Cô ngày càng nức nở nhưng hắn vẫn nhất quyết không chịu rút ra, cự vật đâm sâu đến một nửa liền dừng lại căng trướng ngay trong mị thịt để cô từ từ tiếp nhận.
Cô trườn người lên áp sát cơ thể đã nóng bỏng vào tấm ngực trần tráng kiện của hắn.
Hai tay vòng ra sau lưng câu chặt, cô há miệng to dùng hết sức lực cắn mạnh vào bả vai hắn như để trả thù, bàn tay nhỏ bé mềm mại cào điên cuồng sau tấm lưng trần của nam nhân.
Hắn chỉ a một tiếng hai tay chống xuống giường tùy ý cho mỹ nhân xả cơn giận
"Có thoải mái không"
Cô quay mặt ra chỗ khác cau có, bản thân đang vô cùng khó chịu còn hắn lại rất thong thả không có một chút gì đau đớn ngược lại còn cố ý trêu đùa cắn nhẹ lên môi cô.
Động tác ra vào trong cửa động cũng nhẹ nhàng hơn, từ từ hơn cho cô tiếp nhận.
Nhưng càng nhẹ nhàng từ tốn để cô vui thì hắn lại càng khó chịu khi cự vật bên trong nơi ấm nóng ẩm ướt lại ngày càng không ngừng lớn dần lên khiến đầu óc hắn như mụ mị hơn
"Tiểu Ân, cứ thế này tôi sẽ rất khó chịu.
Ân Ân tôi động mạnh một chút nhé"
"Khó chịu thì anh có thể rút ra cơ mà, rút ra đi sẽ thoải mái hơn"
Hắn nhịn, hắn phải nhịn xuống.
Đè nén cơn dục vọng đang hừng hực khí thế trong người mà di chuyển ngày một nhẹ nhàng hơn, cơ thể cô cũng bắt đầu không còn là của mình khi bên dưới đã tê rần cơn đau đớn mất đi thay vào là sự kích thích khoái cảm đầy mãnh liệt khi cơ thể dần dần tiếp nhận mà xoắn lấy cự vật không chừa một kẽ hở.
Hắn cười cười khi cô gái này bắt đầu được hắn dậy hư, bàn tay lần mò tìm xuống nơi giao hoan ấn nhẹ vào hột le khiến cô giật nảy người.
Những tiếng rên rỉ ngày một to hơn hệt như nữ chính trong thước phim vừa rồi cô đang xem.
Nguyệt Ân có chút mơ màng không rõ cơ thể bản thân đang muốn gì hắn liền ngửng dậy bắt đầu luận động mạnh bạo hơn, sự trừu sáp giữa hai bộ phận sinh dục ngày càng nhanh và gấp gáp.
Cô thở dốc ôm lấy cổ hắn, Vân Phượng gầm gừ một tiếng rồi đổ gục xuống người cô, giải phóng được thứ chất lỏng khó chịu trong người
Đêm nay quả là một đêm khó quên và đáng nhớ của Huyết Vân Phượng
Cứ như vậy một đêm dài trôi qua thật mau.
Khi đồng hồ điểm chín giờ, rèm cửa bên ngoài hắt vào từng ánh nắng buổi sớm hắn cau mày từ từ tỉnh dậy.
Sờ qua chỗ trống bên cạnh đã lạnh ngắt, người bên cạnh đã rời đi từ lúc nào, hắn ngồi dậy ngỡ ngàng một lúc.
Bản thân từ trước đến nay chưa bao giờ lại bị thao túng đến như vậy, bình thường với những cô gái khác hắn đơn giản chỉ là thỏa mãn thú tính của bản thân rồi liền rời đi chưa một lần nào qua đến hết đêm.
Nhưng ngày hôm qua, ở bên cô thật sự rất dễ chịu, cơ thể ngọt ngào đó hắn vẫn muốn mãi muốn mãi, nằm bên cạnh cô bao sự đề phòng cùng cảnh giác liền biến mất sạch.
Có lẽ từ rất lâu rồi lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân lại có thể thoải mái ngủ ngon đến như vậy
"Mở cửa, mở cửa"
*cạch*
"Huyết Vân Phượng sao giờ này cậu vẫn còn ngủ tôi còn tưởng cậu chết ở đâu rồi cơ đấy"
Khác hẳn với gương mặt tà mị phóng đáng ngày hôm qua, đối diện với Dịch Chí Hào gương mặt lúc nào cũng đanh lại, lạnh nhạt hời hợt điệu bộ không muốn quan tâm
"Cậu tìm đến tận đây làm gì"
"Còn vấn đề gì nữa, chỉ vì cậu đã từng này tuổi đầu nhưng vẫn không chịu dẫn con dâu về ra mắt nên mẹ cậu đã chạy sang Dịch gia chơi kể chuyện lung tung để bây giờ cả dòng họ nhà tôi cũng đang truy sát tôi bắt tôi mang con dâu về rồi còn cái gì cuối năm phải có cháu cho các cụ bồng.
