ không cần chèo nữa, tự nó sẽ đẩy tấm gỗ đi.

Di Thiên ngồi dậy, cố định con búp bê ngồi trong lòng mình, một tay nắm chặt tay Y Nhã, vừa nhìn là biết, dòng nước chảy siết lại còn có nhiều mỏm đá nhấp nhô như vậy, cô sắp được trải nghiệm cảm giác "tàu lượn siêu tốc" a~. Tấm gỗ như bay trên mặt nước, va chạm với tốc độ cao làm nó chấn động, Di Thiên bị lắc lư đến choáng váng, cảm giác buồn nôn ập tới, nước hất vào mặt đau rát, nhưng lão thiên rõ ràng không bạc đãi cô, những thứ kinh khủng ấy rất nhanh sẽ kết thúc.

Phía trước có ánh sáng!!!

Tấm gỗ lao như tên bắn về phía ánh sáng đó, Di Thiên bám càng chặt vào tấm gỗ, cô rất có linh cảm sẽ hệt như phim hành động đó nha, chẳng phải là...

Khi tấm gỗ lao ra khỏi ánh sáng, Di Thiên cảm nhận được cơ thể rơi tự do, một tay còn ôm chặt con búp bê, một tay nắm tay Y Nhã, nhìn xuống bãi biển rộng lớn phía dưới mà khóc không ra nước mắt, quả nhiên nó là một cái thác mà!!!

Bùm!!! Cả ba té xuống dưới nước, Di Thiên vội vàng bơi lên mặt nước, vừa ngoi ra khỏi đó liền thấy Y Nhã đang hít khí dồn dập cách cô không xa. Sau khi bình ổn hơi thở, Di Thiên đảo mắt một vòng, di? Con búp bê đâu rồi.

Đột nhiên Y Nhã hét lên một tiếng, Di Thiên quay người lại đã không thấy cô ta đâu, chỉ để lại một đống bong bóng đang không ngừng trồi lên.

Cái quái gì vậy?

<R.I.P>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play