Mọi chuyện tất cả đều là do cậu, cậu tính thế nào thì tính đi"
"Đấy là chuyện của cậu, không liên quan gì đến tôi"
"Khoan đã" hắn có ý đóng cửa không muốn tiếp đãi Chí Hào nhưng anh vô cùng ranh ma liền nhận ra sự khác thường của hắn
"Sao bây giờ tôi thấy cậu lạ quá vậy, theo như tôi thấy cậu rất cầu toàn, làm gì có chuyện ở nơi này lạnh lẽo cô đơn ngủ đến tận chín giờ mới dậy"
Thực ra, hắn cũng không muốn giấu diếm Chí Hào nhưng bây giờ vẫn chưa muốn nói cho anh biết hiện tại bản thân đang nuôi sủng vật, muốn anh tò mò tức chết thì thôi
"Bản thân đã tìm được niềm yêu thích của bản thân.
Tự khắc tôi sẽ cảm thấy cuộc sống xung quanh mình tươi đẹp hơn, đáng để tôi tận hưởng lưu tâm hơn.
Cuối tuần này tôi sẽ dẫn cháu dâu về ra mắt Huyết gia.
Tiếp theo đó sẽ đến lượt cậu đó"
Câu nói đầy ẩn ý của hắn khiến Chí Hào như bất động tại chỗ.
Một kẻ luôn ghét sự ràng buộc bây giờ lại nói dắt cháu dâu về ra mắt.
Hai mắt anh mở to trừng trừng, miệng há lớn tưởng chừng như có thể nhét vừa một quả trứng gà
"Nè nè, Vân Phượng cậu nói cái gì cơ.
Cậu… hôm qua cậu đã đi đâu vậy hả, có bị tai nạn hay đầu kẹp trúng đâu không vậy hả.
Omg"
Hắn nhìn vào lịch học của cô mà tên quản lý đưa cho mình mới biết được ngày hôm nay cô được nghỉ cả ngày.
Nhưng đến kí túc của cô lại không thấy, trong cả cái thành Đại Châu này cô có thể đi đâu được chứ
"Khúc Dật, ngươi nói thử xem ngày nghỉ thì con gái thường thích đi đâu chứ.
Hả"
"Dạ, theo như kinh nghiệm mà em quan sát thấy được thì thường những cô gái trẻ thì ngày nghỉ họ thường đi mua sắm đi uống cà phê, đi hẹn hò.
Nói chung là đi nhiều nơi lắm"
Hắn chỉ ồ một tiếng xem như đã hiểu, ánh mắt vẫn dõi theo chằm chằm nhìn vào cô gái đang cật lực bê từng thùng hàng xếp vào trên kệ, công việc nặng nhọc đến nỗi ngay cả những thanh niên trai tráng cũng phải lắc đầu ngán ngẩm vì quá mệt mà đồng lương thì lại quá ít ỏi
"Cô ta có phải là con gái không vậy, đam mê bốc vác hay sao"
Nhìn từng lớp tuyết dày đặc trên nền đất, hắn đứng cách cô cỡ hai mươi mét nhưng cứ ngỡ như khác xa hoàn toàn so với thế giới của cô.
Thế giới của những con người nghèo khổ
Cô gái mười chín tuổi xinh xắn với đôi bàn tay trầy xước đỏ ửng vì lạnh buốt đang ăn vội vàng chiếc bánh bao nóng hổi trên tay, đáy lòng hắn lại hiện lên nhiều cảm xúc khó tả, chỉ biết khi thấy cô như vậy hắn không hề vui vẻ ngược lại còn vô cùng khó chịu
"Hay lắm, tôi chưa cho phép em đã dám trốn ra đến đây rồi cơ à"
Giọng nói trầm thấp đều đều nhưng với cô lại vô cùng ám ảnh là nỗi sợ hãi mỗi khi hắn xuất hiện.
Cô quay người nhìn hắn, miếng bánh bao đang ăn dở trên tay được cô vội vàng ấn vào miệng nhai ngấu nghiến rồi nuốt xuống.
Hắn cau mày, chả lẽ cô bị bỏ đói nhiều ngày rồi sao
"Anh đến đây làm gì, trong hợp đồng giao dịch có ghi rất rõ ràng là anh chỉ được tìm tôi vào ban đêm.
Bây giờ là ban ngày anh mà tìm tôi là vi phạm hợp đồng"
Nhìn từ trên xuống dưới Nguyệt Ân vô cùng quê mùa, nhìn bộ quần áo cũ kỹ từ thời na pô nê ông mà cô vẫn còn giữ.
Hắn thật cảm thán cứ nghĩ cô ki bo bủn xỉn không biết chăm sóc cho bản thân.
Lại nhìn từ trên xuống dưới cả người cô cứ run rẩy, lại không đeo găng tay khiến hai tay đỏ ửng vì lạnh.
Nhìn bộ đồ mỏng dính trên người hắn nhíu mày liền kéo cô đi
"Nè, nè anh đưa tôi đi đâu vậy hả.
Mau buông ra, mau buông tôi ra.
Nè, cái tên kia.
Tôi đang trong giờ làm việc mà"
"Không kéo cô đi tôi chỉ sợ đứng đó thêm một lúc nữa chắc cô sẽ bị đóng thành băng mất"
________.